“Nếu anh là trai thẳng thì thời trung học sao có thể cùng Diêu Trạm trốn trong phòng tập thể dục không có ai để tuốt cho nhau, sao có thể trốn trong góc phòng bóng bàn mà quỳ xuống m*t cho Diêu Trạm.” – Thời điểm Khuất Ý Hành ra ngoài thì trời đang mưa, anh bèn mướn dù ở trước quầy lễ tân khách sạn. Tiền thế chấp 50 tệ, toàn bộ tiền đặc cọc sẽ được hoàn trả trước khi trả phòng. Đứng trước cổng lớn khách sạn, anh không bung dù mà chờ xe đến đón. Trong vài phút chờ đợi ấy, group wechat trong điện thoại của anh cứ reo inh ỏi, những người trò chuyện đều đến từ group “Lớp 13 Ngũ Trung” kia. Tin nhắn gần đây nhất là từ lớp trưởng Thiệu Uy, hỏi hôm nay còn ai đi nữa. Khuất Ý Hành trả lời: Tôi, đang trên đường. Thiệu Uy gửi cái emoji “OK”, lại nói cứ đi thẳng đến nghĩa trang. Xe đến rồi, sau khi Khuất Ý Hành ngồi vào thì nói với tài xế: “Nghĩa trang.” Trên đường đi đến nghĩa trang, Khuất Ý Hành nhìn thế giới bên ngoài bị biến dạng thông qua lớp kính và mưa, gần mười lăm năm không trở về…
Tác giả: