Tác giả:

Tháng Giêng đầu năm Trinh Nghiệp hai mươi chín, tuyết rơi khắp kinh thành, trong thành Ung Kinh đầy nỗi lo lắng cùng bất an, hoàng hậu vương triều Đại Ninh bệnh nặng ba tháng, đã tới thời kỳ cuối. Đêm dần khuya, một người cưỡi ngựa chạy vội tới, hối hả chạy trong gió tuyết, tiếng vó ngựa phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, người cưỡi ngựa mang nón tre vành rộng, mình mặc áo đen, dưới nón tre là một đôi mắt đầy sự kích động cùng lo lắng, hắn chạy tới trước một tòa phủ đệ, ngã mình xuống ngựa, phóng lên bậc thang phía trước. 'Bùm! Bùm!' Tiếng đập cửa vang lên. "Ai đó!" Tên canh cửa rất không kiên nhẫn, mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn người gõ cửa, hắn kìm không được ngáp một cái: "Đã trễ như thế này, có chuyện gì không?" "Mau đi bẩm báo Thân quốc cữu, nói có cấp báo từ nội cung..." Giọng nói của người vừa tới rất chói tai, trong đêm khuya khoắt như thế này thì càng chói tai hơn. "Á!" Tên canh cửa sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng mở cửa, hắc y nhân nhích thân đi vào, thấp giọng hỏi tên canh cửa…

