Trình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,…
Chương 23
Mèo Tinh Nhà TaTác giả: Bạc Một Bạch LuânTruyện Đam MỹTrình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,… Ngày hôm nay đại ca bế quan tu luyện na, Đoàn Tử không có ai quản, liền xuỵt! một cái với tiểu đạo sĩ đang lau nhà, rón ra rón rén ra cửa, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đóng cửa, cửa vừa khép lại một giây, Đoàn Tử hồi phục nguyên hình chạy ào ào, mục tiêu —— nhà chủ nhân.Đại ca bế quan ít nhất cũng phải hai ngày, không nhân lúc này chạy thì còn đợi lúc nào nữa, tuy rằng một hai ngày đại ca xuất quan cũng sẽ tới lôi hắn về, đại ca, chừng nào ngươi mới lại bế quan bảy tám năm a.Thế nhưng được thấy chủ nhân một chút cũng tốt lắm rồi.Lúc Đoàn Tử tới chủ nhân chưa về, Đoàn Tử ở dưới lầu lượn ra lượn vô vài vòng, thấy cửa sổ mở, vì vậy liền khó nhọc nhảy qua, thở phào nhẹ nhõm, ai.Chủ nhân mau về, Đoàn Tử lôi áo sơmi của chủ nhân ra mặc, sau đó lao thẳng tới tủ lạnh tìm đồ ăn, trời ạ, có sữa chua, Đoàn Tử sung sướng cầm một hộp vị ô mai, vẫn còn nhớ giáo huấn của chủ nhân nên ngó ngó hạn sử dụng, a, vẫn còn mới mà.Ăn sữa chua xem TV, không có thế giới động vật, Đoàn Tử không thể làm gì khác hơn là oán hận vừa cắn điều khiển từ xa vừa oán niệm, nhòm nhòm đồng hồ, chủ nhân cũng nên về rồi chứ nhỉ.Tiếng mở cửa rất quen thuộc, Đoàn Tử nhảy dựng lên nhào tới đại môn bay vào lòng chủ nhân: “Chủ nhân, cuối cùng anh cũng về!”Người bị ôm lấy thân thể cứng đờ, vặn vẹo quay đầu nhìn Trình Hiến – vốn nhường cho khách vào nhà trước – nói: “Tiểu tử ngươi cư nhiên lại có loại sở thích này.”Đoàn Tử đẩy người kia ra: “Thế nào lại là ngươi? !”“Ngươi biết ta?” Người nọ hiếu kỳ hỏi.Đoàn Tử oán thầm, hắn đương nhiên biết, là bạn của chủ nhân mà, thỉnh thoảng cũng tới chơi, bất quá hôm nay hắn tới không đúng lúc rồi.“Ta nói với hắn chút.” Trình Hiến đẩy người kia ra rồi vào nhà trước.Đoàn Tử nhìn chủ nhân, vẻ mặt chờ mong.“Trở về là tốt rồi.” Trình Hiến vui mừng cười nói.Đoàn Tử mắt nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng chủ nhân oa oa khóc lớn: “Đại ca thật đáng sợ, hắn không cho em tới tìm anh! Là em trốn tới đó.”Cậu bạn đứng một bên đau đầu xây dựng kịch bản thâm thù đại hận chín đời, chẳng lẽ là chuyện diễm tình thiếu gia nhà giàu yêu luật sư nhà nghèo sao?“Khụ, ngươi không cảm thấy nên giới thiệu một chút sao?” tên kia vỗ vai đập tan cảnh tượng ôm ấp ngọt ngào trước mặt.“Bạch Giản, thường gọi là Đoàn Tử.” Đoàn Tử lẩm bẩm.“Đoàn Tử, không phải là tên con mèo ngươi nuôi sao?” hỏi xong hắn nhìn quanh bốn phía, “Đoàn Tử đâu?”“Đoàn Tử bị mèo anh bắt về nhà rồi.” Đoàn Tử xoa cằm nói.“… Hiện tại tất cả ca ca đều hung như vậy sao?” cậu bạn 囧 nói.Đoàn Tử gật đầu cái rụp: đại ca và vân vân, đều thật đáng sợ.
