Editor: Yuah Da Nhan Hạc Kính trở nên dinh dính tựa như bị ngâm trong nước đường đậm đặc. Ga giường cuốn lại thành một quả bóng, bị anh đá đến bên chân. Cái đèn chùm được treo trên trần nhà hơn mười năm, năm chụp đèn tạo thành một bông hoa, màu vàng nhạt, họa tiết nhìn rất chân thật. Cách đây vài ngày, một chiếc chụp đèn bị rơi xuống, mặc dù không trúng người nào, thế nhưng cha anh lại không hề có ý nghĩ phải thay cái đèn mới ở trong đầu. Sau đó, cánh cửa kéo của tủ quần áo cũng bị rơi xuống, cha anh lại miễn cưỡng cầm lên gắn vào lại, tất nhiên vẫn chẳng có ý định thay một cái mới. Một đêm nọ, cánh cửa tủ quần áo lại tiếp tục rơi xuống, lần này thì đập trúng cha anh, ông ấy vẫn thế, vẫn không muốn thay tủ, cho nên Nhan Hạc Kính chỉ có thể dời cái giường sang một chỗ khác. Anh đề cập chuyện này với Nhan Tùng Ảnh, hắn nói qua điện thoại: "Em trai à, trong tủ quần áo vẫn còn vài bộ quần áo của mẹ, chắc là cha cảm thấy trong đó vẫn còn lưu lại mùi hương của bà ấy." Có lẽ vì ngày mai là…

Truyện chữ