Quyển 2 - Chương 139: Giám thị Hoàng Hồng Nguyên

Hoàng TộcTác giả: Cao NguyệtTruyện Lịch Sử, Truyện Quân Sự, Truyện Xuyên KhôngTháng Giêng đầu năm Trinh Nghiệp hai mươi chín, tuyết rơi khắp kinh thành, trong thành Ung Kinh đầy nỗi lo lắng cùng bất an, hoàng hậu vương triều Đại Ninh bệnh nặng ba tháng, đã tới thời kỳ cuối. Đêm dần khuya, một người cưỡi ngựa chạy vội tới, hối hả chạy trong gió tuyết, tiếng vó ngựa phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, người cưỡi ngựa mang nón tre vành rộng, mình mặc áo đen, dưới nón tre là một đôi mắt đầy sự kích động cùng lo lắng, hắn chạy tới trước một tòa phủ đệ, ngã mình xuống ngựa, phóng lên bậc thang phía trước. 'Bùm! Bùm!' Tiếng đập cửa vang lên. "Ai đó!" Tên canh cửa rất không kiên nhẫn, mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn người gõ cửa, hắn kìm không được ngáp một cái: "Đã trễ như thế này, có chuyện gì không?" "Mau đi bẩm báo Thân quốc cữu, nói có cấp báo từ nội cung..." Giọng nói của người vừa tới rất chói tai, trong đêm khuya khoắt như thế này thì càng chói tai hơn. "Á!" Tên canh cửa sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng mở cửa, hắc y nhân nhích thân đi vào, thấp giọng hỏi tên canh cửa… Vô Tấn lại hướng hai người nói:- Chuyện thứ nhất ta muốn các ngươi làm, là giám thị phủ đệ của Lễ Bộ thị lang Quan Tịch cùng Lễ Bộ thị lang Hoàng Hồng Nguyên, sau này ta sẽ cho các ngươi phương án cụ thể.Tam gia cạnh tranh cầu hôn, tuy bởi vì chuyện của Tô Tốn mà tạm thời hoãn lại, không có tiến vào tranh đoạt gay cấn, nhưng mà bọn hắn ở sau lưng cạnh tranh lại không có đình chỉ, vẫn gay cấn như trước, thậm chí đến giai đoạn cao trào, nhất là Thân Quốc Cữu đã ra tay trước, hắn nắm lấy nhược điểm của La Khải Ngọc mà làm khó dễ, ở Kinh thành tuyên truyền trên diện rộng.Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Trong lúc nhất thời, rất nhiều sự tình không tốt của La Khải Ngọc đã truyền khắp kinh thành, từng chuyện từng chuyện, đều nói đến thương thiên hại lý, như chuyện Phùng thị ở thành tây, trước giờ tân hôn bị La Khải Ngọc cưỡng đoạt lăng nhục, tân lang đến đòi thê tử thì bị loạn côn đánh chết, cha mẹ tân lang thắt cổ tự sát, vụ án này, Tề Vương phi một tay che trời, cuối cùng không giải quyết được gì.Ở Thiện phường có một giảng sư họ Tần làm nghề dạy học, nhà có tổ truyền một miếng Cát Ngọc, La Khải Ngọc nghe nói thế, liền phái người đến ép mua, Tần lão kiên quyết không bán, đêm đến, Tần gia bị cháy, cả nhà bị hỏa thiêu, Cát Ngọc chẳng biết đi đâu, trên tường có lưu một hàng chữ bằng máu, “ họ La giết ta!”, vụ án này cũng không giải quyết được gì.Trong truyền đơn rãi ra có hơn ba mươi chuyện, đều là chuyện phát sinh ở kinh thành hoặc là Tề châu, tất cả tội ác đều nhắm vào La Khải Ngọc, tất cả vụ án đều xuất hiện ba chữ “Tề Vương phi”.Truyền đơn phát ra, oanh động kinh thành, đầu đường cuối ngõ, liên tục nghị luận việc này, sự kiện vẫn tiếp tục lên men, năm trăm môn sinh của trường Thái Học, bi phẫn mà gởi thư tố cáo lên triều đình, cùng dùng máu mà viết xuống hoành phi: “quyền quý sát nhân, thiên lý ở đâu?”Năm trăm sĩ tử đem hoành phi dựng ở bên ngoài Tề Vương phủ, lần nữa khiến cho kinh thành chấn động, tin tức rốt cục truyền vào nội cung.Trong ngự thư phòng, đương kim hoàng thượng Hoàng Phủ Huyền Đức giận dữ, cách thư phòng trăm bước cũng có thể nghe thấy tiếng hét của hắn.