Ngày hôm nay đại ca bế quan tu luyện na, Đoàn Tử không có ai quản, liền xuỵt! một cái với tiểu đạo sĩ đang lau nhà, rón ra rón rén ra cửa, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đóng cửa, cửa vừa khép lại một giây, Đoàn Tử hồi phục nguyên hình chạy ào ào, mục tiêu —— nhà chủ nhân.
Đại ca bế quan ít nhất cũng phải hai ngày, không nhân lúc này chạy thì còn đợi lúc nào nữa, tuy rằng một hai ngày đại ca xuất quan cũng sẽ tới lôi hắn về, đại ca, chừng nào ngươi mới lại bế quan bảy tám năm a.
Thế nhưng được thấy chủ nhân một chút cũng tốt lắm rồi.
Lúc Đoàn Tử tới chủ nhân chưa về, Đoàn Tử ở dưới lầu lượn ra lượn vô vài vòng, thấy cửa sổ mở, vì vậy liền khó nhọc nhảy qua, thở phào nhẹ nhõm, ai.
Chủ nhân mau về, Đoàn Tử lôi áo sơmi của chủ nhân ra mặc, sau đó lao thẳng tới tủ lạnh tìm đồ ăn, trời ạ, có sữa chua, Đoàn Tử sung sướng cầm một hộp vị ô mai, vẫn còn nhớ giáo huấn của chủ nhân nên ngó ngó hạn sử dụng, a, vẫn còn mới mà.
Ăn sữa chua xem TV, không có thế giới động vật, Đoàn Tử không thể làm gì khác hơn là oán hận vừa cắn điều khiển từ xa vừa oán niệm, nhòm nhòm đồng hồ, chủ nhân cũng nên về rồi chứ nhỉ.
Tiếng mở cửa rất quen thuộc, Đoàn Tử nhảy dựng lên nhào tới đại môn bay vào lòng chủ nhân: “Chủ nhân, cuối cùng anh cũng về!”
Người bị ôm lấy thân thể cứng đờ, vặn vẹo quay đầu nhìn Trình Hiến – vốn nhường cho khách vào nhà trước – nói: “Tiểu tử ngươi cư nhiên lại có loại sở thích này.”
Đoàn Tử đẩy người kia ra: “Thế nào lại là ngươi? !”
“Ngươi biết ta?” Người nọ hiếu kỳ hỏi.
Đoàn Tử oán thầm, hắn đương nhiên biết, là bạn của chủ nhân mà, thỉnh thoảng cũng tới chơi, bất quá hôm nay hắn tới không đúng lúc rồi.
“Ta nói với hắn chút.” Trình Hiến đẩy người kia ra rồi vào nhà trước.
Đoàn Tử nhìn chủ nhân, vẻ mặt chờ mong.
“Trở về là tốt rồi.” Trình Hiến vui mừng cười nói.
Đoàn Tử mắt nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng chủ nhân oa oa khóc lớn: “Đại ca thật đáng sợ, hắn không cho em tới tìm anh! Là em trốn tới đó.”
Cậu bạn đứng một bên đau đầu xây dựng kịch bản thâm thù đại hận chín đời, chẳng lẽ là chuyện diễm tình thiếu gia nhà giàu yêu luật sư nhà nghèo sao?
“Khụ, ngươi không cảm thấy nên giới thiệu một chút sao?” tên kia vỗ vai đập tan cảnh tượng ôm ấp ngọt ngào trước mặt.
“Bạch Giản, thường gọi là Đoàn Tử.” Đoàn Tử lẩm bẩm.
“Đoàn Tử, không phải là tên con mèo ngươi nuôi sao?” hỏi xong hắn nhìn quanh bốn phía, “Đoàn Tử đâu?”
“Đoàn Tử bị mèo anh bắt về nhà rồi.” Đoàn Tử xoa cằm nói.
“… Hiện tại tất cả ca ca đều hung như vậy sao?” cậu bạn 囧 nói.
Đoàn Tử gật đầu cái rụp: đại ca và vân vân, đều thật đáng sợ.
