Ánh ráng chiều chiếu rọi nơi chân núi, tăng thêm vẻ nặng nề u ám giữa đất trời, trên quảng trường trống trải mà cổ xưa, dõi mắt nhìn qua chỉ thấy ánh chiều tà chiếu lên những bia đá tạo thành những chiếc bóng đổ dài, đan lại với nhau, giống như là bóng tối vô tận! Bia đúng là vô cùng cứng rắn, sử dụng huyền thạch vạn năm không hao tổn, mà chữ trên bia, rõ ràng là dùng máu mà viết thành. Nội dung rất đơn giản, chỉ có vài lời rải rác. Nhưng có rất nhiều bia, xa xa trải dài ra, từng tấm từng tấm bia, kéo dài mãi đến chỗ sâu nhất bên trong Thần sơn. Mỗi một tấm bia, đều đại biểu vô số mạng sống con người kết thúc! Từ khi đại kiếp Ma Uyên bắt đầu xuất hiện đến nay, cứ mỗi ba ngàn năm, thế gian này sẽ phải nghênh đón một trận đại hạo kiếp kéo dài mười năm liền, mỗi ba ngàn năm, đều có vô số người táng thân tại Tây Hoang, mảnh đất kia đã sớm bị máu tươi thấm đẫm vào từng tất đất, bọn hắn là không phải Tiên Tôn, thì là kỳ tài kinh diễm, hoặc là đại thánh đức cao vọng trọng của tiên môn, hoặc…

Chương 599: Quét ngang vô địch (2)

Cải Thiên Nghịch ĐạoTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpÁnh ráng chiều chiếu rọi nơi chân núi, tăng thêm vẻ nặng nề u ám giữa đất trời, trên quảng trường trống trải mà cổ xưa, dõi mắt nhìn qua chỉ thấy ánh chiều tà chiếu lên những bia đá tạo thành những chiếc bóng đổ dài, đan lại với nhau, giống như là bóng tối vô tận! Bia đúng là vô cùng cứng rắn, sử dụng huyền thạch vạn năm không hao tổn, mà chữ trên bia, rõ ràng là dùng máu mà viết thành. Nội dung rất đơn giản, chỉ có vài lời rải rác. Nhưng có rất nhiều bia, xa xa trải dài ra, từng tấm từng tấm bia, kéo dài mãi đến chỗ sâu nhất bên trong Thần sơn. Mỗi một tấm bia, đều đại biểu vô số mạng sống con người kết thúc! Từ khi đại kiếp Ma Uyên bắt đầu xuất hiện đến nay, cứ mỗi ba ngàn năm, thế gian này sẽ phải nghênh đón một trận đại hạo kiếp kéo dài mười năm liền, mỗi ba ngàn năm, đều có vô số người táng thân tại Tây Hoang, mảnh đất kia đã sớm bị máu tươi thấm đẫm vào từng tất đất, bọn hắn là không phải Tiên Tôn, thì là kỳ tài kinh diễm, hoặc là đại thánh đức cao vọng trọng của tiên môn, hoặc… Trong lòng nàng kinh hoảng, nói chuyện cũng trở thành cà lăm.  Nhưng còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Phương Nguyên xuất hiện ở trước mặt, che khuất tầm mắt của nàng.  Trong lòng Sương Nhi tiểu thư vừa giận vừa sợ, ngẩng đầu lên quát:  - Ở Thiên Lai Thành này không ai dám bắt nạt ta như vậy, họ Phương, ngươi...  Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn thiệt thòi, c*̃ng không sợ Phương Nguyên, còn muốn mạnh miệng đến cùng.  Nhưng không nghĩ rằng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai mắt tràn đầy sát ý của Phương Nguyên.  Trong lòng hoảng hốt, thanh âm trở nên mềm nhũn:  - ... Ngươi... Hắn ở Thú Uyển...  - Thú Uyển?  Phương Nguyên nghe xong, trong lòng càng cáu giận, khẽ quát:  - Dẫn ta đi!  Ở trong Thiên Lai Thành chừng mười ngày, hắn tự nhiên biết một vài cấm địa của Kim gia, hậu viện mà lão thái quân bình thường ở là một chỗ, còn Thú Uyển kia, c*̃ng tính là một chỗ.  Hắn nghe Tôn quản sự nhắc qua, nơi đó là chỗ săn bắn của Kim gia, từ trong Thập Vạn Man Sơn bắt giữ vô số Yêu thú lợi hại, thậm chí còn có Hung thú, đều bị bỏ vào trong Thú Uyển, chính là một nơi hung hiểm, bình thường dùng để cho tiểu bối thực lực cao minh tiến vào săn giết Yêu thú, mài giũa thực lực của mình!  Nhưng coi như là những tiểu bối lợi hại kia, khi đi vào c*̃ng có trưởng bối âm thầm bảo hộ, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.  Ai nghĩ Sương Nhi tiểu thư lại lừa gạt Quan Ngạo tiến vào nơi đó...  Cái này làm hắn tức giận đến khó có thể hình dung, hận không thể một chưởng vỗ chết nàng.  Sương Nhi tiểu thư c*̃ng cảm nhận được sát cơ trong lòng Phương Nguyên, thanh âm mềm nhũn, bị Phương Nguyên xách cổ bay về phía Thú Uyển, đám thiếu gia tiểu thư trong sân ai nghĩ đến Phương Nguyên có hung uy như vậy, còn dám ra tay bắt người, ngay cả bọn họ cũng không ngăn được?  Nhìn thấy hắn xách cổ Sương Nhi tiểu thư bay về phía Thú Uyển, nhất thời từng người hai mặt nhìn nhau.  Cũng không biết trải qua bao lâu, mới có người phản ứng lại:  - Nhanh... Nhanh đi mời đám người Kim lão thái quân ra mặt...  Trong Kim gia trở nên đại loạn, không biết bao nhiêu lão tổ bị kinh động.  - Xảy ra chuyện gì?  Kim gia Thất tổ quản lý an toàn của nội trạch chạy tới, sau đó là mấy vị Kim Đan khác vẫn còn ở trong phủ, cùng với tổng quản, thống lĩnh thị vệ… nhìn thấy cảnh tượng đại loạn trong viện, trong lòng vừa giận vừa sợ.  Đám thiếu gia tiểu thư thường xuyên ra vào ở trong phủ mặt mày xám xịt như cha mẹ chết, công tử Thôi gia thì sắc mặt u ám, khóe môi rỉ máu, rõ ràng là đã bị nội thương, Tuyết tiểu thư trầm mặc không nói, chỉ đứng đờ ra, Sương tiểu thư lại không thấy tăm hơi.  - Là... là tu sĩ Ô Trì Quốc, hắn đả thương chúng ta, bắt Sương Nhi tiểu thư đi rồi...  Nghe được tiếng quát hỏi, trong sân có người thức tỉnh, vội vàng báo cáo.  Mấy vị tu sĩ Kim Đan nghe vậy, đồng thời ngẩn ra, so sánh với cái này, bọn họ ngược lại càng kinh ngạc chuyện khác, hầu như có chút khó tin, thấp giọng nói:  - Một mình hắn, đánh bại tất cả các ngươi?  Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu, trên mặt có chút thất lạc:  - Hắn... rất lợi hại!  Tu sĩ Kim gia đều hít một hơi khí lạnh.  Ngay cả nữ đạo si kia cũng nói như vậy, thì chứng minh tu sĩ Ô Trì Quốc kia quả thật là lấy sức một người đánh tan bọn hắn?  Phải biết bọn họ đã đến rất nhanh!  Thời điểm Phương Nguyên mới vừa ra tay, đã có hạ nhân lo lắng sự tình làm lớn, nên lập tức đi báo tin tức, sau đó các tổng quản vội vàng chạy tới, các tu sĩ Kim Đan cũng nhận được tin báo đồng thời chạy tới, thời gian này nhiều nhất chỉ mấy hơi thở, nhưng ở trong thời gian ngắn như thế, vị tu sĩ Ô Trì Quốc kia đã đánh tan tất cả mọi người phong tỏa, sau đó bắt Sương Nhi tiểu thư đi?  - Đây là thần thông gì a...  Ngay cả mấy vị tu sĩ Kim Đan kia, c*̃ng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.  Bọn họ tự nghĩ ở Trúc Cơ kỳ, thì dù là Trúc Cơ đỉnh phong, cũng không thể đánh tan mọi người nhanh như thế, bởi vậy dù biết Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, trong lòng c*̃ng cực kỳ kinh hãi, có người không nhịn được hỏi...  - Hắn dùng thần thông gì?  Bỗng nhiên có một thanh âm già nua vang lên, lại tràn đầy vui vẻ:  - Đó là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia ta!  Theo thanh âm kia vang lên, người trong sân lập tức quỳ xuống hành lễ.  Phản ứng của lão tổ không đúng nha...  Tiểu bối Ô Trì Quốc kia ở Kim gia đả thương tiểu bối Kim gia, còn bắt đi một tôn nữ, lão thái quân nên nổi giận mới đúng chứ?  Vì sao vui vẻ như vậy?  Chỉ có mấy tu sĩ Kim Đan hiểu rõ ý nghĩ của lão thái quân, nhưng trầm mặc không nói.

Trong lòng nàng kinh hoảng, nói chuyện cũng trở thành cà lăm. 

 Nhưng còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Phương Nguyên xuất hiện ở trước mặt, che khuất tầm mắt của nàng. 

 Trong lòng Sương Nhi tiểu thư vừa giận vừa sợ, ngẩng đầu lên quát: 

 - Ở Thiên Lai Thành này không ai dám bắt nạt ta như vậy, họ Phương, ngươi... 

 Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn thiệt thòi, c*̃ng không sợ Phương Nguyên, còn muốn mạnh miệng đến cùng. 

 Nhưng không nghĩ rằng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai mắt tràn đầy sát ý của Phương Nguyên. 

 Trong lòng hoảng hốt, thanh âm trở nên mềm nhũn: 

 - ... Ngươi... Hắn ở Thú Uyển... 

 - Thú Uyển? 

 Phương Nguyên nghe xong, trong lòng càng cáu giận, khẽ quát: 

 - Dẫn ta đi! 

 Ở trong Thiên Lai Thành chừng mười ngày, hắn tự nhiên biết một vài cấm địa của Kim gia, hậu viện mà lão thái quân bình thường ở là một chỗ, còn Thú Uyển kia, c*̃ng tính là một chỗ. 

 Hắn nghe Tôn quản sự nhắc qua, nơi đó là chỗ săn bắn của Kim gia, từ trong Thập Vạn Man Sơn bắt giữ vô số Yêu thú lợi hại, thậm chí còn có Hung thú, đều bị bỏ vào trong Thú Uyển, chính là một nơi hung hiểm, bình thường dùng để cho tiểu bối thực lực cao minh tiến vào săn giết Yêu thú, mài giũa thực lực của mình! 

 Nhưng coi như là những tiểu bối lợi hại kia, khi đi vào c*̃ng có trưởng bối âm thầm bảo hộ, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 

 Ai nghĩ Sương Nhi tiểu thư lại lừa gạt Quan Ngạo tiến vào nơi đó... 

 Cái này làm hắn tức giận đến khó có thể hình dung, hận không thể một chưởng vỗ chết nàng. 

 Sương Nhi tiểu thư c*̃ng cảm nhận được sát cơ trong lòng Phương Nguyên, thanh âm mềm nhũn, bị Phương Nguyên xách cổ bay về phía Thú Uyển, đám thiếu gia tiểu thư trong sân ai nghĩ đến Phương Nguyên có hung uy như vậy, còn dám ra tay bắt người, ngay cả bọn họ cũng không ngăn được? 

