Ánh ráng chiều chiếu rọi nơi chân núi, tăng thêm vẻ nặng nề u ám giữa đất trời, trên quảng trường trống trải mà cổ xưa, dõi mắt nhìn qua chỉ thấy ánh chiều tà chiếu lên những bia đá tạo thành những chiếc bóng đổ dài, đan lại với nhau, giống như là bóng tối vô tận! Bia đúng là vô cùng cứng rắn, sử dụng huyền thạch vạn năm không hao tổn, mà chữ trên bia, rõ ràng là dùng máu mà viết thành. Nội dung rất đơn giản, chỉ có vài lời rải rác. Nhưng có rất nhiều bia, xa xa trải dài ra, từng tấm từng tấm bia, kéo dài mãi đến chỗ sâu nhất bên trong Thần sơn. Mỗi một tấm bia, đều đại biểu vô số mạng sống con người kết thúc! Từ khi đại kiếp Ma Uyên bắt đầu xuất hiện đến nay, cứ mỗi ba ngàn năm, thế gian này sẽ phải nghênh đón một trận đại hạo kiếp kéo dài mười năm liền, mỗi ba ngàn năm, đều có vô số người táng thân tại Tây Hoang, mảnh đất kia đã sớm bị máu tươi thấm đẫm vào từng tất đất, bọn hắn là không phải Tiên Tôn, thì là kỳ tài kinh diễm, hoặc là đại thánh đức cao vọng trọng của tiên môn, hoặc…
Chương 577: Chuẩn bị đi thôi
Cải Thiên Nghịch ĐạoTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpÁnh ráng chiều chiếu rọi nơi chân núi, tăng thêm vẻ nặng nề u ám giữa đất trời, trên quảng trường trống trải mà cổ xưa, dõi mắt nhìn qua chỉ thấy ánh chiều tà chiếu lên những bia đá tạo thành những chiếc bóng đổ dài, đan lại với nhau, giống như là bóng tối vô tận! Bia đúng là vô cùng cứng rắn, sử dụng huyền thạch vạn năm không hao tổn, mà chữ trên bia, rõ ràng là dùng máu mà viết thành. Nội dung rất đơn giản, chỉ có vài lời rải rác. Nhưng có rất nhiều bia, xa xa trải dài ra, từng tấm từng tấm bia, kéo dài mãi đến chỗ sâu nhất bên trong Thần sơn. Mỗi một tấm bia, đều đại biểu vô số mạng sống con người kết thúc! Từ khi đại kiếp Ma Uyên bắt đầu xuất hiện đến nay, cứ mỗi ba ngàn năm, thế gian này sẽ phải nghênh đón một trận đại hạo kiếp kéo dài mười năm liền, mỗi ba ngàn năm, đều có vô số người táng thân tại Tây Hoang, mảnh đất kia đã sớm bị máu tươi thấm đẫm vào từng tất đất, bọn hắn là không phải Tiên Tôn, thì là kỳ tài kinh diễm, hoặc là đại thánh đức cao vọng trọng của tiên môn, hoặc… Sương Nhi tiểu thư liếc nhìn Tôn quản sự, nói. "Không ngờ ngươi lại giỏi ăn nói, thưởng mấy khối linh thạch." Đoạn nhếch cằm nhìn Phương Nguyên. "Chỉ ra mắt thôi à? Lễ gặp mặt đâu?" Phương Nguyên thoáng ngẩn người, thầm nhủ đường đường là tiểu thư thành Thiên Lai sao lại đi vòi quà? Bị Tôn quản sự khẽ kéo áo, hắn nhớ lại lời dặn của y, đành lấy một cái ngọc giản từ trong tay áo ra. "Đi vội vàng không kịp chuẩn bị, trong tay chỉ có một cấm trận do ta tự tay luyện chế, không đáng bao nhiêu, đưa cho Sương Nhi tiểu thư phòng thân vậy." Sương Nhi tiểu thư nhận lấy ngọc giản, ra vẻ cân nhắc một phen. Bỗng nàng ta nhíu mày với vẻ khinh thường, dường như bất mãn vô cùng. Phương Nguyên còn đang muốn nói tiếp, nàng ta đã tùy ý đưa ngọc giản cho thị nữ bên cạnh. "Cầm chơi đi." "Hả?" Thấy vậy, hai mắt Phương Nguyên đanh lại, có chút không vui. Lấy tính tình thường ngày của hắn, gặp người thiếu tôn trọng như Sương Nhi tiểu thư đã muốn phất tay bỏ đi ngay. Có điều Tôn quản sự biết tính hắn nên vội vàng nháy mắt ra hiệu, nhắc hắn kìm chế. Hơn nữa hắn cũng biết bản thân đến thành Thiên Lai cầu pháp, không nên tức giận, chỉ đành dằn lòng ngồi xuống. Bao nhiêu hứng thú cạn sạch, hắn chỉ định uống hai ly rồi tìm cơ hội cáo từ. "Hì hì, Vân Hải ca ca à, huynh có thấy ta giúp huynh hả giận không?” Sương Nhi tiểu thư kia lại ngồi xuống, không giới thiệu người ở đây cho Phương Nguyên mà lại thủ thỉ với công tử áo trắng. "Ta còn tưởng kẻ làm huynh mất mặt ở cổng thành là ai chứ, ai dè lại là một tên sư huynh chẳng biết chui ra từ đường ngang ngõ tắt nào. Nếu không phải do Thất thúc tổ đích thân dặn dò, ta còn lâu mới kêu hắn đến đây, nhưng vừa khéo lại có thể giúp huynh hả giận!" "Việc này có gì đâu mà giận chứ..." Thôi Vân Hải lại có chút bối rối, những gì xảy ra ở cổng thành tuy khiến y không được vui vẻ nhưng cũng không đến nỗi phải gây khó dễ cho Phương Nguyên. Không biết chuyện này làm sao mà bị truyền ra ngoài, bây giờ lại khiến mặt mũi y có chút khó giữ. "Hi hi, ai bảo huynh sắp thành tỷ phu của ta." Sương Nhi tiểu thư cười. "Nói đi, huynh muốn ta làm mất mặt hắn thế nào?" Thôi Vân Hải đáp với vẻ bất đắc dĩ. "Hay là muội nói xem muội muốn gì?" Sương Nhi tiểu thư mừng rỡ. "Vẫn là huynh hiểu ta. Ta muốn một pháp trận phòng thân do chính tay huynh luyện!" Thôi Vân Hải đành lắc đầu. "Thật sự là hết cách với muội. Ta đồng ý." Rồi lại có hỏi với vẻ lo lắng. "Tỷ tỷ của muội chừng nào đến?" Sương Nhi tiểu thư chun mũi. "Ta đã phái người báo tin rồi. Nhưng huynh cũng biết tỷ ấy trước giờ không có hứng thú với tiên yến, không chừng mải mê đọc sách quên cả thiếp mời của ta..." Nghe vậy, Thôi Vân Hải đành thở dài. Cùng lúc ấy, những thanh niên tài tuấn khắp thành Thiên Lai cũng đang đánh giá Phương Nguyên, ai cũng hiếu kỳ về vị khách ngoại lai bỗng nhiên xuất hiện này. Họ không biết nhiều về lai lịch thật sự của Phương Nguyên, chỉ biết dường như người này có chút mâu thuẫn với công tử Trung Châu Thôi gia, hơn nữa Sương Nhi tiểu thư cũng nói đợi hắn tới sẽ chế nhạo một phen. Hiện giờ thấy hắn đơn độc ngồi một chỗ, không đến bắt chuyện cùng ai, tất nhiên cũng không ai chủ động, dứt khoát xem hắn như người vô hình. Nhưng sau khi yến tiệc kết thúc, có lẽ cũng nên đi hỏi thăm một chút, dù sao người được Kim gia Thất Tổ đích thân triệu kiến tuyệt