Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…
Chương 147
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Vẻ tươi cười của Ngụy thị dần dần biến mất, sắc mặt xám ngắt, Trầm Nhược Hư thiếu chút nữa bật cười.Ả lộ ra vẻ tươi cười ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi:- Phụ thân ngươi đã lâu không thấy ngươi, nhờ ta tới thăm ngươi sống như thế nào. Viên bá, vị thiếu niên bên cạnh ngươi thoạt nhìn rất lạ mắt, không biết là công tử nhà ai?- Hàng xóm, lại đây cùng ta chơi cờ.Vẻ mặt Trầm Nhược Hư không chút thay đổi, ngôn ngữ ngắn gọn hồi đáp. Kiếm cớ cũng không biết tìm hay hơn một chút, phụ thân sẽ quan tâm hắn, trừ phi nước chảy lên trên núi.- Ta nói chuyện riêng với Viên bá một chút, các ngươi cứ nói, xem như ta không tồn tại là được.Giả Dung cười tủm tỉm nói, cười thật thuần khiết như tiểu thiên sứ.Trong lòng Ngụy thị cứng lên, trong mắt hiện lên tia buồn bực.Người bên cạnh Trầm Nhược Hư, quả nhiên người nào cũng chọc người chán ghét!Thôi, thử Trầm Nhược Hư càng thêm trọng yếu, những người không liên quan ngày sau tìm tới tính sổ cũng không muộn.Ngụy thị lộ vẻ tươi cười, nói:- Ngươi tuổi không nhỏ, đáng thương bởi vì vấn đề mạng cách luôn không có tri kỷ bên người chiếu cố. Như vậy thì cũng thôi, nhưng ngươi cũng đã sắp qua tuổi trưởng thành, lại vẫn là thân đồng tử, vấn đề này càng lớn. Phải biết rằng một nam tử khi còn sống nếu còn không phá thân, sau khi chết phải trở thành thanh đầu quỷ, không thể đầu thai.- Vì vậy phụ thân ngươi lo lắng sau này ngươi tuổi già không thể đầu thai, cho nên riêng ban một nha đầu cho ngươi, mạng ta tự mình mang lại đây.Ngụy thị xoay người kéo một tiểu nha đầu đi tới trước mặt Trầm Nhược Hư:- Dù sao chỉ là một tiểu nha đầu không đáng giá tiền, vì chủ nhân chết là đương nhiên. Ngươi cầm đi dùng đi, có thể hoàn thành sứ mệnh hư thân cho ngươi cho dù sau này nàng vì mạng cách của ngươi mà chết, cũng chết được quang vinh.Đôi mắt Giả Dung nheo lại nguy hiểm, nhìn khuôn mặt Ngụy thị, trong đầu hiện lên thập đại khổ hình chiêu đãi ả.Cái gì vậy, dám tiếu muốn nam nhân của hắn!Ngụy thị một mặt nói chuyện, một mặt quan sát thần sắc Trầm Nhược Hư, đồng thời còn liên tục đánh giá cổ tay của hắn.Lão hòa thượng dùng sinh mệnh làm đại giá hạ ác chú ngữ lên người Trầm Nhược Hư, là hai tầng nguyền rủa.Tác dụng tầng thứ nhất nữ tính đụng vào Trầm Nhược Hư sẽ bị mất mạng. Tác dụng tầng thứ hai khi Ngụy thị bị thương bị bệnh, thân thể Trầm Nhược Hư cũng sẽ bệnh cùng có miệng vết thương.Trước khi ra cửa Ngụy thị dùng trâm cài đầu cắt qua cổ tay trái của mình. Mà lúc này chỗ tay trái của Trầm Nhược Hư lại sạch, không có vết thương, cũng không có dấu vết băng bó.Ánh mắt Ngụy thị rùng mình, lập tức xác nhận hiệu quả tầng thứ hai nguyền rủa đã biến mất.Nói cách khác tính mạng của Trầm Nhược Hư đã không còn cùng ả buộc cùng một chỗ.Ngụy thị hết hồn, hai tay siết chặt gắt gao.Làm sao có thể! Nguyền rủa, nguyền rủa thế nhưng thật sự giải trừ!Là ai! Rốt cục là ai giải rụng!Móng tay kháp vào lòng bàn tay làm đau đớn truyền tới, Ngụy thị mới hoàn hồn. Ả buông xuống nỗi lòng bất an, nhìn tiểu nha đầu bên cạnh, chuẩn bị thí nghiệm hiệu quả tầng thứ nhất nguyền rủa còn tồn tại hay không.