Mèo Tinh Nhà TaTác giả: Bạc Một Bạch LuânTruyện Đam MỹTrình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,… Ngày hôm nay đại ca bế quan tu luyện na, Đoàn Tử không có ai quản, liền xuỵt! một cái với tiểu đạo sĩ đang lau nhà, rón ra rón rén ra cửa, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đóng cửa, cửa vừa khép lại một giây, Đoàn Tử hồi phục nguyên hình chạy ào ào, mục tiêu —— nhà chủ nhân.Đại ca bế quan ít nhất cũng phải hai ngày, không nhân lúc này chạy thì còn đợi lúc nào nữa, tuy rằng một hai ngày đại ca xuất quan cũng sẽ tới lôi hắn về, đại ca, chừng nào ngươi mới lại bế quan bảy tám năm a.Thế nhưng được thấy chủ nhân một chút cũng tốt lắm rồi.Lúc Đoàn Tử tới chủ nhân chưa về, Đoàn Tử ở dưới lầu lượn ra lượn vô vài vòng, thấy cửa sổ mở, vì vậy liền khó nhọc nhảy qua, thở phào nhẹ nhõm, ai.Chủ nhân mau về, Đoàn Tử lôi áo sơmi của chủ nhân ra mặc, sau đó lao thẳng tới tủ lạnh tìm đồ ăn, trời ạ, có sữa chua, Đoàn Tử sung sướng cầm một hộp vị ô mai, vẫn còn nhớ giáo huấn của chủ nhân nên ngó ngó hạn sử dụng, a, vẫn còn mới mà.Ăn sữa chua xem TV, không có thế giới động vật, Đoàn Tử không thể làm gì khác hơn là oán hận vừa cắn điều khiển từ xa vừa oán niệm, nhòm nhòm đồng hồ, chủ nhân cũng nên về rồi chứ nhỉ.Tiếng mở cửa rất quen thuộc, Đoàn Tử nhảy dựng lên nhào tới đại môn bay vào lòng chủ nhân: “Chủ nhân, cuối cùng anh cũng về!”Người bị ôm lấy thân thể cứng đờ, vặn vẹo quay đầu nhìn Trình Hiến – vốn nhường cho khách vào nhà trước – nói: “Tiểu tử ngươi cư nhiên lại có loại sở thích này.”Đoàn Tử đẩy người kia ra: “Thế nào lại là ngươi? !”“Ngươi biết ta?” Người nọ hiếu kỳ hỏi.Đoàn Tử oán thầm, hắn đương nhiên biết, là bạn của chủ nhân mà, thỉnh thoảng cũng tới chơi, bất quá hôm nay hắn tới không đúng lúc rồi.“Ta nói với hắn chút.” Trình Hiến đẩy người kia ra rồi vào nhà trước.Đoàn Tử nhìn chủ nhân, vẻ mặt chờ mong.“Trở về là tốt rồi.” Trình Hiến vui mừng cười nói.Đoàn Tử mắt nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng chủ nhân oa oa khóc lớn: “Đại ca thật đáng sợ, hắn không cho em tới tìm anh! Là em trốn tới đó.”Cậu bạn đứng một bên đau đầu xây dựng kịch bản thâm thù đại hận chín đời, chẳng lẽ là chuyện diễm tình thiếu gia nhà giàu yêu luật sư nhà nghèo sao?“Khụ, ngươi không cảm thấy nên giới thiệu một chút sao?” tên kia vỗ vai đập tan cảnh tượng ôm ấp ngọt ngào trước mặt.“Bạch Giản, thường gọi là Đoàn Tử.” Đoàn Tử lẩm bẩm.“Đoàn Tử, không phải là tên con mèo ngươi nuôi sao?” hỏi xong hắn nhìn quanh bốn phía, “Đoàn Tử đâu?”“Đoàn Tử bị mèo anh bắt về nhà rồi.” Đoàn Tử xoa cằm nói.“… Hiện tại tất cả ca ca đều hung như vậy sao?” cậu bạn 囧 nói.Đoàn Tử gật đầu cái rụp: đại ca và vân vân, đều thật đáng sợ.