Ngoài cửa sổ mưa tiếp tục tí tách tí tách rơi, bụi bay mịt mù, không khí âm u, làm cho người ta mệt mỏi muốn ngủ. Trong giảng đường Tôn phu tử đang nắm tay để sau lưng, cầm trong tay một cây thước đi qua đi lại, trong miệng ngâm đọc: Đại học chi đạo, tại minh minh thành, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện. ( Không hiểu lắm a~~~~QAQ) Đã có đệ tử cúi thấp đầu mau chạm đến mặt bàn, bên cạnh còn có một vị phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, nhưng hết thảy đều bị che lấp bởi tiếng đọc vang vọng của Tôn phu tử. Tôn phu tử, tên đầy đủ là Tôn Học Thành, là cổ giả tiếng tâm lừng lẫy ở trong cung, trước kia từng là thư đồng của tiên hoàng, đương kim thiên tử là do một tay hắn hun đúc khai sáng mới trở thành bác học cổ kim, nổi danh thiên hạ là một đấng minh quân, thậm chí vượt qua cả tiên hoàng. Nói đến đương kim thiên tử Tôn Học Thành liền lấy làm kiêu ngạo. Tình cảm hai người được bộc lộ thấy rõ, trời đang rất lạnh mà Tôn phu tử cũng cầm vật do thiên tử đưa tặng, cốt phiến (= cây quạt) tạo từ tơ lụa…
Chương 3: Dã lan, thơm mát
Sở TiêuTác giả: Nguyệt Vũ DạTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹNgoài cửa sổ mưa tiếp tục tí tách tí tách rơi, bụi bay mịt mù, không khí âm u, làm cho người ta mệt mỏi muốn ngủ. Trong giảng đường Tôn phu tử đang nắm tay để sau lưng, cầm trong tay một cây thước đi qua đi lại, trong miệng ngâm đọc: Đại học chi đạo, tại minh minh thành, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện. ( Không hiểu lắm a~~~~QAQ) Đã có đệ tử cúi thấp đầu mau chạm đến mặt bàn, bên cạnh còn có một vị phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, nhưng hết thảy đều bị che lấp bởi tiếng đọc vang vọng của Tôn phu tử. Tôn phu tử, tên đầy đủ là Tôn Học Thành, là cổ giả tiếng tâm lừng lẫy ở trong cung, trước kia từng là thư đồng của tiên hoàng, đương kim thiên tử là do một tay hắn hun đúc khai sáng mới trở thành bác học cổ kim, nổi danh thiên hạ là một đấng minh quân, thậm chí vượt qua cả tiên hoàng. Nói đến đương kim thiên tử Tôn Học Thành liền lấy làm kiêu ngạo. Tình cảm hai người được bộc lộ thấy rõ, trời đang rất lạnh mà Tôn phu tử cũng cầm vật do thiên tử đưa tặng, cốt phiến (= cây quạt) tạo từ tơ lụa… Từ trong cung về Tiêu vương phủ vẻn vẹn một khắc chung (= 15 phút), hai người vừa đi vừa trò chuyện không lâu sau đã đến. Nhìn thấy Vân Sở vào cửa, Vân Dật lúc này mới trở về phủ đệ của mình.Vừa vào cửa, canh cửa liền nói cho Vân Sở Tiêu vương gia bị Hoàng thượng lưu lại, đêm khuya mới có thể trở về.Đại khái biên loạn vừa mới bình định, có chuyện quan trọng hơn cần xử lý đi, Tiêu quả thật tương đối bận. Vân Sở đi nhanh vào bên trong, vừa đi vừa nghĩ xem tối nay nên làm cái gì để cho Tiêu ăn khuya mới tốt, nguyên ngày bận rộn, toàn thân mỏi mệt, cần ăn đồ nhẹ chút, huống chi là ban đêm, không nên ăn cay đắng, hương vị thanh đạm, tốt nhất là thanh chúc (= cháo trắng), nhưng mùi vị phải thơm ngát ngon miệng, cháo bên trong thêm ít thịt cá, thịt sợi, tôm bóc vỏ, đều là thịt cũng không tốt, lại thêm chút rau nhút, phượng cô (= nấm gì đó không biết).Suy nghĩ xong nên làm cái gì, Vân Sở liền đến phòng ăn gấp. Trước đem gạo trắng để trên lò hầm nấu, tay lấy hai khối thịt ngực cá lư tươi, thái thành lát mỏng, trơn mềm ngon miệng. Thịt heo phải lấy phần chân sau gần ngay kinh lạc thịt nạc, thái thành sợi. Tôm tươi đỏ lột bỏ vỏ và kinh lạc, trước nấu, giữ lại được mùi vị tươi mát của tôm. Ngày xuân mọc nhiều nấm non, rau nhút mang theo khí lạnh của ban đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cứ như vậy cùng nhau được nấu trong lửa. Cuối cùng chỉ cần cắt hành và rắc tiêu vào trước khi ăn. Chờ nửa canh giờ sau, mở nắp ra, mùi thơm bay đầy phòng.