Edit & Beta: Gấu và Thỏ Sáng, 6h30, trời còn tờ mờ sáng, cửa studio phim Bắc Ảnh đã chật ních người. Hầu hết là đàn ông, hơn nữa đều rất bê bối. Một số nhón chân lo lắng nhìn vào trong, một số lại ngẩn ra như chìm vào cõi tiên, cũng có một số người lại đang châu đầu đấu địa chủ giết thời gian. Chỉ độc một người. Người đó lạnh nhạt ngồi trên một cái bàn nhỏ, mái tóc búi sau đầu, vấn thành phong cách như đuôi thỏ. Trời đông lạnh mà chỉ mặc một cái áo sơ mi hoa, một cái quần jeans rách rách. Nhìn thanh xuân bức người, lại hơi cẩu thả, đang làm một chuyện cực kỳ không phù hợp —— xem tướng. “Đại sư, tôi vô cùng kính ngưỡng ngài luôn, nghe nói ngài là lão thần, xem nhân duyên phải gọi là chuẩn! Tôi cố ý ngồi xe lửa đường dài tới tìm ngài, không ngờ nha, ngài lại trẻ như vậy!” Hàn Đông bày ra bộ dạng bí hiểm, “Đạo hạnh sâu cạn không thể nhìn tuổi tác, chủ yếu là ở ngộ tính.” “Đúng đúng, đại sư nói đúng, tôi là người thường cái gì cũng không hiểu nổi. Nhưng mà tôi cảm thấy khó hiểu, sao…
Chương 18: Xuất hiện rất đúng lúc !
Phong MangTác giả: Sài Kê ĐảnTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcEdit & Beta: Gấu và Thỏ Sáng, 6h30, trời còn tờ mờ sáng, cửa studio phim Bắc Ảnh đã chật ních người. Hầu hết là đàn ông, hơn nữa đều rất bê bối. Một số nhón chân lo lắng nhìn vào trong, một số lại ngẩn ra như chìm vào cõi tiên, cũng có một số người lại đang châu đầu đấu địa chủ giết thời gian. Chỉ độc một người. Người đó lạnh nhạt ngồi trên một cái bàn nhỏ, mái tóc búi sau đầu, vấn thành phong cách như đuôi thỏ. Trời đông lạnh mà chỉ mặc một cái áo sơ mi hoa, một cái quần jeans rách rách. Nhìn thanh xuân bức người, lại hơi cẩu thả, đang làm một chuyện cực kỳ không phù hợp —— xem tướng. “Đại sư, tôi vô cùng kính ngưỡng ngài luôn, nghe nói ngài là lão thần, xem nhân duyên phải gọi là chuẩn! Tôi cố ý ngồi xe lửa đường dài tới tìm ngài, không ngờ nha, ngài lại trẻ như vậy!” Hàn Đông bày ra bộ dạng bí hiểm, “Đạo hạnh sâu cạn không thể nhìn tuổi tác, chủ yếu là ở ngộ tính.” “Đúng đúng, đại sư nói đúng, tôi là người thường cái gì cũng không hiểu nổi. Nhưng mà tôi cảm thấy khó hiểu, sao… Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ* * *Nơi casting là sảnh của công ty điện ảnh và truyền hình, Lý Thượng tới sớm, sảnh lớn như vậy mà chỉ thưa thớt vài người, đa số đều là nhân viên công tác.“Này, giúp một tay với, để cái bàn này ra đằng trước dùm.”Một người nói với Lý Thượng. Lý Thượng thầm nghĩ dù sao cũng đang rảnh rỗi, liền giúp tạp vụ bố trí một tay. Qua nửa giờ, người lục tục xuất hiện, ngoại trừ số diễn viên quần chúng được chọn, còn có sinh viên khoa nghệ thuật, người mẫu, người liên quan, mỗi người toàn thân đều là hàng hiệu anh khí bức người. Thậm chí còn có người “đem cả nhà theo”, vệ sĩ và nhân viên trang điểm vây xung quanh. Nhìn nhìn mấy người này, Lý Thượng lại đánh giá lại mình, nhất là cái quần rách kia, quả thực quá là low. [kém?!] Lúc xếp hàng lấy số báo danh, anh đẹp trai đứng phía trước Lý Thượng đột nhiên cởi áo khoác tây trang hiệu Armani ra, quay người nhét vào tay Lý Thượng nói:“Phiền cậu giữ giùm tôi một chút.”“Tôi?”Lý Thượng kinh ngạc. Anh đẹp trai chớp chớp mắt “Chẳng lẽ ở đây còn có người khác hả?”Lý Thượng quơ quơ giấy giới thiệu trong tay, “Tôi cũng xếp hàng mà.”“Thật ngại quá, người anh em vừa nãy thấy cậu dọn cái bàn tưởng cậu cũng là tạp vụ…”Lý Thượng môi mím chặt, làm như không nghe. Sắp xếp mất hết hai mươi phút, cuối cùng cũng tới lượt Lý Thượng, hắn chạy qua đưa lên giấy giới thiệu và giấy căn cước. Nhân viên đăng ký hỏi, “Những thứ khác đâu?”“Những cái khác?” Lý Thượng mơ hồ.“Không phải quản lý gửi tin cho các cậu kêu mang theo ảnh chụp toàn thân, ảnh chụp nửa người với ảnh chụp đặc tả rồi sao?”“Tôi không biết chuyện này…” Lý Thượng vội vàng lôi điện thoại ra, phát hiện mình cài đặt tự động chặn thiết bị lạ. Nhân viên đăng ký phất tay, “Người tiếp theo.”Lý Thượng lại chưa chịu đi, “Sư phụ à, ngài xem có thể dàn xếp một chút không…”“Về sau cậu còn cơ hội mà, hơn nữa lần này tôi thấy cậu chuẩn bị cũng chưa được đầy đủ.” Ý là, mặc dù điều kiện đầy đủ cũng không thể chọn. Lý Thượng bị người phía sau mạnh mẽ đẩy ra ngoài, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn chạy ra ngoài chụp mấy tấm ảnh, nói không chừng vẫn còn kịp.Lương Cảnh vừa mới xuống xe, liền thấy một người hấp ta hấp tấp lao ra ngoài. Hắn cái khác thì chưa nhìn, nhưng lại thoáng thấy đầu gối Lý Thượng lộ da, huyết áp nhất thời tăng lên.“Mau! Bắt tên kia lại!”Lý Thượng mặt đỏ tía tai ồn ào: “Tránh ra, tôi còn có việc gấp!”Mấy ngày nay Lương Cảnh tâm tư đều đặt trên việc tìm người, “máy quét” cũng vô dụng từ lâu rồi, khả năng phân biệt tự dưng cũng giảm xuống. Hơn nữa Lý Thượng và Hàn Đông dáng người vô cùng tương tự, Lý Thượng lại mặc “bằng chứng” khiến Lương Cảnh nhớ tới mấy ngày nay, Lương Cảnh lập tức kích động khẩn cấp tới mức chưa kịp nhận định.“Cậu có việc gì gấp?” Tiểu Văn hỏi Lý Thượng.“Tham gia casting cần có ảnh chụp, bây giờ tôi phải nhanh chạy đi chụp nếu không thì không kịp!” Lương Cảnh khom người, đem mảnh vải rách ráp vào lỗ thủng trên cái quần, nháy mắt lộ ra tươi cười vui sướng như tránh được một kiếp.“Cần ảnh chụp làm gì? Chính là cậu.”Lý Thượng vẻ mặt mơ hồ, “Cái gì chính là tôi?” Tiểu Văn vỗ vỗ bả vai Lý Thượng,“Thay ông chủ của bọn tôi cảm ơn cha mẹ cậu.” “Cảm ơn cha mẹ tôi?” Lý Thượng càng mơ hồ.
Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ
* * *
Nơi casting là sảnh của công ty điện ảnh và truyền hình, Lý Thượng tới sớm, sảnh lớn như vậy mà chỉ thưa thớt vài người, đa số đều là nhân viên công tác.
“Này, giúp một tay với, để cái bàn này ra đằng trước dùm.”
Một người nói với Lý Thượng. Lý Thượng thầm nghĩ dù sao cũng đang rảnh rỗi, liền giúp tạp vụ bố trí một tay. Qua nửa giờ, người lục tục xuất hiện, ngoại trừ số diễn viên quần chúng được chọn, còn có sinh viên khoa nghệ thuật, người mẫu, người liên quan, mỗi người toàn thân đều là hàng hiệu anh khí bức người. Thậm chí còn có người “đem cả nhà theo”, vệ sĩ và nhân viên trang điểm vây xung quanh. Nhìn nhìn mấy người này, Lý Thượng lại đánh giá lại mình, nhất là cái quần rách kia, quả thực quá là low. [kém?!] Lúc xếp hàng lấy số báo danh, anh đẹp trai đứng phía trước Lý Thượng đột nhiên cởi áo khoác tây trang hiệu Armani ra, quay người nhét vào tay Lý Thượng nói:
“Phiền cậu giữ giùm tôi một chút.”
“Tôi?”
Lý Thượng kinh ngạc. Anh đẹp trai chớp chớp mắt “Chẳng lẽ ở đây còn có người khác hả?”
Lý Thượng quơ quơ giấy giới thiệu trong tay, “Tôi cũng xếp hàng mà.”