 Nhìn thấy hắn xách cổ Sương Nhi tiểu thư bay về phía Thú Uyển, nhất thời từng người hai mặt nhìn nhau. 

 Cũng không biết trải qua bao lâu, mới có người phản ứng lại: 

 - Nhanh... Nhanh đi mời đám người Kim lão thái quân ra mặt... 

 Trong Kim gia trở nên đại loạn, không biết bao nhiêu lão tổ bị kinh động. 

 - Xảy ra chuyện gì? 

 Kim gia Thất tổ quản lý an toàn của nội trạch chạy tới, sau đó là mấy vị Kim Đan khác vẫn còn ở trong phủ, cùng với tổng quản, thống lĩnh thị vệ… nhìn thấy cảnh tượng đại loạn trong viện, trong lòng vừa giận vừa sợ. 

 Đám thiếu gia tiểu thư thường xuyên ra vào ở trong phủ mặt mày xám xịt như cha mẹ chết, công tử Thôi gia thì sắc mặt u ám, khóe môi rỉ máu, rõ ràng là đã bị nội thương, Tuyết tiểu thư trầm mặc không nói, chỉ đứng đờ ra, Sương tiểu thư lại không thấy tăm hơi. 

 - Là... là tu sĩ Ô Trì Quốc, hắn đả thương chúng ta, bắt Sương Nhi tiểu thư đi rồi... 

 Nghe được tiếng quát hỏi, trong sân có người thức tỉnh, vội vàng báo cáo. 

 Mấy vị tu sĩ Kim Đan nghe vậy, đồng thời ngẩn ra, so sánh với cái này, bọn họ ngược lại càng kinh ngạc chuyện khác, hầu như có chút khó tin, thấp giọng nói: 

 - Một mình hắn, đánh bại tất cả các ngươi? 

 Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu, trên mặt có chút thất lạc: 

 - Hắn... rất lợi hại! 

 Tu sĩ Kim gia đều hít một hơi khí lạnh. 

 Ngay cả nữ đạo si kia cũng nói như vậy, thì chứng minh tu sĩ Ô Trì Quốc kia quả thật là lấy sức một người đánh tan bọn hắn? 

 Phải biết bọn họ đã đến rất nhanh! 

 Thời điểm Phương Nguyên mới vừa ra tay, đã có hạ nhân lo lắng sự tình làm lớn, nên lập tức đi báo tin tức, sau đó các tổng quản vội vàng chạy tới, các tu sĩ Kim Đan cũng nhận được tin báo đồng thời chạy tới, thời gian này nhiều nhất chỉ mấy hơi thở, nhưng ở trong thời gian ngắn như thế, vị tu sĩ Ô Trì Quốc kia đã đánh tan tất cả mọi người phong tỏa, sau đó bắt Sương Nhi tiểu thư đi? 

 - Đây là thần thông gì a... 

 Ngay cả mấy vị tu sĩ Kim Đan kia, c*̃ng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. 

 Bọn họ tự nghĩ ở Trúc Cơ kỳ, thì dù là Trúc Cơ đỉnh phong, cũng không thể đánh tan mọi người nhanh như thế, bởi vậy dù biết Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, trong lòng c*̃ng cực kỳ kinh hãi, có người không nhịn được hỏi... 

 - Hắn dùng thần thông gì? 

 Bỗng nhiên có một thanh âm già nua vang lên, lại tràn đầy vui vẻ: 

 - Đó là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia ta! 

 Theo thanh âm kia vang lên, người trong sân lập tức quỳ xuống hành lễ. 

 Phản ứng của lão tổ không đúng nha... 

 Tiểu bối Ô Trì Quốc kia ở Kim gia đả thương tiểu bối Kim gia, còn bắt đi một tôn nữ, lão thái quân nên nổi giận mới đúng chứ? 

 Vì sao vui vẻ như vậy? 

 Chỉ có mấy tu sĩ Kim Đan hiểu rõ ý nghĩ của lão thái quân, nhưng trầm mặc không nói.