( Cá lư: Hay còn gọi cá chẽm hoặc cá vược xem thông tin chi tiết tại đây. )Vân Sở đem thân thể lại gần, vừa lòng ngửi ngửi, đậy lại nắp. Tắt lửa, chừa lại than đốt tiếp tục giữ ấm, thường thường thêm than, như vậy mới đảm bảo khi Tiêu trở về có thể ăn ngay thanh chúc thơm ngon ấm áp.Phân phó xong hạ nhân trông chừng cháo, Vân Sở bước đi thong thả qua hai hành lang gấp khúc, vào phòng ngủ của Vân Tiêu. Mấy năm qua, mỗi ngày trước khi trở về phòng, Vân Sở đều đến trong phòng y kiểm tra một lần, thu xếp lại thư sách, bàn trà linh tinh, hoặc mở cửa sổ thông khí, hoặc thêm than chống rét, bất giác đã trở thành thói quen.( Ngưng Băng: May vá, nấu cơm, chăm sóc người khác chu đáo => Chuẩn vợ hiền. Thật sự rất muốn bắt em thụ về nuôi ~~~o>.
Từ trong cung về Tiêu vương phủ vẻn vẹn một khắc chung (= 15 phút), hai người vừa đi vừa trò chuyện không lâu sau đã đến. Nhìn thấy Vân Sở vào cửa, Vân Dật lúc này mới trở về phủ đệ của mình.
Vừa vào cửa, canh cửa liền nói cho Vân Sở Tiêu vương gia bị Hoàng thượng lưu lại, đêm khuya mới có thể trở về.
Đại khái biên loạn vừa mới bình định, có chuyện quan trọng hơn cần xử lý đi, Tiêu quả thật tương đối bận. Vân Sở đi nhanh vào bên trong, vừa đi vừa nghĩ xem tối nay nên làm cái gì để cho Tiêu ăn khuya mới tốt, nguyên ngày bận rộn, toàn thân mỏi mệt, cần ăn đồ nhẹ chút, huống chi là ban đêm, không nên ăn cay đắng, hương vị thanh đạm, tốt nhất là thanh chúc (= cháo trắng), nhưng mùi vị phải thơm ngát ngon miệng, cháo bên trong thêm ít thịt cá, thịt sợi, tôm bóc vỏ, đều là thịt cũng không tốt, lại thêm chút rau nhút, phượng cô (= nấm gì đó không biết).
Suy nghĩ xong nên làm cái gì, Vân Sở liền đến phòng ăn gấp. Trước đem gạo trắng để trên lò hầm nấu, tay lấy hai khối thịt ngực cá lư tươi, thái thành lát mỏng, trơn mềm ngon miệng. Thịt heo phải lấy phần chân sau gần ngay kinh lạc thịt nạc, thái thành sợi. Tôm tươi đỏ lột bỏ vỏ và kinh lạc, trước nấu, giữ lại được mùi vị tươi mát của tôm. Ngày xuân mọc nhiều nấm non, rau nhút mang theo khí lạnh của ban đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cứ như vậy cùng nhau được nấu trong lửa. Cuối cùng chỉ cần cắt hành và rắc tiêu vào trước khi ăn. Chờ nửa canh giờ sau, mở nắp ra, mùi thơm bay đầy phòng.
( Cá lư: Hay còn gọi cá chẽm hoặc cá vược xem thông tin chi tiết tại đây. )
Vân Sở đem thân thể lại gần, vừa lòng ngửi ngửi, đậy lại nắp. Tắt lửa, chừa lại than đốt tiếp tục giữ ấm, thường thường thêm than, như vậy mới đảm bảo khi Tiêu trở về có thể ăn ngay thanh chúc thơm ngon ấm áp.
Phân phó xong hạ nhân trông chừng cháo, Vân Sở bước đi thong thả qua hai hành lang gấp khúc, vào phòng ngủ của Vân Tiêu. Mấy năm qua, mỗi ngày trước khi trở về phòng, Vân Sở đều đến trong phòng y kiểm tra một lần, thu xếp lại thư sách, bàn trà linh tinh, hoặc mở cửa sổ thông khí, hoặc thêm than chống rét, bất giác đã trở thành thói quen.
( Ngưng Băng: May vá, nấu cơm, chăm sóc người khác chu đáo => Chuẩn vợ hiền. Thật sự rất muốn bắt em thụ về nuôi ~~~o>.
