Tác giả:

-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết…

Chương 104

Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… Biết bao giờ mới xong đây!Hắn ngửa mặt lên trời than thở.Nhìn thành quả lao động c*̉a mình nãy giờ mới được một góc sân nho nhỏ,hắn bực mình ném cái vòi phun xuống đất.Ban nãy nếu không phải sợ Thiên khó xử thì ông thầy chủ nhiệm kia còn lâu mới ép được hắn đi tưới cây.Đúng là tức chết đi được!Hắn xị mặt ngồi xuống đất,mặc kệ cái quần hàng hiệu bị lấm bẩn.Đang là giờ ra chơi lên đám học sinh c*̉a ba khối đều đứng chật kín tầng học nhìn xuống phía dưới sân trường để ngắm hắn.Lâm Hoàng lao động,đúng là tin hot!Đám nữ sinh đỏ mặt nhìn anh chàng phía dưới sân trường đang ngồi bệt kia,rất muốn xuống giúp để ghi điểm trong mắt hắn nhưng nghe là thầy Phong phạt và cấm người giúp đỡ nên đành thôi,thầm tiếc rẻ trong lòng.Còn đám con trai thì ngược lại,vui mừng ra mặt,họ đã sớm coi hắn là cái gai trong mắt nay thấy hắn gặp hoạ ai ai c*̃ng đắc í,c*̃ng thấy sảng khoái.-Ngồi đó than thở thì chắc đến mai c*̃ng chưa xong đâu.hi,để tớ giúp cậu.Một giọng nữ nhẹ nhàng,dễ nghe như chim vành khuyên vang lên.Hắn giật mình nhìn chằm chằm đứa con gái trước mặt.Nhỏ có mái tóc đen óng ả dài ngang lưng,làn da trắng hồng,mịn màng như men sứ.Nhỏ mặc một bộ váy lụa trắng dài đến đầu gối,nhìn xinh đẹp như một thiên thần.-Cậu là ai?-Tớ là Lí Hải Anh.Còn cậu!-Tớ là Lâm Hoàng.Mà nhìn cậu lạ lắm,mới chuyển tới hả?Nhìn thái độ thân thiện c*̉a nhỏ,hắn thầm đánh giá đây là một đứa trẻ ngoan,một tiểu thư đoan trang,gia giáo.-Ừ,tớ lớn lên ở Mĩ,hôm nay tới đây xin nhập học.Mà cậu làm sao mà bị phạt lao động thế?Nhỏ cười để lộ ra cái răng khểnh cực duyên.-Không có gì đâu!Chẳng qua là lâu lâu không làm được cái gì tốt đẹp cho trường nên tớ góp chút sức ấy mà.-Haha,vậy tớ c*̃ng muốn góp chút sức lực nữa.Đi,tớ giúp cậu tưới cây.Hắn tính phản đối nhưng nhỏ đâu cho hắn kịp nói cái gì liền đến cầm cái vòi lên.Dòng nước mát lạnh xối vào những cái cây vẫn còn chút lá xanh.Hắn nhìn theo,khẽ mỉm cười.Đám học sinh bắt đầu ồn ào khi thấy nhỏ mặc váy trắng kia giúp hắn tưới cây.Đúng là một tiểu mĩ nhân xinh đẹp,nếu đem so với Song Thiên thì chỉ có hơn chứ không có kém.Đã vậy hai người kia còn nói chuyện cười đùa với nhau nữa chứ?Đúng là một đôi trời sinh mà.

Biết bao giờ mới xong đây!

Hắn ngửa mặt lên trời than thở.Nhìn thành quả lao động c*̉a mình nãy giờ mới được một góc sân nho nhỏ,hắn bực mình ném cái vòi phun xuống đất.Ban nãy nếu không phải sợ Thiên khó xử thì ông thầy chủ nhiệm kia còn lâu mới ép được hắn đi tưới cây.Đúng là tức chết đi được!

Hắn xị mặt ngồi xuống đất,mặc kệ cái quần hàng hiệu bị lấm bẩn.Đang là giờ ra chơi lên đám học sinh c*̉a ba khối đều đứng chật kín tầng học nhìn xuống phía dưới sân trường để ngắm hắn.Lâm Hoàng lao động,đúng là tin hot!

Đám nữ sinh đỏ mặt nhìn anh chàng phía dưới sân trường đang ngồi bệt kia,rất muốn xuống giúp để ghi điểm trong mắt hắn nhưng nghe là thầy Phong phạt và cấm người giúp đỡ nên đành thôi,thầm tiếc rẻ trong lòng.Còn đám con trai thì ngược lại,vui mừng ra mặt,họ đã sớm coi hắn là cái gai trong mắt nay thấy hắn gặp hoạ ai ai c*̃ng đắc í,c*̃ng thấy sảng khoái.

-Ngồi đó than thở thì chắc đến mai c*̃ng chưa xong đâu.hi,để tớ giúp cậu.

Một giọng nữ nhẹ nhàng,dễ nghe như chim vành khuyên vang lên.Hắn giật mình nhìn chằm chằm đứa con gái trước mặt.Nhỏ có mái tóc đen óng ả dài ngang lưng,làn da trắng hồng,mịn màng như men sứ.Nhỏ mặc một bộ váy lụa trắng dài đến đầu gối,nhìn xinh đẹp như một thiên thần.