Cải Thiên Nghịch ĐạoTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpÁnh ráng chiều chiếu rọi nơi chân núi, tăng thêm vẻ nặng nề u ám giữa đất trời, trên quảng trường trống trải mà cổ xưa, dõi mắt nhìn qua chỉ thấy ánh chiều tà chiếu lên những bia đá tạo thành những chiếc bóng đổ dài, đan lại với nhau, giống như là bóng tối vô tận! Bia đúng là vô cùng cứng rắn, sử dụng huyền thạch vạn năm không hao tổn, mà chữ trên bia, rõ ràng là dùng máu mà viết thành. Nội dung rất đơn giản, chỉ có vài lời rải rác. Nhưng có rất nhiều bia, xa xa trải dài ra, từng tấm từng tấm bia, kéo dài mãi đến chỗ sâu nhất bên trong Thần sơn. Mỗi một tấm bia, đều đại biểu vô số mạng sống con người kết thúc! Từ khi đại kiếp Ma Uyên bắt đầu xuất hiện đến nay, cứ mỗi ba ngàn năm, thế gian này sẽ phải nghênh đón một trận đại hạo kiếp kéo dài mười năm liền, mỗi ba ngàn năm, đều có vô số người táng thân tại Tây Hoang, mảnh đất kia đã sớm bị máu tươi thấm đẫm vào từng tất đất, bọn hắn là không phải Tiên Tôn, thì là kỳ tài kinh diễm, hoặc là đại thánh đức cao vọng trọng của tiên môn, hoặc… Trong lòng nàng kinh hoảng, nói chuyện cũng trở thành cà lăm.  Nhưng còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Phương Nguyên xuất hiện ở trước mặt, che khuất tầm mắt của nàng.  Trong lòng Sương Nhi tiểu thư vừa giận vừa sợ, ngẩng đầu lên quát:  - Ở Thiên Lai Thành này không ai dám bắt nạt ta như vậy, họ Phương, ngươi...  Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn thiệt thòi, c*̃ng không sợ Phương Nguyên, còn muốn mạnh miệng đến cùng.  Nhưng không nghĩ rằng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai mắt tràn đầy sát ý của Phương Nguyên.  Trong lòng hoảng hốt, thanh âm trở nên mềm nhũn:  - ... Ngươi... Hắn ở Thú Uyển...  - Thú Uyển?  Phương Nguyên nghe xong, trong lòng càng cáu giận, khẽ quát:  - Dẫn ta đi!  Ở trong Thiên Lai Thành chừng mười ngày, hắn tự nhiên biết một vài cấm địa của Kim gia, hậu viện mà lão thái quân bình thường ở là một chỗ, còn Thú Uyển kia, c*̃ng tính là một chỗ.  Hắn nghe Tôn quản sự nhắc qua, nơi đó là chỗ săn bắn của Kim gia, từ trong Thập Vạn Man Sơn bắt giữ vô số Yêu thú lợi hại, thậm chí còn có Hung thú, đều bị bỏ vào trong Thú Uyển, chính là một nơi hung hiểm, bình thường dùng để cho tiểu bối thực lực cao minh tiến vào săn giết Yêu thú, mài giũa thực lực của mình!  Nhưng coi như là những tiểu bối lợi hại kia, khi đi vào c*̃ng có trưởng bối âm thầm bảo hộ, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.  Ai nghĩ Sương Nhi tiểu thư lại lừa gạt Quan Ngạo tiến vào nơi đó...  Cái này làm hắn tức giận đến khó có thể hình dung, hận không thể một chưởng vỗ chết nàng.  Sương Nhi tiểu thư c*̃ng cảm nhận được sát cơ trong lòng Phương Nguyên, thanh âm mềm nhũn, bị Phương Nguyên xách cổ bay về phía Thú Uyển, đám thiếu gia tiểu thư trong sân ai nghĩ đến Phương Nguyên có hung uy như vậy, còn dám ra tay bắt người, ngay cả bọn họ cũng không ngăn được?  