đối không phải tầm thường. "Chuẩn bị đi thôi." Phương Nguyên vốn chỉ đến ngồi một chút chứ không có ý định nán lại. Hắn không biết Tôn quản sự muốn hắn làm gì, nhưng ở lại đây rõ ràng không phải ý hay. Tôn quản sự trông cũng không biết phải làm sao, nhíu mày suy nghĩ. Vào lúc Phương Nguyên đứng dậy định cáo từ, bỗng có một cô gái váy trắng đạp phi kiếm bay đến từ trên biển mây ngoài đình. Cả người nàng toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng, làn da trắng tuyết, tựa như tiên nữ hạ phàm. Người trong đình cũng phát hiện nàng đến, lập tức rối rít đứng dậy. "Hàn Tuyết tiên tử đến!" Nhóm người trong đình ngẩn ra. Thôi Vân Hải vừa định lên tiếng chào hỏi cũng lúng túng dừng lại. "Nơi này, nơi này." Tôn quản sự bỗng hớn hở đáp, chỉ về phía Phương Nguyên. Ánh mắt Hàn tiên tử rơi xuống nơi nào, người xung quanh đều vội vã tránh ra theo bản năng. Sau đó, chỉ thấy nàng đi về phía Phương Nguyên, cung kính khom người hành lễ. "Sư muội Kim Hàn Tuyết ra mắt Phương Nguyên sư huynh!"
Sương Nhi tiểu thư liếc nhìn Tôn quản sự, nói. "Không ngờ ngươi lại giỏi ăn nói, thưởng mấy khối linh thạch." Đoạn nhếch cằm nhìn Phương Nguyên. "Chỉ ra mắt thôi à? Lễ gặp mặt đâu?"
Phương Nguyên thoáng ngẩn người, thầm nhủ đường đường là tiểu thư thành Thiên Lai sao lại đi vòi quà?
Bị Tôn quản sự khẽ kéo áo, hắn nhớ lại lời dặn của y, đành lấy một cái ngọc giản từ trong tay áo ra. "Đi vội vàng không kịp chuẩn bị, trong tay chỉ có một cấm trận do ta tự tay luyện chế, không đáng bao nhiêu, đưa cho Sương Nhi tiểu thư phòng thân vậy."
Sương Nhi tiểu thư nhận lấy ngọc giản, ra vẻ cân nhắc một phen. Bỗng nàng ta nhíu mày với vẻ khinh thường, dường như bất mãn vô cùng.
Phương Nguyên còn đang muốn nói tiếp, nàng ta đã tùy ý đưa ngọc giản cho thị nữ bên cạnh. "Cầm chơi đi."
"Hả?" Thấy vậy, hai mắt Phương Nguyên đanh lại, có chút không vui.
Lấy tính tình thường ngày của hắn, gặp người thiếu tôn trọng như Sương Nhi tiểu thư đã muốn phất tay bỏ đi ngay. Có điều Tôn quản sự biết tính hắn nên vội vàng nháy mắt ra hiệu, nhắc hắn kìm chế. Hơn nữa hắn cũng biết bản thân đến thành Thiên Lai cầu pháp, không nên tức giận, chỉ đành dằn lòng ngồi xuống. Bao nhiêu hứng thú cạn sạch, hắn chỉ định uống hai ly rồi tìm cơ hội cáo từ.
"Hì hì, Vân Hải ca ca à, huynh có thấy ta giúp huynh hả giận không?” Sương Nhi tiểu thư kia lại ngồi xuống, không giới thiệu người ở đây cho Phương Nguyên mà lại thủ thỉ với công tử áo trắng. "Ta còn tưởng kẻ làm huynh mất mặt ở cổng thành là ai chứ, ai dè lại là một tên sư huynh chẳng biết chui ra từ đường ngang ngõ tắt nào. Nếu không phải do Thất thúc tổ đích thân dặn dò, ta còn lâu mới kêu hắn đến đây, nhưng vừa khéo lại có thể giúp huynh hả giận!"