-Cậu là ai?

-Tớ là Lí Hải Anh.Còn cậu!

-Tớ là Lâm Hoàng.Mà nhìn cậu lạ lắm,mới chuyển tới hả?

Nhìn thái độ thân thiện c*̉a nhỏ,hắn thầm đánh giá đây là một đứa trẻ ngoan,một tiểu thư đoan trang,gia giáo.

-Ừ,tớ lớn lên ở Mĩ,hôm nay tới đây xin nhập học.Mà cậu làm sao mà bị phạt lao động thế?

Nhỏ cười để lộ ra cái răng khểnh cực duyên.

-Không có gì đâu!Chẳng qua là lâu lâu không làm được cái gì tốt đẹp cho trường nên tớ góp chút sức ấy mà.

-Haha,vậy tớ c*̃ng muốn góp chút sức lực nữa.Đi,tớ giúp cậu tưới cây.

Hắn tính phản đối nhưng nhỏ đâu cho hắn kịp nói cái gì liền đến cầm cái vòi lên.Dòng nước mát lạnh xối vào những cái cây vẫn còn chút lá xanh.Hắn nhìn theo,khẽ mỉm cười.

Đám học sinh bắt đầu ồn ào khi thấy nhỏ mặc váy trắng kia giúp hắn tưới cây.Đúng là một tiểu mĩ nhân xinh đẹp,nếu đem so với Song Thiên thì chỉ có hơn chứ không có kém.Đã vậy hai người kia còn nói chuyện cười đùa với nhau nữa chứ?Đúng là một đôi trời sinh mà.

Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… Biết bao giờ mới xong đây!Hắn ngửa mặt lên trời than thở.Nhìn thành quả lao động c*̉a mình nãy giờ mới được một góc sân nho nhỏ,hắn bực mình ném cái vòi phun xuống đất.Ban nãy nếu không phải sợ Thiên khó xử thì ông thầy chủ nhiệm kia còn lâu mới ép được hắn đi tưới cây.Đúng là tức chết đi được!Hắn xị mặt ngồi xuống đất,mặc kệ cái quần hàng hiệu bị lấm bẩn.Đang là giờ ra chơi lên đám học sinh c*̉a ba khối đều đứng chật kín tầng học nhìn xuống phía dưới sân trường để ngắm hắn.Lâm Hoàng lao động,đúng là tin hot!Đám nữ sinh đỏ mặt nhìn anh chàng phía dưới sân trường đang ngồi bệt kia,rất muốn xuống giúp để ghi điểm trong mắt hắn nhưng nghe là thầy Phong phạt và cấm người giúp đỡ nên đành thôi,thầm tiếc rẻ trong lòng.Còn đám con trai thì ngược lại,vui mừng ra mặt,họ đã sớm coi hắn là cái gai trong mắt nay thấy hắn gặp hoạ ai ai c*̃ng đắc í,c*̃ng thấy sảng khoái.-Ngồi đó than thở thì chắc đến mai c*̃ng chưa xong đâu.hi,để tớ giúp cậu.Một giọng nữ nhẹ nhàng,dễ nghe như chim vành khuyên vang lên.Hắn giật mình nhìn chằm chằm đứa con gái trước mặt.Nhỏ có mái tóc đen óng ả dài ngang lưng,làn da trắng hồng,mịn màng như men sứ.Nhỏ mặc một bộ váy lụa trắng dài đến đầu gối,nhìn xinh đẹp như một thiên thần.-Cậu là ai?-Tớ là Lí Hải Anh.Còn cậu!-Tớ là Lâm Hoàng.Mà nhìn cậu lạ lắm,mới chuyển tới hả?Nhìn thái độ thân thiện c*̉a nhỏ,hắn thầm đánh giá đây là một đứa trẻ ngoan,một tiểu thư đoan trang,gia giáo.-Ừ,tớ lớn lên ở Mĩ,hôm nay tới đây xin nhập học.Mà cậu làm sao mà bị phạt lao động thế?Nhỏ cười để lộ ra cái răng khểnh cực duyên.-Không có gì đâu!Chẳng qua là lâu lâu không làm được cái gì tốt đẹp cho trường nên tớ góp chút sức ấy mà.-Haha,vậy tớ c*̃ng muốn góp chút sức lực nữa.Đi,tớ giúp cậu tưới cây.Hắn tính phản đối nhưng nhỏ đâu cho hắn kịp nói cái gì liền đến cầm cái vòi lên.Dòng nước mát lạnh xối vào những cái cây vẫn còn chút lá xanh.Hắn nhìn theo,khẽ mỉm cười.Đám học sinh bắt đầu ồn ào khi thấy nhỏ mặc váy trắng kia giúp hắn tưới cây.Đúng là một tiểu mĩ nhân xinh đẹp,nếu đem so với Song Thiên thì chỉ có hơn chứ không có kém.Đã vậy hai người kia còn nói chuyện cười đùa với nhau nữa chứ?Đúng là một đôi trời sinh mà.

Chương 104