- Cái này là lòng hiếu thảo của ngươi sao? Mỗi người đều đang mắng Tề Vương, ngươi nói mặt mũi trẫm còn để đâu nữa? Những sự tình này, ngươi dám nói ngươi không biết sao?Tề Vương Hoàng Phủ Chung quỳ trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, trong lòng của hắn hận La Khải Ngọc đến chết, nhưng hắn càng hận người thao túng phía sau màn, ở thời khắc mấu chốt này, sau lưng đâm một đao, vị trí Tiết độ sứ của La Thiến, chỉ sợ khó mà giữ được, rất hiển nhiên, mục đích của đối phương không phải nhằm vào La Khải Ngọc, mà là nhằm vào phụ thân La Thiến của hắn, một khi La Thiến bị liên quan, một là giáng chức, hai là điều đi, cái nào cũng đều tổn hại nghiêm trọng đến thực lực của hắn, ảnh hưởng đến đại kế tranh đoạt ngôi vị của hắn, thủ đoạn người này vô cùng độc ác, làm cho hắn không rét mà run.Hoàng Phủ Chung cuống quít dập đầu:- Xin phụ hoàng bớt giận, tuy nhi thần có biết, nhưng sự tình cũng không phải đơn giản như vậy, trong này còn cất dấu âm mưu nhằm vào nhi thần.Trên bàn của Hoàng Phủ Huyền Đức cũng có một tờ truyền đơn, hắn và tất cả mọi người đồng dạng, đều bị nội dung trong truyền đơn chọc giận, nhưng hắn quan tâm hơn nữa, là mặt mũi hoàng thất, La Khải Ngọc là hoàng thân, dựa vào thế lực Tề Vương làm ác, khoản nợ này, cuối cùng là đổ lên đầu hoàng thất, cái này mới là nguyên nhân Hoàng Phủ Huyền Đức nổi giận.Hắn khắc chế cơn tức trong nội tâm, lạnh lùng nói:- Ngươi nói đi, bên trong có âm mưu gì?- Phụ hoàng, âm mưu là đến từ người chế tác truyền đơn này.Hoàng Phủ Chung rốt cục có một cơ hội giải thích, hắn vội vàng nói:- Không nói đến sự tình trong truyền đơn là thật hay giả, nhưng những chuyện này trước sau cách xa nhau ba năm, vượt qua Kinh thành cùng Tề châu, người nào có thể thu thập nội tình kỹ càng đến như vậy, hơn nữa đằng sau mỗi bản án đều nhắc đến Tề Vương phi, nhưng nhi thần rất rõ ràng, trong chuyện này, đại bộ phận sự tình, Tề Vương phi không biết, Tề Vương phi rất coi trọng thanh danh của nhi thần, nàng sẽ không cho phép loại sự tình tổn hại danh dự của nhi thần này phát sinh, lui một bước mà nói, cho dù nàng có can thiệp, nàng cũng tuyệt đối không ra mặt, vậy chủ nhân của truyền đơn này sao biết được, mỗi một bản án hắn đều nâng lên Tề Vương phi, đủ thấy người này bụng dạ khó lường, kỳ thật hắn chính là muốn bôi nhọ nhi thần, cho nên những sự tình trong truyền đơn này, nhi thần hoàn toàn không biết gì cả.Hoàng Phủ Huyền Đức chậm rãi tỉnh táo lại, hắn cũng ý thức được Tề Vương nói rất có lý, chuyện này không phải đơn giản như vậy, đối phương rất rõ ràng là hướng Tề Vương ra tay, cái này đoán chừng là có liên quan đến sự tình mình chuẩn bị điều chỉnh tiết độ sứ vài ngày trước.Hoàng Phủ Huyền Đức dù sao cũng là hoàng đế, hắn làm mỗi một sự kiện đều có mưu tính sâu xa, hắn sẽ không bị người khác nắm mũi dẫn đi, bất quá chuyện này xác thực quá lớn, hắn dù sao cũng phải cho người trong thiên hạ một cái công đạo.- Chuyện này trẫm giao cho ngươi, tự ngươi xử trí đi!Xử trí tốt, trẫm không truy cứu, nếu như xử trí không tốt, vậy trẫm sẽ thay ngươi truy cứu!Cái này là tối hậu thư của Hoàng Phủ Huyền Đức, đồng thời cũng cho Tề Vương một cơ hội, nếu như Tề Vương xử lý tốt, hắn có thể vượt qua cửa ải này, nếu như hắn xử lý không tốt, hắn liền vạn kiếp bất phục.Trong xe ngựa, Hoàng Phủ Chung sắc mặt âm tàn, kỳ thật hắn đã đoán được người nào làm… Thân Quốc Cữu, chỉ có hắn mới có điều kiện thu thập chứng cớ, cũng chỉ có hắn mới có động cơ đả kích mình, chỉ có thể là hắn, công kích lần này rất phù hợp với phong cách của hắn.Bất quá Hoàng Phủ Chung cũng cảm thấy một tia may mắn, công kích lần này của Thân Quốc Cữu có chút vội vàng, không phải ở thời điểm tốt nhất, nếu như hắn chờ sau khi phụ hoàng tuyên bố điều chỉnh tiết độ sứ mà phát động, khi đó đối với hắn, đả kích mới là trí mạng, hiện tại ra tay hơi sớm một chút, để cho hắn có một đường th* d*c.Lại nói tiếp, vẫn là sự tình cầu hôn lần này, làm rối loạn kế hoạch của Thân Quốc Cữu, Thân Quốc Cữu vì cầu hôn thành công, vì đánh bại La Khải Ngọc, liền ném ra phần truyền đơn này, xác thực có hiệu quả, phần truyền đơn này vừa ra, Tô gia vô luận như thế nào, cũng không đáp ứng lời cầu hôn của La Khải Ngọc, ở điểm này, Thân Quốc Cữu thành công rồi.Nhưng thành công này của hắn, bởi vì hắn phát động quá sớm mà tạo thành sai sót, Thân Quốc Cữu hắn có thể rơi vào hoàn cảnh được không bù mất.