Sở TiêuTác giả: Nguyệt Vũ DạTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹNgoài cửa sổ mưa tiếp tục tí tách tí tách rơi, bụi bay mịt mù, không khí âm u, làm cho người ta mệt mỏi muốn ngủ. Trong giảng đường Tôn phu tử đang nắm tay để sau lưng, cầm trong tay một cây thước đi qua đi lại, trong miệng ngâm đọc: Đại học chi đạo, tại minh minh thành, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện. ( Không hiểu lắm a~~~~QAQ) Đã có đệ tử cúi thấp đầu mau chạm đến mặt bàn, bên cạnh còn có một vị phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, nhưng hết thảy đều bị che lấp bởi tiếng đọc vang vọng của Tôn phu tử. Tôn phu tử, tên đầy đủ là Tôn Học Thành, là cổ giả tiếng tâm lừng lẫy ở trong cung, trước kia từng là thư đồng của tiên hoàng, đương kim thiên tử là do một tay hắn hun đúc khai sáng mới trở thành bác học cổ kim, nổi danh thiên hạ là một đấng minh quân, thậm chí vượt qua cả tiên hoàng. Nói đến đương kim thiên tử Tôn Học Thành liền lấy làm kiêu ngạo. Tình cảm hai người được bộc lộ thấy rõ, trời đang rất lạnh mà Tôn phu tử cũng cầm vật do thiên tử đưa tặng, cốt phiến (= cây quạt) tạo từ tơ lụa… Từ trong cung về Tiêu vương phủ vẻn vẹn một khắc chung (= 15 phút), hai người vừa đi vừa trò chuyện không lâu sau đã đến. Nhìn thấy Vân Sở vào cửa, Vân Dật lúc này mới trở về phủ đệ của mình.Vừa vào cửa, canh cửa liền nói cho Vân Sở Tiêu vương gia bị Hoàng thượng lưu lại, đêm khuya mới có thể trở về.Đại khái biên loạn vừa mới bình định, có chuyện quan trọng hơn cần xử lý đi, Tiêu quả thật tương đối bận. Vân Sở đi nhanh vào bên trong, vừa đi vừa nghĩ xem tối nay nên làm cái gì để cho Tiêu ăn khuya mới tốt, nguyên ngày bận rộn, toàn thân mỏi mệt, cần ăn đồ nhẹ chút, huống chi là ban đêm, không nên ăn cay đắng, hương vị thanh đạm, tốt nhất là thanh chúc (= cháo trắng), nhưng mùi vị phải thơm ngát ngon miệng, cháo bên trong thêm ít thịt cá, thịt sợi, tôm bóc vỏ, đều là thịt cũng không tốt, lại thêm chút rau nhút, phượng cô (= nấm gì đó không biết).Suy nghĩ xong nên làm cái gì, Vân Sở liền đến phòng ăn gấp. Trước đem gạo trắng để trên lò hầm nấu, tay lấy hai khối thịt ngực cá lư tươi, thái thành lát mỏng, trơn mềm ngon miệng. Thịt heo phải lấy phần chân sau gần ngay kinh lạc thịt nạc, thái thành sợi. Tôm tươi đỏ lột bỏ vỏ và kinh lạc, trước nấu, giữ lại được mùi vị tươi mát của tôm. Ngày xuân mọc nhiều nấm non, rau nhút mang theo khí lạnh của ban đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cứ như vậy cùng nhau được nấu trong lửa. Cuối cùng chỉ cần cắt hành và rắc tiêu vào trước khi ăn. Chờ nửa canh giờ sau, mở nắp ra, mùi thơm bay đầy phòng.( Cá lư: Hay còn gọi cá chẽm hoặc cá vược xem thông tin chi tiết tại đây. )Vân Sở đem thân thể lại gần, vừa lòng ngửi ngửi, đậy lại nắp. Tắt lửa, chừa lại than đốt tiếp tục giữ ấm, thường thường thêm than, như vậy mới đảm bảo khi Tiêu trở về có thể ăn ngay thanh chúc thơm ngon ấm áp.Phân phó xong hạ nhân trông chừng cháo, Vân Sở bước đi thong thả qua hai hành lang gấp khúc, vào phòng ngủ của Vân Tiêu. Mấy năm qua, mỗi ngày trước khi trở về phòng, Vân Sở đều đến trong phòng y kiểm tra một lần, thu xếp lại thư sách, bàn trà linh tinh, hoặc mở cửa sổ thông khí, hoặc thêm than chống rét, bất giác đã trở thành thói quen.( Ngưng Băng: May vá, nấu cơm, chăm sóc người khác chu đáo => Chuẩn vợ hiền. Thật sự rất muốn bắt em thụ về nuôi ~~~o>.