“Thật ngại quá, người anh em vừa nãy thấy cậu dọn cái bàn tưởng cậu cũng là tạp vụ…”
Lý Thượng môi mím chặt, làm như không nghe. Sắp xếp mất hết hai mươi phút, cuối cùng cũng tới lượt Lý Thượng, hắn chạy qua đưa lên giấy giới thiệu và giấy căn cước. Nhân viên đăng ký hỏi, “Những thứ khác đâu?”
“Những cái khác?” Lý Thượng mơ hồ.
“Không phải quản lý gửi tin cho các cậu kêu mang theo ảnh chụp toàn thân, ảnh chụp nửa người với ảnh chụp đặc tả rồi sao?”
“Tôi không biết chuyện này…” Lý Thượng vội vàng lôi điện thoại ra, phát hiện mình cài đặt tự động chặn thiết bị lạ. Nhân viên đăng ký phất tay, “Người tiếp theo.”Lý Thượng lại chưa chịu đi, “Sư phụ à, ngài xem có thể dàn xếp một chút không…”
“Về sau cậu còn cơ hội mà, hơn nữa lần này tôi thấy cậu chuẩn bị cũng chưa được đầy đủ.” Ý là, mặc dù điều kiện đầy đủ cũng không thể chọn. Lý Thượng bị người phía sau mạnh mẽ đẩy ra ngoài, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn chạy ra ngoài chụp mấy tấm ảnh, nói không chừng vẫn còn kịp.
Lương Cảnh vừa mới xuống xe, liền thấy một người hấp ta hấp tấp lao ra ngoài. Hắn cái khác thì chưa nhìn, nhưng lại thoáng thấy đầu gối Lý Thượng lộ da, huyết áp nhất thời tăng lên.
“Mau! Bắt tên kia lại!”
Lý Thượng mặt đỏ tía tai ồn ào: “Tránh ra, tôi còn có việc gấp!”
Mấy ngày nay Lương Cảnh tâm tư đều đặt trên việc tìm người, “máy quét” cũng vô dụng từ lâu rồi, khả năng phân biệt tự dưng cũng giảm xuống. Hơn nữa Lý Thượng và Hàn Đông dáng người vô cùng tương tự, Lý Thượng lại mặc “bằng chứng” khiến Lương Cảnh nhớ tới mấy ngày nay, Lương Cảnh lập tức kích động khẩn cấp tới mức chưa kịp nhận định.
“Cậu có việc gì gấp?” Tiểu Văn hỏi Lý Thượng.
“Tham gia casting cần có ảnh chụp, bây giờ tôi phải nhanh chạy đi chụp nếu không thì không kịp!” Lương Cảnh khom người, đem mảnh vải rách ráp vào lỗ thủng trên cái quần, nháy mắt lộ ra tươi cười vui sướng như tránh được một kiếp.
“Cần ảnh chụp làm gì? Chính là cậu.”
Lý Thượng vẻ mặt mơ hồ, “Cái gì chính là tôi?” Tiểu Văn vỗ vỗ bả vai Lý Thượng,
“Thay ông chủ của bọn tôi cảm ơn cha mẹ cậu.” “Cảm ơn cha mẹ tôi?” Lý Thượng càng mơ hồ.
Phong MangTác giả: Sài Kê ĐảnTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcEdit & Beta: Gấu và Thỏ Sáng, 6h30, trời còn tờ mờ sáng, cửa studio phim Bắc Ảnh đã chật ních người. Hầu hết là đàn ông, hơn nữa đều rất bê bối. Một số nhón chân lo lắng nhìn vào trong, một số lại ngẩn ra như chìm vào cõi tiên, cũng có một số người lại đang châu đầu đấu địa chủ giết thời gian. Chỉ độc một người. Người đó lạnh nhạt ngồi trên một cái bàn nhỏ, mái tóc búi sau đầu, vấn thành phong cách như đuôi thỏ. Trời đông lạnh mà chỉ mặc một cái áo sơ mi hoa, một cái quần jeans rách rách. Nhìn thanh xuân bức người, lại hơi cẩu thả, đang làm một chuyện cực kỳ không phù hợp —— xem tướng. “Đại sư, tôi vô cùng kính ngưỡng ngài luôn, nghe nói ngài là lão thần, xem nhân duyên phải gọi là chuẩn! Tôi cố ý ngồi xe lửa đường dài tới tìm ngài, không ngờ nha, ngài lại trẻ như vậy!” Hàn Đông bày ra bộ dạng bí hiểm, “Đạo hạnh sâu cạn không thể nhìn tuổi tác, chủ yếu là ở ngộ tính.” “Đúng đúng, đại sư nói đúng, tôi là người thường cái gì cũng không hiểu nổi. Nhưng mà tôi cảm thấy khó hiểu, sao… Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ* * *Nơi casting là sảnh của công ty điện ảnh và truyền hình, Lý Thượng tới sớm, sảnh lớn như vậy mà chỉ thưa thớt vài người, đa số đều là nhân viên công tác.