"Việc này có gì đâu mà giận chứ..."
Thôi Vân Hải lại có chút bối rối, những gì xảy ra ở cổng thành tuy khiến y không được vui vẻ nhưng cũng không đến nỗi phải gây khó dễ cho Phương Nguyên. Không biết chuyện này làm sao mà bị truyền ra ngoài, bây giờ lại khiến mặt mũi y có chút khó giữ.
"Hi hi, ai bảo huynh sắp thành tỷ phu của ta." Sương Nhi tiểu thư cười. "Nói đi, huynh muốn ta làm mất mặt hắn thế nào?"
Thôi Vân Hải đáp với vẻ bất đắc dĩ. "Hay là muội nói xem muội muốn gì?"
Sương Nhi tiểu thư mừng rỡ. "Vẫn là huynh hiểu ta. Ta muốn một pháp trận phòng thân do chính tay huynh luyện!"
Thôi Vân Hải đành lắc đầu. "Thật sự là hết cách với muội. Ta đồng ý." Rồi lại có hỏi với vẻ lo lắng. "Tỷ tỷ của muội chừng nào đến?"
Sương Nhi tiểu thư chun mũi. "Ta đã phái người báo tin rồi. Nhưng huynh cũng biết tỷ ấy trước giờ không có hứng thú với tiên yến, không chừng mải mê đọc sách quên cả thiếp mời của ta..."
Nghe vậy, Thôi Vân Hải đành thở dài.
Cùng lúc ấy, những thanh niên tài tuấn khắp thành Thiên Lai cũng đang đánh giá Phương Nguyên, ai cũng hiếu kỳ về vị khách ngoại lai bỗng nhiên xuất hiện này.
Họ không biết nhiều về lai lịch thật sự của Phương Nguyên, chỉ biết dường như người này có chút mâu thuẫn với công tử Trung Châu Thôi gia, hơn nữa Sương Nhi tiểu thư cũng nói đợi hắn tới sẽ chế nhạo một phen. Hiện giờ thấy hắn đơn độc ngồi một chỗ, không đến bắt chuyện cùng ai, tất nhiên cũng không ai chủ động, dứt khoát xem hắn như người vô hình.
Nhưng sau khi yến tiệc kết thúc, có lẽ cũng nên đi hỏi thăm một chút, dù sao người được Kim gia Thất Tổ đích thân triệu kiến tuyệt đối không phải tầm thường.
"Chuẩn bị đi thôi."
Phương Nguyên vốn chỉ đến ngồi một chút chứ không có ý định nán lại. Hắn không biết Tôn quản sự muốn hắn làm gì, nhưng ở lại đây rõ ràng không phải ý hay. Tôn quản sự trông cũng không biết phải làm sao, nhíu mày suy nghĩ.
Vào lúc Phương Nguyên đứng dậy định cáo từ, bỗng có một cô gái váy trắng đạp phi kiếm bay đến từ trên biển mây ngoài đình. Cả người nàng toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng, làn da trắng tuyết, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Người trong đình cũng phát hiện nàng đến, lập tức rối rít đứng dậy. "Hàn Tuyết tiên tử đến!"
Nhóm người trong đình ngẩn ra. Thôi Vân Hải vừa định lên tiếng chào hỏi cũng lúng túng dừng lại.
"Nơi này, nơi này." Tôn quản sự bỗng hớn hở đáp, chỉ về phía Phương Nguyên.
Ánh mắt Hàn tiên tử rơi xuống nơi nào, người xung quanh đều vội vã tránh ra theo bản năng.
Sau đó, chỉ thấy nàng đi về phía Phương Nguyên, cung kính khom người hành lễ. "Sư muội Kim Hàn Tuyết ra mắt Phương Nguyên sư huynh!"
