Tác giả:

Chuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với…

Chương 95

Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… “Vậy là ông ấy bị khiển trách rồi!” Olivia nói.“Giáo viên không bị khiển trách đâu,” Billy lẩm bẩm. “Phải không?”Chưa ai kịp trả lời nó, thì từ ngoài cửa vọng lên một tiếng quát, “Im lặng trong phòng Nhà Vua.”Olivia đeo một bộ mặt cộc cằn hướng về phía cánh cửa. Charlie cố nín cười. Billy cau mày lo lắng và quay lại với đống bài tập về nhà của mình.Cuối cùng, khi chuông báo bữa tối reng lên, bụng Charlie sôi ùng ục. Dường như mấy ngày nay nó luôn luôn cảm thấy đói.Chúng cùng xuống sảnh đường ăn tối, nhưng ngay trước khi cả bọn bước vô, Olivia cảnh báo Charlie rằng chúng sẽ phải ngồi ăn chung bàn với Manfred. Tim Charlie chợt thắt lại. Nãy giờ nó mong ngóng cho tới giờ ăn tối, nhưng làm sao có thể tận hưởng bữa tối khi luôn phải cố tránh cái nhìn gườm gườm của Manfred?“Nó đã khi nào... thôi miên bồ chưa?” Charlie hỏi Olivia.“Chưa. Nó không quan tâm tới tớ. Ý tớ là tớ chẳng có phép thuật gì hết, cho nên chẳng có gì đe dọa nó cả. Tớ chỉ làm nó cáu thôi.”“Nó không thôi miên được em,” Billy nói một cách nghiêm trang với hai đứa kia. “Tại mắt em. Nó không thể nào vượt qua được.” Billy cười đầy mãn nguyện.Sảnh đường ăn tối rộng mênh mông và dội âm. Những bước chân của bọn trẻ nện vang vào sự thinh lặng bí hiểm, khi chúng đi ngang qua những băng ghế trống trơn để tới chiếc bàn có Manfred đang ngồi, trừng trừng nhìn vào một cây nến. Có hai chỗ bên phải và một chỗ bên trái hắn đã được sắp sẵn. Charlie chui ngay vào ghế bên phải, cách xa Manfred nhất.Hầu hết giáo viên đã về nhà, nhưng giáo sư Bloor, và cả giáo sư Saltweather, vẫn ở lại. Thầy Pilgrim, ngồi hơi tách biệt những người khác một chút; một cái nhíu mày nhẹ thoáng qua trên gương mặt thầy khi lũ trẻ tiến đến gần, còn đâu như thể thầy không trông thấy bọn chúng.Charlie nghĩ đây là một trong những bữa tối tệ hại nhất mà nó từng ăn. Tệ hơn nữa, ngoài việc phải cố tránh nhìn vào Manfred, thì cái thằng già này còn không cho chúng nói chuyện với nhau.“Bọn bay đừng có mong đã cấm túc mà lại còn tận hưởng” Manfred nói, giọng cay nghiệt.

“Vậy là ông ấy bị khiển trách rồi!” Olivia nói.

“Giáo viên không bị khiển trách đâu,” Billy lẩm bẩm. “Phải không?”

Chưa ai kịp trả lời nó, thì từ ngoài cửa vọng lên một tiếng quát, “Im lặng trong phòng Nhà Vua.”

Olivia đeo một bộ mặt cộc cằn hướng về phía cánh cửa. Charlie cố nín cười. Billy cau mày lo lắng và quay lại với đống bài tập về nhà của mình.

Cuối cùng, khi chuông báo bữa tối reng lên, bụng Charlie sôi ùng ục. Dường như mấy ngày nay nó luôn luôn cảm thấy đói.

Chúng cùng xuống sảnh đường ăn tối, nhưng ngay trước khi cả bọn bước vô, Olivia cảnh báo Charlie rằng chúng sẽ phải ngồi ăn chung bàn với Manfred. Tim Charlie chợt thắt lại. Nãy giờ nó mong ngóng cho tới giờ ăn tối, nhưng làm sao có thể tận hưởng bữa tối khi luôn phải cố tránh cái nhìn gườm gườm của Manfred?

“Nó đã khi nào... thôi miên bồ chưa?” Charlie hỏi Olivia.

“Chưa. Nó không quan tâm tới tớ. Ý tớ là tớ chẳng có phép thuật gì hết, cho nên chẳng có gì đe dọa nó cả. Tớ chỉ làm nó cáu thôi.”

“Nó không thôi miên được em,” Billy nói một cách nghiêm trang với hai đứa kia. “Tại mắt em. Nó không thể nào vượt qua được.” Billy cười đầy mãn nguyện.

Sảnh đường ăn tối rộng mênh mông và dội âm. Những bước chân của bọn trẻ nện vang vào sự thinh lặng bí hiểm, khi chúng đi ngang qua những băng ghế trống trơn để tới chiếc bàn có Manfred đang ngồi, trừng trừng nhìn vào một cây nến. Có hai chỗ bên phải và một chỗ bên trái hắn đã được sắp sẵn. Charlie chui ngay vào ghế bên phải, cách xa Manfred nhất.

Hầu hết giáo viên đã về nhà, nhưng giáo sư Bloor, và cả giáo sư Saltweather, vẫn ở lại. Thầy Pilgrim, ngồi hơi tách biệt những người khác một chút; một cái nhíu mày nhẹ thoáng qua trên gương mặt thầy khi lũ trẻ tiến đến gần, còn đâu như thể thầy không trông thấy bọn chúng.

Charlie nghĩ đây là một trong những bữa tối tệ hại nhất mà nó từng ăn. Tệ hơn nữa, ngoài việc phải cố tránh nhìn vào Manfred, thì cái thằng già này còn không cho chúng nói chuyện với nhau.

“Bọn bay đừng có mong đã cấm túc mà lại còn tận hưởng” Manfred nói, giọng cay nghiệt.

Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… “Vậy là ông ấy bị khiển trách rồi!” Olivia nói.“Giáo viên không bị khiển trách đâu,” Billy lẩm bẩm. “Phải không?”Chưa ai kịp trả lời nó, thì từ ngoài cửa vọng lên một tiếng quát, “Im lặng trong phòng Nhà Vua.”Olivia đeo một bộ mặt cộc cằn hướng về phía cánh cửa. Charlie cố nín cười. Billy cau mày lo lắng và quay lại với đống bài tập về nhà của mình.Cuối cùng, khi chuông báo bữa tối reng lên, bụng Charlie sôi ùng ục. Dường như mấy ngày nay nó luôn luôn cảm thấy đói.Chúng cùng xuống sảnh đường ăn tối, nhưng ngay trước khi cả bọn bước vô, Olivia cảnh báo Charlie rằng chúng sẽ phải ngồi ăn chung bàn với Manfred. Tim Charlie chợt thắt lại. Nãy giờ nó mong ngóng cho tới giờ ăn tối, nhưng làm sao có thể tận hưởng bữa tối khi luôn phải cố tránh cái nhìn gườm gườm của Manfred?“Nó đã khi nào... thôi miên bồ chưa?” Charlie hỏi Olivia.“Chưa. Nó không quan tâm tới tớ. Ý tớ là tớ chẳng có phép thuật gì hết, cho nên chẳng có gì đe dọa nó cả. Tớ chỉ làm nó cáu thôi.”“Nó không thôi miên được em,” Billy nói một cách nghiêm trang với hai đứa kia. “Tại mắt em. Nó không thể nào vượt qua được.” Billy cười đầy mãn nguyện.Sảnh đường ăn tối rộng mênh mông và dội âm. Những bước chân của bọn trẻ nện vang vào sự thinh lặng bí hiểm, khi chúng đi ngang qua những băng ghế trống trơn để tới chiếc bàn có Manfred đang ngồi, trừng trừng nhìn vào một cây nến. Có hai chỗ bên phải và một chỗ bên trái hắn đã được sắp sẵn. Charlie chui ngay vào ghế bên phải, cách xa Manfred nhất.Hầu hết giáo viên đã về nhà, nhưng giáo sư Bloor, và cả giáo sư Saltweather, vẫn ở lại. Thầy Pilgrim, ngồi hơi tách biệt những người khác một chút; một cái nhíu mày nhẹ thoáng qua trên gương mặt thầy khi lũ trẻ tiến đến gần, còn đâu như thể thầy không trông thấy bọn chúng.Charlie nghĩ đây là một trong những bữa tối tệ hại nhất mà nó từng ăn. Tệ hơn nữa, ngoài việc phải cố tránh nhìn vào Manfred, thì cái thằng già này còn không cho chúng nói chuyện với nhau.“Bọn bay đừng có mong đã cấm túc mà lại còn tận hưởng” Manfred nói, giọng cay nghiệt.

Chương 95