- Không cần, mang theo người của ngươi cút đi ra!Trầm Nhược Hư nổ tung, cũng không muốn cùng Ngụy thị dây dưa:- Viên bá, tiễn khách!Nội tâm Ngụy thị hổn hển tới cực điểm, không nghiệm chứng được tình huống tầng nguyền rủa còn lại trên người Trầm Nhược Hư, ả làm sao cam tâm rời đi.Ánh mắt ả thật hung ác, thừa dịp Trầm Nhược Hư xoay lưng ả nhanh như chớp đem nha đầu đẩy về hướng Trầm Nhược Hư.Bách Linh trôi nổi trên cây, nhẹ nhàng vung tay lên, lúc này làm nha đầu kia ngã lệch lên người Ngụy thị, đem ả áp ngã dưới đất.- A!Trầm Nhược Hư nghe tiếng kêu quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy thị bị đè ngã sấp cắn một miệng đất, chợt cười nhạt.Viên bá đi tới cũng không đỡ ả, mặt không chút thay đổi nói:- Kế phu nhân, mời! Nếu bà không phối hợp, ta sẽ cho người « thỉnh » bà đi ra ngoài. Đến lúc đó mặt mũi bà cũng sẽ khó coi.Lúc này đám nha hoàn cũng kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đi tới đỡ người.
Vẻ tươi cười của Ngụy thị dần dần biến mất, sắc mặt xám ngắt, Trầm Nhược Hư thiếu chút nữa bật cười.
Ả lộ ra vẻ tươi cười ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi:
- Phụ thân ngươi đã lâu không thấy ngươi, nhờ ta tới thăm ngươi sống như thế nào. Viên bá, vị thiếu niên bên cạnh ngươi thoạt nhìn rất lạ mắt, không biết là công tử nhà ai?
- Hàng xóm, lại đây cùng ta chơi cờ.
Vẻ mặt Trầm Nhược Hư không chút thay đổi, ngôn ngữ ngắn gọn hồi đáp. Kiếm cớ cũng không biết tìm hay hơn một chút, phụ thân sẽ quan tâm hắn, trừ phi nước chảy lên trên núi.
- Ta nói chuyện riêng với Viên bá một chút, các ngươi cứ nói, xem như ta không tồn tại là được.
Giả Dung cười tủm tỉm nói, cười thật thuần khiết như tiểu thiên sứ.
Trong lòng Ngụy thị cứng lên, trong mắt hiện lên tia buồn bực.
Người bên cạnh Trầm Nhược Hư, quả nhiên người nào cũng chọc người chán ghét!
Thôi, thử Trầm Nhược Hư càng thêm trọng yếu, những người không liên quan ngày sau tìm tới tính sổ cũng không muộn.
Ngụy thị lộ vẻ tươi cười, nói:
- Ngươi tuổi không nhỏ, đáng thương bởi vì vấn đề mạng cách luôn không có tri kỷ bên người chiếu cố. Như vậy thì cũng thôi, nhưng ngươi cũng đã sắp qua tuổi trưởng thành, lại vẫn là thân đồng tử, vấn đề này càng lớn. Phải biết rằng một nam tử khi còn sống nếu còn không phá thân, sau khi chết phải trở thành thanh đầu quỷ, không thể đầu thai.
- Vì vậy phụ thân ngươi lo lắng sau này ngươi tuổi già không thể đầu thai, cho nên riêng ban một nha đầu cho ngươi, mạng ta tự mình mang lại đây.
Ngụy thị xoay người kéo một tiểu nha đầu đi tới trước mặt Trầm Nhược Hư:
- Dù sao chỉ là một tiểu nha đầu không đáng giá tiền, vì chủ nhân chết là đương nhiên. Ngươi cầm đi dùng đi, có thể hoàn thành sứ mệnh hư thân cho ngươi cho dù sau này nàng vì mạng cách của ngươi mà chết, cũng chết được quang vinh.
Đôi mắt Giả Dung nheo lại nguy hiểm, nhìn khuôn mặt Ngụy thị, trong đầu hiện lên thập đại khổ hình chiêu đãi ả.
Cái gì vậy, dám tiếu muốn nam nhân của hắn!
Ngụy thị một mặt nói chuyện, một mặt quan sát thần sắc Trầm Nhược Hư, đồng thời còn liên tục đánh giá cổ tay của hắn.