Cải Thiên Nghịch ĐạoTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpÁnh ráng chiều chiếu rọi nơi chân núi, tăng thêm vẻ nặng nề u ám giữa đất trời, trên quảng trường trống trải mà cổ xưa, dõi mắt nhìn qua chỉ thấy ánh chiều tà chiếu lên những bia đá tạo thành những chiếc bóng đổ dài, đan lại với nhau, giống như là bóng tối vô tận! Bia đúng là vô cùng cứng rắn, sử dụng huyền thạch vạn năm không hao tổn, mà chữ trên bia, rõ ràng là dùng máu mà viết thành. Nội dung rất đơn giản, chỉ có vài lời rải rác. Nhưng có rất nhiều bia, xa xa trải dài ra, từng tấm từng tấm bia, kéo dài mãi đến chỗ sâu nhất bên trong Thần sơn. Mỗi một tấm bia, đều đại biểu vô số mạng sống con người kết thúc! Từ khi đại kiếp Ma Uyên bắt đầu xuất hiện đến nay, cứ mỗi ba ngàn năm, thế gian này sẽ phải nghênh đón một trận đại hạo kiếp kéo dài mười năm liền, mỗi ba ngàn năm, đều có vô số người táng thân tại Tây Hoang, mảnh đất kia đã sớm bị máu tươi thấm đẫm vào từng tất đất, bọn hắn là không phải Tiên Tôn, thì là kỳ tài kinh diễm, hoặc là đại thánh đức cao vọng trọng của tiên môn, hoặc… Sương Nhi tiểu thư liếc nhìn Tôn quản sự, nói. "Không ngờ ngươi lại giỏi ăn nói, thưởng mấy khối linh thạch." Đoạn nhếch cằm nhìn Phương Nguyên. "Chỉ ra mắt thôi à? Lễ gặp mặt đâu?" Phương Nguyên thoáng ngẩn người, thầm nhủ đường đường là tiểu thư thành Thiên Lai sao lại đi vòi quà? Bị Tôn quản sự khẽ kéo áo, hắn nhớ lại lời dặn của y, đành lấy một cái ngọc giản từ trong tay áo ra. "Đi vội vàng không kịp chuẩn bị, trong tay chỉ có một cấm trận do ta tự tay luyện chế, không đáng bao nhiêu, đưa cho Sương Nhi tiểu thư phòng thân vậy." Sương Nhi tiểu thư nhận lấy ngọc giản, ra vẻ cân nhắc một phen. Bỗng nàng ta nhíu mày với vẻ khinh thường, dường như bất mãn vô cùng. Phương Nguyên còn đang muốn nói tiếp, nàng ta đã tùy ý đưa ngọc giản cho thị nữ bên cạnh. "Cầm chơi đi." "Hả?" Thấy vậy, hai mắt Phương Nguyên đanh lại, có chút không vui. Lấy tính tình thường ngày của hắn, gặp người thiếu tôn trọng như Sương Nhi tiểu thư đã muốn phất tay bỏ đi ngay. Có điều Tôn quản sự biết tính hắn nên vội vàng nháy mắt ra hiệu, nhắc hắn kìm chế. Hơn nữa hắn cũng biết bản thân đến thành Thiên Lai cầu pháp, không nên tức giận, chỉ đành dằn lòng ngồi xuống. Bao nhiêu hứng thú cạn sạch, hắn chỉ định uống hai ly rồi tìm cơ hội cáo từ. "Hì hì, Vân Hải ca ca à, huynh có thấy ta giúp huynh hả giận không?” Sương Nhi tiểu thư kia lại ngồi xuống, không giới thiệu người ở đây cho Phương Nguyên mà lại thủ thỉ với công tử áo trắng. "Ta còn tưởng kẻ làm huynh mất mặt ở cổng thành là ai chứ, ai dè lại là một tên sư huynh chẳng biết chui ra từ đường ngang ngõ tắt nào. Nếu không phải do Thất thúc tổ đích thân dặn dò, ta còn lâu mới kêu hắn đến đây, nhưng vừa khéo lại có thể giúp huynh hả giận!" "Việc này có gì đâu mà giận chứ..." Thôi Vân Hải lại có chút bối rối, những gì xảy ra ở cổng thành tuy khiến y không được vui vẻ nhưng cũng không đến nỗi phải gây khó dễ cho Phương Nguyên. Không biết chuyện này làm sao mà bị truyền ra ngoài, bây giờ lại khiến mặt mũi y có chút khó giữ. "Hi hi, ai bảo huynh sắp thành tỷ phu của ta." Sương Nhi tiểu thư cười. "Nói đi, huynh muốn ta làm mất mặt hắn thế nào?" Thôi Vân Hải đáp với vẻ bất đắc dĩ. "Hay là muội nói xem muội muốn gì?" Sương Nhi tiểu thư mừng rỡ. "Vẫn là huynh hiểu ta. Ta muốn một pháp trận phòng thân do chính tay huynh luyện!" Thôi Vân Hải đành lắc đầu. "Thật sự là hết cách với muội. Ta đồng ý." Rồi lại có hỏi với vẻ lo lắng. "Tỷ tỷ của muội chừng nào đến?" Sương Nhi tiểu thư chun mũi. "Ta đã phái người báo tin rồi. Nhưng huynh cũng biết tỷ ấy trước giờ không có hứng thú với tiên yến, không chừng mải mê đọc sách quên cả thiếp mời của ta..." Nghe vậy, Thôi Vân Hải đành thở dài. Cùng lúc ấy, những thanh niên tài tuấn khắp thành Thiên Lai cũng đang đánh giá Phương Nguyên, ai cũng hiếu kỳ về vị khách ngoại lai bỗng nhiên xuất hiện này. Họ không biết nhiều về lai lịch thật sự của Phương Nguyên, chỉ biết dường như người này có chút mâu thuẫn với công tử Trung Châu Thôi gia, hơn nữa Sương Nhi tiểu thư cũng nói đợi hắn tới sẽ chế nhạo một phen. Hiện giờ thấy hắn đơn độc ngồi một chỗ, không đến bắt chuyện cùng ai, tất nhiên cũng không ai chủ động, dứt khoát xem hắn như người vô hình. Nhưng sau khi yến tiệc kết thúc, có lẽ cũng nên đi hỏi thăm một chút, dù sao người được Kim gia Thất Tổ đích thân triệu kiến tuyệt đối không phải tầm thường. "Chuẩn bị đi thôi." Phương Nguyên vốn chỉ đến ngồi một chút chứ không có ý định nán lại. Hắn không biết Tôn quản sự muốn hắn làm gì, nhưng ở lại đây rõ ràng không phải ý hay. Tôn quản sự trông cũng không biết phải làm sao, nhíu mày suy nghĩ. Vào lúc Phương Nguyên đứng dậy định cáo từ, bỗng có một cô gái váy trắng đạp phi kiếm bay đến từ trên biển mây ngoài đình. Cả người nàng toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng, làn da trắng tuyết, tựa như tiên nữ hạ phàm. Người trong đình cũng phát hiện nàng đến, lập tức rối rít đứng dậy. "Hàn Tuyết tiên tử đến!" Nhóm người trong đình ngẩn ra. Thôi Vân Hải vừa định lên tiếng chào hỏi cũng lúng túng dừng lại. "Nơi này, nơi này." Tôn quản sự bỗng hớn hở đáp, chỉ về phía Phương Nguyên. Ánh mắt Hàn tiên tử rơi xuống nơi nào, người xung quanh đều vội vã tránh ra theo bản năng. Sau đó, chỉ thấy nàng đi về phía Phương Nguyên, cung kính khom người hành lễ. "Sư muội Kim Hàn Tuyết ra mắt Phương Nguyên sư huynh!"