Vô Tấn lại hướng hai người nói:

- Chuyện thứ nhất ta muốn các ngươi làm, là giám thị phủ đệ của Lễ Bộ
thị lang Quan Tịch cùng Lễ Bộ thị lang Hoàng Hồng Nguyên, sau này ta sẽ
cho các ngươi phương án cụ thể.

Tam gia cạnh tranh cầu hôn, tuy bởi vì chuyện của Tô Tốn mà tạm thời
hoãn lại, không có tiến vào tranh đoạt gay cấn, nhưng mà bọn hắn ở sau
lưng cạnh tranh lại không có đình chỉ, vẫn gay cấn như trước, thậm chí
đến giai đoạn cao trào, nhất là Thân Quốc Cữu đã ra tay trước, hắn nắm
lấy nhược điểm của La Khải Ngọc mà làm khó dễ, ở Kinh thành tuyên truyền trên diện rộng.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Trong lúc nhất thời, rất nhiều sự tình không tốt của La Khải Ngọc đã truyền khắp kinh
thành, từng chuyện từng chuyện, đều nói đến thương thiên hại lý, như
chuyện Phùng thị ở thành tây, trước giờ tân hôn bị La Khải Ngọc cưỡng
đoạt lăng nhục, tân lang đến đòi thê tử thì bị loạn côn đánh chết, cha
mẹ tân lang thắt cổ tự sát, vụ án này, Tề Vương phi một tay che trời,
cuối cùng không giải quyết được gì.

Ở Thiện phường có một giảng sư họ Tần làm nghề dạy học, nhà có tổ truyền một miếng Cát Ngọc, La Khải Ngọc nghe nói thế, liền phái người đến ép
mua, Tần lão kiên quyết không bán, đêm đến, Tần gia bị cháy, cả nhà bị
hỏa thiêu, Cát Ngọc chẳng biết đi đâu, trên tường có lưu một hàng chữ
bằng máu, “ họ La giết ta!”, vụ án này cũng không giải quyết được gì.

Trong truyền đơn rãi ra có hơn ba mươi chuyện, đều là chuyện phát sinh ở kinh thành hoặc là Tề châu, tất cả tội ác đều nhắm vào La Khải Ngọc,
tất cả vụ án đều xuất hiện ba chữ “Tề Vương phi”.

Truyền đơn phát ra, oanh động kinh thành, đầu đường cuối ngõ, liên tục
nghị luận việc này, sự kiện vẫn tiếp tục lên men, năm trăm môn sinh của
trường Thái Học, bi phẫn mà gởi thư tố cáo lên triều đình, cùng dùng máu mà viết xuống hoành phi: “quyền quý sát nhân, thiên lý ở đâu?”

Năm trăm sĩ tử đem hoành phi dựng ở bên ngoài Tề Vương phủ, lần nữa
khiến cho kinh thành chấn động, tin tức rốt cục truyền vào nội cung.

Trong ngự thư phòng, đương kim hoàng thượng Hoàng Phủ Huyền Đức giận dữ, cách thư phòng trăm bước cũng có thể nghe thấy tiếng hét của hắn.

- Cái này là lòng hiếu thảo của ngươi sao? Mỗi người đều đang mắng Tề
Vương, ngươi nói mặt mũi trẫm còn để đâu nữa? Những sự tình này, ngươi
dám nói ngươi không biết sao?

Tề Vương Hoàng Phủ Chung quỳ trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, trong lòng
của hắn hận La Khải Ngọc đến chết, nhưng hắn càng hận người thao túng
phía sau màn, ở thời khắc mấu chốt này, sau lưng đâm một đao, vị trí
Tiết độ sứ của La Thiến, chỉ sợ khó mà giữ được, rất hiển nhiên, mục
đích của đối phương không phải nhằm vào La Khải Ngọc, mà là nhằm vào phụ thân La Thiến của hắn, một khi La Thiến bị liên quan, một là giáng
chức, hai là điều đi, cái nào cũng đều tổn hại nghiêm trọng đến thực lực của hắn, ảnh hưởng đến đại kế tranh đoạt ngôi vị của hắn, thủ đoạn
người này vô cùng độc ác, làm cho hắn không rét mà run.