Nhìn thấy hắn xách cổ Sương Nhi tiểu thư bay về phía Thú Uyển, nhất thời từng người hai mặt nhìn nhau.  Cũng không biết trải qua bao lâu, mới có người phản ứng lại:  - Nhanh... Nhanh đi mời đám người Kim lão thái quân ra mặt...  Trong Kim gia trở nên đại loạn, không biết bao nhiêu lão tổ bị kinh động.  - Xảy ra chuyện gì?  Kim gia Thất tổ quản lý an toàn của nội trạch chạy tới, sau đó là mấy vị Kim Đan khác vẫn còn ở trong phủ, cùng với tổng quản, thống lĩnh thị vệ… nhìn thấy cảnh tượng đại loạn trong viện, trong lòng vừa giận vừa sợ.  Đám thiếu gia tiểu thư thường xuyên ra vào ở trong phủ mặt mày xám xịt như cha mẹ chết, công tử Thôi gia thì sắc mặt u ám, khóe môi rỉ máu, rõ ràng là đã bị nội thương, Tuyết tiểu thư trầm mặc không nói, chỉ đứng đờ ra, Sương tiểu thư lại không thấy tăm hơi.  - Là... là tu sĩ Ô Trì Quốc, hắn đả thương chúng ta, bắt Sương Nhi tiểu thư đi rồi...  Nghe được tiếng quát hỏi, trong sân có người thức tỉnh, vội vàng báo cáo.  Mấy vị tu sĩ Kim Đan nghe vậy, đồng thời ngẩn ra, so sánh với cái này, bọn họ ngược lại càng kinh ngạc chuyện khác, hầu như có chút khó tin, thấp giọng nói:  - Một mình hắn, đánh bại tất cả các ngươi?  Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu, trên mặt có chút thất lạc:  - Hắn... rất lợi hại!  Tu sĩ Kim gia đều hít một hơi khí lạnh.  Ngay cả nữ đạo si kia cũng nói như vậy, thì chứng minh tu sĩ Ô Trì Quốc kia quả thật là lấy sức một người đánh tan bọn hắn?  Phải biết bọn họ đã đến rất nhanh!  Thời điểm Phương Nguyên mới vừa ra tay, đã có hạ nhân lo lắng sự tình làm lớn, nên lập tức đi báo tin tức, sau đó các tổng quản vội vàng chạy tới, các tu sĩ Kim Đan cũng nhận được tin báo đồng thời chạy tới, thời gian này nhiều nhất chỉ mấy hơi thở, nhưng ở trong thời gian ngắn như thế, vị tu sĩ Ô Trì Quốc kia đã đánh tan tất cả mọi người phong tỏa, sau đó bắt Sương Nhi tiểu thư đi?  - Đây là thần thông gì a...  Ngay cả mấy vị tu sĩ Kim Đan kia, c*̃ng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.  Bọn họ tự nghĩ ở Trúc Cơ kỳ, thì dù là Trúc Cơ đỉnh phong, cũng không thể đánh tan mọi người nhanh như thế, bởi vậy dù biết Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, trong lòng c*̃ng cực kỳ kinh hãi, có người không nhịn được hỏi...  - Hắn dùng thần thông gì?  Bỗng nhiên có một thanh âm già nua vang lên, lại tràn đầy vui vẻ:  - Đó là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia ta!  Theo thanh âm kia vang lên, người trong sân lập tức quỳ xuống hành lễ.  Phản ứng của lão tổ không đúng nha...  Tiểu bối Ô Trì Quốc kia ở Kim gia đả thương tiểu bối Kim gia, còn bắt đi một tôn nữ, lão thái quân nên nổi giận mới đúng chứ?  Vì sao vui vẻ như vậy?  Chỉ có mấy tu sĩ Kim Đan hiểu rõ ý nghĩ của lão thái quân, nhưng trầm mặc không nói.

Chương 599: Quét ngang vô địch (2)