Lão hòa thượng dùng sinh mệnh làm đại giá hạ ác chú ngữ lên người Trầm Nhược Hư, là hai tầng nguyền rủa.
Tác dụng tầng thứ nhất nữ tính đụng vào Trầm Nhược Hư sẽ bị mất mạng. Tác dụng tầng thứ hai khi Ngụy thị bị thương bị bệnh, thân thể Trầm Nhược Hư cũng sẽ bệnh cùng có miệng vết thương.
Trước khi ra cửa Ngụy thị dùng trâm cài đầu cắt qua cổ tay trái của mình. Mà lúc này chỗ tay trái của Trầm Nhược Hư lại sạch, không có vết thương, cũng không có dấu vết băng bó.
Ánh mắt Ngụy thị rùng mình, lập tức xác nhận hiệu quả tầng thứ hai nguyền rủa đã biến mất.
Nói cách khác tính mạng của Trầm Nhược Hư đã không còn cùng ả buộc cùng một chỗ.
Ngụy thị hết hồn, hai tay siết chặt gắt gao.
Làm sao có thể! Nguyền rủa, nguyền rủa thế nhưng thật sự giải trừ!
Là ai! Rốt cục là ai giải rụng!
Móng tay kháp vào lòng bàn tay làm đau đớn truyền tới, Ngụy thị mới hoàn hồn. Ả buông xuống nỗi lòng bất an, nhìn tiểu nha đầu bên cạnh, chuẩn bị thí nghiệm hiệu quả tầng thứ nhất nguyền rủa còn tồn tại hay không.
- Không cần, mang theo người của ngươi cút đi ra!
Trầm Nhược Hư nổ tung, cũng không muốn cùng Ngụy thị dây dưa:
- Viên bá, tiễn khách!
Nội tâm Ngụy thị hổn hển tới cực điểm, không nghiệm chứng được tình huống tầng nguyền rủa còn lại trên người Trầm Nhược Hư, ả làm sao cam tâm rời đi.
Ánh mắt ả thật hung ác, thừa dịp Trầm Nhược Hư xoay lưng ả nhanh như chớp đem nha đầu đẩy về hướng Trầm Nhược Hư.
Bách Linh trôi nổi trên cây, nhẹ nhàng vung tay lên, lúc này làm nha đầu kia ngã lệch lên người Ngụy thị, đem ả áp ngã dưới đất.
- A!
Trầm Nhược Hư nghe tiếng kêu quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy thị bị đè ngã sấp cắn một miệng đất, chợt cười nhạt.
Viên bá đi tới cũng không đỡ ả, mặt không chút thay đổi nói:
- Kế phu nhân, mời! Nếu bà không phối hợp, ta sẽ cho người « thỉnh » bà đi ra ngoài. Đến lúc đó mặt mũi bà cũng sẽ khó coi.
Lúc này đám nha hoàn cũng kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đi tới đỡ người.
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Vẻ tươi cười của Ngụy thị dần dần biến mất, sắc mặt xám ngắt, Trầm Nhược Hư thiếu chút nữa bật cười.Ả lộ ra vẻ tươi cười ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi:- Phụ thân ngươi đã lâu không thấy ngươi, nhờ ta tới thăm ngươi sống như thế nào. Viên bá, vị thiếu niên bên cạnh ngươi thoạt nhìn rất lạ mắt, không biết là công tử nhà ai?- Hàng xóm, lại đây cùng ta chơi cờ.Vẻ mặt Trầm Nhược Hư không chút thay đổi, ngôn ngữ ngắn gọn hồi đáp. Kiếm cớ cũng không biết tìm hay hơn một chút, phụ thân sẽ quan tâm hắn, trừ phi nước chảy lên trên núi.- Ta nói chuyện riêng với Viên bá một chút, các ngươi cứ nói, xem như ta không tồn tại là được.Giả Dung cười tủm tỉm nói, cười thật thuần khiết như tiểu thiên sứ.Trong lòng Ngụy thị cứng lên, trong mắt hiện lên tia buồn bực.Người bên cạnh Trầm Nhược Hư, quả nhiên người nào cũng chọc người chán ghét!Thôi, thử Trầm Nhược Hư càng thêm trọng yếu, những người không liên quan ngày sau tìm tới tính sổ cũng không muộn.Ngụy thị lộ vẻ tươi cười, nói:- Ngươi tuổi không nhỏ, đáng thương bởi vì vấn đề mạng cách luôn không có tri kỷ bên người chiếu cố. Như vậy thì cũng thôi, nhưng ngươi cũng đã sắp qua tuổi trưởng thành, lại vẫn là thân đồng tử, vấn đề này càng lớn. Phải biết rằng một nam tử khi còn sống nếu còn không phá thân, sau khi chết phải trở thành thanh đầu quỷ, không thể đầu thai.