Hoàng Phủ Chung cuống quít dập đầu:

- Xin phụ hoàng bớt giận, tuy nhi thần có biết, nhưng sự tình cũng không phải đơn giản như vậy, trong này còn cất dấu âm mưu nhằm vào nhi thần.

Trên bàn của Hoàng Phủ Huyền Đức cũng có một tờ truyền đơn, hắn và tất
cả mọi người đồng dạng, đều bị nội dung trong truyền đơn chọc giận,
nhưng hắn quan tâm hơn nữa, là mặt mũi hoàng thất, La Khải Ngọc là hoàng thân, dựa vào thế lực Tề Vương làm ác, khoản nợ này, cuối cùng là đổ
lên đầu hoàng thất, cái này mới là nguyên nhân Hoàng Phủ Huyền Đức nổi
giận.

Hắn khắc chế cơn tức trong nội tâm, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói đi, bên trong có âm mưu gì?

- Phụ hoàng, âm mưu là đến từ người chế tác truyền đơn này.

Hoàng Phủ Chung rốt cục có một cơ hội giải thích, hắn vội vàng nói:

- Không nói đến sự tình trong truyền đơn là thật hay giả, nhưng những
chuyện này trước sau cách xa nhau ba năm, vượt qua Kinh thành cùng Tề
châu, người nào có thể thu thập nội tình kỹ càng đến như vậy, hơn nữa
đằng sau mỗi bản án đều nhắc đến Tề Vương phi, nhưng nhi thần rất rõ
ràng, trong chuyện này, đại bộ phận sự tình, Tề Vương phi không biết, Tề Vương phi rất coi trọng thanh danh của nhi thần, nàng sẽ không cho phép loại sự tình tổn hại danh dự của nhi thần này phát sinh, lui một bước
mà nói, cho dù nàng có can thiệp, nàng cũng tuyệt đối không ra mặt, vậy
chủ nhân của truyền đơn này sao biết được, mỗi một bản án hắn đều nâng
lên Tề Vương phi, đủ thấy người này bụng dạ khó lường, kỳ thật hắn chính là muốn bôi nhọ nhi thần, cho nên những sự tình trong truyền đơn này,
nhi thần hoàn toàn không biết gì cả.

Hoàng Phủ Huyền Đức chậm rãi tỉnh táo lại, hắn cũng ý thức được Tề Vương nói rất có lý, chuyện này không phải đơn giản như vậy, đối phương rất
rõ ràng là hướng Tề Vương ra tay, cái này đoán chừng là có liên quan đến sự tình mình chuẩn bị điều chỉnh tiết độ sứ vài ngày trước.

Hoàng Phủ Huyền Đức dù sao cũng là hoàng đế, hắn làm mỗi một sự kiện đều có mưu tính sâu xa, hắn sẽ không bị người khác nắm mũi dẫn đi, bất quá
chuyện này xác thực quá lớn, hắn dù sao cũng phải cho người trong thiên
hạ một cái công đạo.

- Chuyện này trẫm giao cho ngươi, tự ngươi xử trí đi!

Xử trí tốt, trẫm không truy cứu, nếu như xử trí không tốt, vậy trẫm sẽ thay ngươi truy cứu!

Cái này là tối hậu thư của Hoàng Phủ Huyền Đức, đồng thời cũng cho Tề
Vương một cơ hội, nếu như Tề Vương xử lý tốt, hắn có thể vượt qua cửa ải này, nếu như hắn xử lý không tốt, hắn liền vạn kiếp bất phục.

Trong xe ngựa, Hoàng Phủ Chung sắc mặt âm tàn, kỳ thật hắn đã đoán được
người nào làm… Thân Quốc Cữu, chỉ có hắn mới có điều kiện thu thập chứng cớ, cũng chỉ có hắn mới có động cơ đả kích mình, chỉ có thể là hắn,
công kích lần này rất phù hợp với phong cách của hắn.

Bất quá Hoàng Phủ Chung cũng cảm thấy một tia may mắn, công kích lần này của Thân Quốc Cữu có chút vội vàng, không phải ở thời điểm tốt nhất,
nếu như hắn chờ sau khi phụ hoàng tuyên bố điều chỉnh tiết độ sứ mà phát động, khi đó đối với hắn, đả kích mới là trí mạng, hiện tại ra tay hơi sớm một chút, để cho hắn có một đường th* d*c.

Lại nói tiếp, vẫn là sự tình cầu hôn lần này, làm rối loạn kế hoạch của
Thân Quốc Cữu, Thân Quốc Cữu vì cầu hôn thành công, vì đánh bại La Khải
Ngọc, liền ném ra phần truyền đơn này, xác thực có hiệu quả, phần truyền đơn này vừa ra, Tô gia vô luận như thế nào, cũng không đáp ứng lời cầu
hôn của La Khải Ngọc, ở điểm này, Thân Quốc Cữu thành công rồi.

Nhưng thành công này của hắn, bởi vì hắn phát động quá sớm mà tạo thành
sai sót, Thân Quốc Cữu hắn có thể rơi vào hoàn cảnh được không bù mất.

Hoàng TộcTác giả: Cao NguyệtTruyện Lịch Sử, Truyện Quân Sự, Truyện Xuyên KhôngTháng Giêng đầu năm Trinh Nghiệp hai mươi chín, tuyết rơi khắp kinh thành, trong thành Ung Kinh đầy nỗi lo lắng cùng bất an, hoàng hậu vương triều Đại Ninh bệnh nặng ba tháng, đã tới thời kỳ cuối. Đêm dần khuya, một người cưỡi ngựa chạy vội tới, hối hả chạy trong gió tuyết, tiếng vó ngựa phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, người cưỡi ngựa mang nón tre vành rộng, mình mặc áo đen, dưới nón tre là một đôi mắt đầy sự kích động cùng lo lắng, hắn chạy tới trước một tòa phủ đệ, ngã mình xuống ngựa, phóng lên bậc thang phía trước. 'Bùm! Bùm!' Tiếng đập cửa vang lên. "Ai đó!" Tên canh cửa rất không kiên nhẫn, mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn người gõ cửa, hắn kìm không được ngáp một cái: "Đã trễ như thế này, có chuyện gì không?" "Mau đi bẩm báo Thân quốc cữu, nói có cấp báo từ nội cung..." Giọng nói của người vừa tới rất chói tai, trong đêm khuya khoắt như thế này thì càng chói tai hơn. "Á!" Tên canh cửa sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng mở cửa, hắc y nhân nhích thân đi vào, thấp giọng hỏi tên canh cửa… Vô Tấn lại hướng hai người nói:- Chuyện thứ nhất ta muốn các ngươi làm, là giám thị phủ đệ của Lễ Bộ thị lang Quan Tịch cùng Lễ Bộ thị lang Hoàng Hồng Nguyên, sau này ta sẽ cho các ngươi phương án cụ thể.Tam gia cạnh tranh cầu hôn, tuy bởi vì chuyện của Tô Tốn mà tạm thời hoãn lại, không có tiến vào tranh đoạt gay cấn, nhưng mà bọn hắn ở sau lưng cạnh tranh lại không có đình chỉ, vẫn gay cấn như trước, thậm chí đến giai đoạn cao trào, nhất là Thân Quốc Cữu đã ra tay trước, hắn nắm lấy nhược điểm của La Khải Ngọc mà làm khó dễ, ở Kinh thành tuyên truyền trên diện rộng.Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Trong lúc nhất thời, rất nhiều sự tình không tốt của La Khải Ngọc đã truyền khắp kinh thành, từng chuyện từng chuyện, đều nói đến thương thiên hại lý, như chuyện Phùng thị ở thành tây, trước giờ tân hôn bị La Khải Ngọc cưỡng đoạt lăng nhục, tân lang đến đòi thê tử thì bị loạn côn đánh chết, cha mẹ tân lang thắt cổ tự sát, vụ án này, Tề Vương phi một tay che trời, cuối cùng không giải quyết được gì.Ở Thiện phường có một giảng sư họ Tần làm nghề dạy học, nhà có tổ truyền một miếng Cát Ngọc, La Khải Ngọc nghe nói thế, liền phái người đến ép mua, Tần lão kiên quyết không bán, đêm đến, Tần gia bị cháy, cả nhà bị hỏa thiêu, Cát Ngọc chẳng biết đi đâu, trên tường có lưu một hàng chữ bằng máu, “ họ La giết ta!”, vụ án này cũng không giải quyết được gì.Trong truyền đơn rãi ra có hơn ba mươi chuyện, đều là chuyện phát sinh ở kinh thành hoặc là Tề châu, tất cả tội ác đều nhắm vào La Khải Ngọc, tất cả vụ án đều xuất hiện ba chữ “Tề Vương phi”.Truyền đơn phát ra, oanh động kinh thành, đầu đường cuối ngõ, liên tục nghị luận việc này, sự kiện vẫn tiếp tục lên men, năm trăm môn sinh của trường Thái Học, bi phẫn mà gởi thư tố cáo lên triều đình, cùng dùng máu mà viết xuống hoành phi: “quyền quý sát nhân, thiên lý ở đâu?”Năm trăm sĩ tử đem hoành phi dựng ở bên ngoài Tề Vương phủ, lần nữa khiến cho kinh thành chấn động, tin tức rốt cục truyền vào nội cung.Trong ngự thư phòng, đương kim hoàng thượng Hoàng Phủ Huyền Đức giận dữ, cách thư phòng trăm bước cũng có thể nghe thấy tiếng hét của hắn.- Cái này là lòng hiếu thảo của ngươi sao? Mỗi người đều đang mắng Tề Vương, ngươi nói mặt mũi trẫm còn để đâu nữa? Những sự tình này, ngươi dám nói ngươi không biết sao?Tề Vương Hoàng Phủ Chung quỳ trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, trong lòng của hắn hận La Khải Ngọc đến chết, nhưng hắn càng hận người thao túng phía sau màn, ở thời khắc mấu chốt này, sau lưng đâm một đao, vị trí Tiết độ sứ của La Thiến, chỉ sợ khó mà giữ được, rất hiển nhiên, mục đích của đối phương không phải nhằm vào La Khải Ngọc, mà là nhằm vào phụ thân La Thiến của hắn, một khi La Thiến bị liên quan, một là giáng chức, hai là điều đi, cái nào cũng đều tổn hại nghiêm trọng đến thực lực của hắn, ảnh hưởng đến đại kế tranh đoạt ngôi vị của hắn, thủ đoạn người này vô cùng độc ác, làm cho hắn không rét mà run.Hoàng Phủ Chung cuống quít dập đầu:- Xin phụ hoàng bớt giận, tuy nhi thần có biết, nhưng sự tình cũng không phải đơn giản như vậy, trong này còn cất dấu âm mưu nhằm vào nhi thần.Trên bàn của Hoàng Phủ Huyền Đức cũng có một tờ truyền đơn, hắn và tất cả mọi người đồng dạng, đều bị nội dung trong truyền đơn chọc giận, nhưng hắn quan tâm hơn nữa, là mặt mũi hoàng thất, La Khải Ngọc là hoàng thân, dựa vào thế lực Tề Vương làm ác, khoản nợ này, cuối cùng là đổ lên đầu hoàng thất, cái này mới là nguyên nhân Hoàng Phủ Huyền Đức nổi giận.Hắn khắc chế cơn tức trong nội tâm, lạnh lùng nói:- Ngươi nói đi, bên trong có âm mưu gì?