Tác giả:

Một buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -…

Chương 9: Bắt

Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… - Tiểu Hùng, chúng ta đi - Trân Di nói rồi cũng dắt tiểu Hùng đi- Chị... - Bảo Nhi ú ớ. Trân Di dám coi cô ta là không khí sao? Siết chặt bàn tay lại Bảo Nhi tức giận - Huỳnh Trân Di, cô cứ đợi đấy!Trạm xe buýtLau những giọt mồ hôi trên trán tiểu hùng, Trân Di nhẹ nhàng bảo:- em đợi một chút nhé!- vâng ạ! Có vẻ tiểu hùng vẫn không thấy mệt mỏi, vẫn vui vẻ đáp lại.Bỗng nhiên, một chiếc ô tô đen từ đầu tới đỗ xịch trước mặt Trân Di.Một đám người áo đen bước xuống xe cung kính- Mời tiểu thư theo chúng tôi- các người là ai? - Trân Di khó hiểu hỏi- việc đó không quan trọng.Nếu tiểu thư không theo chúng tôi, e rằng phải dùng biện pháp mạnh - một người nói.Trân Di cầm lấy bàn tay tiểu Hùng cau mày- Tôi sẽ không điMấy người áo đen nhìn nhau như hiểu ý. Liền đi tới kéo Trân Di vào xe một tay bịt mồm cô lại.- á - một tên kêu lên- có chuyện gì - một tên khác khó chịu hỏi- nó - nói rồi mếu máo chỉ xuống dưới chân- hả - tên kia nhìn xuống cũng giật mình: tiểu hùng đang cắn chân của tên ấy. Cậu bé hùng hổ- thả chị Di raHai tên áo đen nhìn nhau rồi vác luôn tiểu hùng lên xe làu bàu- lại phải mang theo cục nợ này nữaChiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Nhà cửa, cây cối cứ vun vút lại đằng sau.- Báo với Lâm thiếu gia, đã hoàn thành nhiệm vụ - Tên lái xe nóiTrân Di giật mình: Chẳng lẽ là.........người lần trước định bắt mình?

- Tiểu Hùng, chúng ta đi - Trân Di nói rồi cũng dắt tiểu Hùng đi

- Chị... - Bảo Nhi ú ớ. Trân Di dám coi cô ta là không khí sao? Siết chặt bàn tay lại Bảo Nhi tức giận - Huỳnh Trân Di, cô cứ đợi đấy!

Trạm xe buýt

Lau những giọt mồ hôi trên trán tiểu hùng, Trân Di nhẹ nhàng bảo:

- em đợi một chút nhé!

- vâng ạ! Có vẻ tiểu hùng vẫn không thấy mệt mỏi, vẫn vui vẻ đáp lại.

Bỗng nhiên, một chiếc ô tô đen từ đầu tới đỗ xịch trước mặt Trân Di.

Một đám người áo đen bước xuống xe cung kính

- Mời tiểu thư theo chúng tôi

- các người là ai? - Trân Di khó hiểu hỏi

- việc đó không quan trọng.Nếu tiểu thư không theo chúng tôi, e rằng phải dùng biện pháp mạnh - một người nói.

Trân Di cầm lấy bàn tay tiểu Hùng cau mày

- Tôi sẽ không đi

Mấy người áo đen nhìn nhau như hiểu ý. Liền đi tới kéo Trân Di vào xe một tay bịt mồm cô lại.

- á - một tên kêu lên

- có chuyện gì - một tên khác khó chịu hỏi

- nó - nói rồi mếu máo chỉ xuống dưới chân

- hả - tên kia nhìn xuống cũng giật mình: tiểu hùng đang cắn chân của tên ấy. Cậu bé hùng hổ

- thả chị Di ra

Hai tên áo đen nhìn nhau rồi vác luôn tiểu hùng lên xe làu bàu

- lại phải mang theo cục nợ này nữa

Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Nhà cửa, cây cối cứ vun vút lại đằng sau.

- Báo với Lâm thiếu gia, đã hoàn thành nhiệm vụ - Tên lái xe nói

Trân Di giật mình: Chẳng lẽ là.........người lần trước định bắt mình?

Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… - Tiểu Hùng, chúng ta đi - Trân Di nói rồi cũng dắt tiểu Hùng đi- Chị... - Bảo Nhi ú ớ. Trân Di dám coi cô ta là không khí sao? Siết chặt bàn tay lại Bảo Nhi tức giận - Huỳnh Trân Di, cô cứ đợi đấy!Trạm xe buýtLau những giọt mồ hôi trên trán tiểu hùng, Trân Di nhẹ nhàng bảo:- em đợi một chút nhé!- vâng ạ! Có vẻ tiểu hùng vẫn không thấy mệt mỏi, vẫn vui vẻ đáp lại.Bỗng nhiên, một chiếc ô tô đen từ đầu tới đỗ xịch trước mặt Trân Di.Một đám người áo đen bước xuống xe cung kính- Mời tiểu thư theo chúng tôi- các người là ai? - Trân Di khó hiểu hỏi- việc đó không quan trọng.Nếu tiểu thư không theo chúng tôi, e rằng phải dùng biện pháp mạnh - một người nói.Trân Di cầm lấy bàn tay tiểu Hùng cau mày- Tôi sẽ không điMấy người áo đen nhìn nhau như hiểu ý. Liền đi tới kéo Trân Di vào xe một tay bịt mồm cô lại.- á - một tên kêu lên- có chuyện gì - một tên khác khó chịu hỏi- nó - nói rồi mếu máo chỉ xuống dưới chân- hả - tên kia nhìn xuống cũng giật mình: tiểu hùng đang cắn chân của tên ấy. Cậu bé hùng hổ- thả chị Di raHai tên áo đen nhìn nhau rồi vác luôn tiểu hùng lên xe làu bàu- lại phải mang theo cục nợ này nữaChiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Nhà cửa, cây cối cứ vun vút lại đằng sau.- Báo với Lâm thiếu gia, đã hoàn thành nhiệm vụ - Tên lái xe nóiTrân Di giật mình: Chẳng lẽ là.........người lần trước định bắt mình?

Chương 9: Bắt