- Vì vậy phụ thân ngươi lo lắng sau này ngươi tuổi già không thể đầu thai, cho nên riêng ban một nha đầu cho ngươi, mạng ta tự mình mang lại đây.Ngụy thị xoay người kéo một tiểu nha đầu đi tới trước mặt Trầm Nhược Hư:- Dù sao chỉ là một tiểu nha đầu không đáng giá tiền, vì chủ nhân chết là đương nhiên. Ngươi cầm đi dùng đi, có thể hoàn thành sứ mệnh hư thân cho ngươi cho dù sau này nàng vì mạng cách của ngươi mà chết, cũng chết được quang vinh.Đôi mắt Giả Dung nheo lại nguy hiểm, nhìn khuôn mặt Ngụy thị, trong đầu hiện lên thập đại khổ hình chiêu đãi ả.Cái gì vậy, dám tiếu muốn nam nhân của hắn!Ngụy thị một mặt nói chuyện, một mặt quan sát thần sắc Trầm Nhược Hư, đồng thời còn liên tục đánh giá cổ tay của hắn.Lão hòa thượng dùng sinh mệnh làm đại giá hạ ác chú ngữ lên người Trầm Nhược Hư, là hai tầng nguyền rủa.Tác dụng tầng thứ nhất nữ tính đụng vào Trầm Nhược Hư sẽ bị mất mạng. Tác dụng tầng thứ hai khi Ngụy thị bị thương bị bệnh, thân thể Trầm Nhược Hư cũng sẽ bệnh cùng có miệng vết thương.Trước khi ra cửa Ngụy thị dùng trâm cài đầu cắt qua cổ tay trái của mình. Mà lúc này chỗ tay trái của Trầm Nhược Hư lại sạch, không có vết thương, cũng không có dấu vết băng bó.Ánh mắt Ngụy thị rùng mình, lập tức xác nhận hiệu quả tầng thứ hai nguyền rủa đã biến mất.Nói cách khác tính mạng của Trầm Nhược Hư đã không còn cùng ả buộc cùng một chỗ.Ngụy thị hết hồn, hai tay siết chặt gắt gao.Làm sao có thể! Nguyền rủa, nguyền rủa thế nhưng thật sự giải trừ!Là ai! Rốt cục là ai giải rụng!Móng tay kháp vào lòng bàn tay làm đau đớn truyền tới, Ngụy thị mới hoàn hồn. Ả buông xuống nỗi lòng bất an, nhìn tiểu nha đầu bên cạnh, chuẩn bị thí nghiệm hiệu quả tầng thứ nhất nguyền rủa còn tồn tại hay không.- Không cần, mang theo người của ngươi cút đi ra!Trầm Nhược Hư nổ tung, cũng không muốn cùng Ngụy thị dây dưa:- Viên bá, tiễn khách!Nội tâm Ngụy thị hổn hển tới cực điểm, không nghiệm chứng được tình huống tầng nguyền rủa còn lại trên người Trầm Nhược Hư, ả làm sao cam tâm rời đi.Ánh mắt ả thật hung ác, thừa dịp Trầm Nhược Hư xoay lưng ả nhanh như chớp đem nha đầu đẩy về hướng Trầm Nhược Hư.Bách Linh trôi nổi trên cây, nhẹ nhàng vung tay lên, lúc này làm nha đầu kia ngã lệch lên người Ngụy thị, đem ả áp ngã dưới đất.- A!Trầm Nhược Hư nghe tiếng kêu quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy thị bị đè ngã sấp cắn một miệng đất, chợt cười nhạt.Viên bá đi tới cũng không đỡ ả, mặt không chút thay đổi nói:- Kế phu nhân, mời! Nếu bà không phối hợp, ta sẽ cho người « thỉnh » bà đi ra ngoài. Đến lúc đó mặt mũi bà cũng sẽ khó coi.Lúc này đám nha hoàn cũng kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đi tới đỡ người.