- Phụ hoàng, âm mưu là đến từ người chế tác truyền đơn này.Hoàng Phủ Chung rốt cục có một cơ hội giải thích, hắn vội vàng nói:- Không nói đến sự tình trong truyền đơn là thật hay giả, nhưng những chuyện này trước sau cách xa nhau ba năm, vượt qua Kinh thành cùng Tề châu, người nào có thể thu thập nội tình kỹ càng đến như vậy, hơn nữa đằng sau mỗi bản án đều nhắc đến Tề Vương phi, nhưng nhi thần rất rõ ràng, trong chuyện này, đại bộ phận sự tình, Tề Vương phi không biết, Tề Vương phi rất coi trọng thanh danh của nhi thần, nàng sẽ không cho phép loại sự tình tổn hại danh dự của nhi thần này phát sinh, lui một bước mà nói, cho dù nàng có can thiệp, nàng cũng tuyệt đối không ra mặt, vậy chủ nhân của truyền đơn này sao biết được, mỗi một bản án hắn đều nâng lên Tề Vương phi, đủ thấy người này bụng dạ khó lường, kỳ thật hắn chính là muốn bôi nhọ nhi thần, cho nên những sự tình trong truyền đơn này, nhi thần hoàn toàn không biết gì cả.Hoàng Phủ Huyền Đức chậm rãi tỉnh táo lại, hắn cũng ý thức được Tề Vương nói rất có lý, chuyện này không phải đơn giản như vậy, đối phương rất rõ ràng là hướng Tề Vương ra tay, cái này đoán chừng là có liên quan đến sự tình mình chuẩn bị điều chỉnh tiết độ sứ vài ngày trước.Hoàng Phủ Huyền Đức dù sao cũng là hoàng đế, hắn làm mỗi một sự kiện đều có mưu tính sâu xa, hắn sẽ không bị người khác nắm mũi dẫn đi, bất quá chuyện này xác thực quá lớn, hắn dù sao cũng phải cho người trong thiên hạ một cái công đạo.- Chuyện này trẫm giao cho ngươi, tự ngươi xử trí đi!Xử trí tốt, trẫm không truy cứu, nếu như xử trí không tốt, vậy trẫm sẽ thay ngươi truy cứu!Cái này là tối hậu thư của Hoàng Phủ Huyền Đức, đồng thời cũng cho Tề Vương một cơ hội, nếu như Tề Vương xử lý tốt, hắn có thể vượt qua cửa ải này, nếu như hắn xử lý không tốt, hắn liền vạn kiếp bất phục.Trong xe ngựa, Hoàng Phủ Chung sắc mặt âm tàn, kỳ thật hắn đã đoán được người nào làm… Thân Quốc Cữu, chỉ có hắn mới có điều kiện thu thập chứng cớ, cũng chỉ có hắn mới có động cơ đả kích mình, chỉ có thể là hắn, công kích lần này rất phù hợp với phong cách của hắn.Bất quá Hoàng Phủ Chung cũng cảm thấy một tia may mắn, công kích lần này của Thân Quốc Cữu có chút vội vàng, không phải ở thời điểm tốt nhất, nếu như hắn chờ sau khi phụ hoàng tuyên bố điều chỉnh tiết độ sứ mà phát động, khi đó đối với hắn, đả kích mới là trí mạng, hiện tại ra tay hơi sớm một chút, để cho hắn có một đường th* d*c.Lại nói tiếp, vẫn là sự tình cầu hôn lần này, làm rối loạn kế hoạch của Thân Quốc Cữu, Thân Quốc Cữu vì cầu hôn thành công, vì đánh bại La Khải Ngọc, liền ném ra phần truyền đơn này, xác thực có hiệu quả, phần truyền đơn này vừa ra, Tô gia vô luận như thế nào, cũng không đáp ứng lời cầu hôn của La Khải Ngọc, ở điểm này, Thân Quốc Cữu thành công rồi.Nhưng thành công này của hắn, bởi vì hắn phát động quá sớm mà tạo thành sai sót, Thân Quốc Cữu hắn có thể rơi vào hoàn cảnh được không bù mất.

Quyển 2 - Chương 139: Giám thị Hoàng Hồng Nguyên