“Này, giúp một tay với, để cái bàn này ra đằng trước dùm.”Một người nói với Lý Thượng. Lý Thượng thầm nghĩ dù sao cũng đang rảnh rỗi, liền giúp tạp vụ bố trí một tay. Qua nửa giờ, người lục tục xuất hiện, ngoại trừ số diễn viên quần chúng được chọn, còn có sinh viên khoa nghệ thuật, người mẫu, người liên quan, mỗi người toàn thân đều là hàng hiệu anh khí bức người. Thậm chí còn có người “đem cả nhà theo”, vệ sĩ và nhân viên trang điểm vây xung quanh. Nhìn nhìn mấy người này, Lý Thượng lại đánh giá lại mình, nhất là cái quần rách kia, quả thực quá là low. [kém?!] Lúc xếp hàng lấy số báo danh, anh đẹp trai đứng phía trước Lý Thượng đột nhiên cởi áo khoác tây trang hiệu Armani ra, quay người nhét vào tay Lý Thượng nói:“Phiền cậu giữ giùm tôi một chút.”“Tôi?”Lý Thượng kinh ngạc. Anh đẹp trai chớp chớp mắt “Chẳng lẽ ở đây còn có người khác hả?”Lý Thượng quơ quơ giấy giới thiệu trong tay, “Tôi cũng xếp hàng mà.”“Thật ngại quá, người anh em vừa nãy thấy cậu dọn cái bàn tưởng cậu cũng là tạp vụ…”Lý Thượng môi mím chặt, làm như không nghe. Sắp xếp mất hết hai mươi phút, cuối cùng cũng tới lượt Lý Thượng, hắn chạy qua đưa lên giấy giới thiệu và giấy căn cước. Nhân viên đăng ký hỏi, “Những thứ khác đâu?”“Những cái khác?” Lý Thượng mơ hồ.“Không phải quản lý gửi tin cho các cậu kêu mang theo ảnh chụp toàn thân, ảnh chụp nửa người với ảnh chụp đặc tả rồi sao?”“Tôi không biết chuyện này…” Lý Thượng vội vàng lôi điện thoại ra, phát hiện mình cài đặt tự động chặn thiết bị lạ. Nhân viên đăng ký phất tay, “Người tiếp theo.”Lý Thượng lại chưa chịu đi, “Sư phụ à, ngài xem có thể dàn xếp một chút không…”“Về sau cậu còn cơ hội mà, hơn nữa lần này tôi thấy cậu chuẩn bị cũng chưa được đầy đủ.” Ý là, mặc dù điều kiện đầy đủ cũng không thể chọn. Lý Thượng bị người phía sau mạnh mẽ đẩy ra ngoài, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn chạy ra ngoài chụp mấy tấm ảnh, nói không chừng vẫn còn kịp.Lương Cảnh vừa mới xuống xe, liền thấy một người hấp ta hấp tấp lao ra ngoài. Hắn cái khác thì chưa nhìn, nhưng lại thoáng thấy đầu gối Lý Thượng lộ da, huyết áp nhất thời tăng lên.“Mau! Bắt tên kia lại!”Lý Thượng mặt đỏ tía tai ồn ào: “Tránh ra, tôi còn có việc gấp!”Mấy ngày nay Lương Cảnh tâm tư đều đặt trên việc tìm người, “máy quét” cũng vô dụng từ lâu rồi, khả năng phân biệt tự dưng cũng giảm xuống. Hơn nữa Lý Thượng và Hàn Đông dáng người vô cùng tương tự, Lý Thượng lại mặc “bằng chứng” khiến Lương Cảnh nhớ tới mấy ngày nay, Lương Cảnh lập tức kích động khẩn cấp tới mức chưa kịp nhận định.“Cậu có việc gì gấp?” Tiểu Văn hỏi Lý Thượng.“Tham gia casting cần có ảnh chụp, bây giờ tôi phải nhanh chạy đi chụp nếu không thì không kịp!” Lương Cảnh khom người, đem mảnh vải rách ráp vào lỗ thủng trên cái quần, nháy mắt lộ ra tươi cười vui sướng như tránh được một kiếp.“Cần ảnh chụp làm gì? Chính là cậu.”Lý Thượng vẻ mặt mơ hồ, “Cái gì chính là tôi?” Tiểu Văn vỗ vỗ bả vai Lý Thượng,“Thay ông chủ của bọn tôi cảm ơn cha mẹ cậu.” “Cảm ơn cha mẹ tôi?” Lý Thượng càng mơ hồ.