Tác giả:

Gạch ngói khắp nơi chồng chất ngổn ngang, bốn bức tường đổ gục trên những đống tro tàn, tùng bác ngã nằm la liệt, cỏ xanh đổi thành màu xám, đó đây rải rác những vết máu đen sì dưới ánh nắng chiều hiu hắt càng tăng thêm phần ảm đạm thê lương. - Vút! Từ phía ngoài cánh cửa cổng đã gãy đổ, một chiếc bóng lam nhỏ thó lao vút vào. Chiếc bóng lam ngưng lại để hiện rõ một cậu bé tuổi trạc mười bốn, mười lăm, mặt ngọc, môi son, đôi mày thanh tú, mắt sáng tợ vì sao, mình vận bộ lam y bó sát, lưng đeo thanh đoản kiếm, uy nghi như một vị tiểu thiên thần. Chân vừa chạm đất, cậu bé đưa mắt nhìn quan cảnh hoang tàn đổ nát, thân hình run run, đôi mắt tròn xoe, bật kêu lên kinh hãi: - Trời! Kẻ thù nào tàn phá Hàn Sơn trang? Sững sờ một lúc, cậu bé gọi lớn: - Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi? Không nghe tiếng đáp, tứ bề vắng lặng như tờ, ngoại trừ tiếng gió rì rào khua động cành tùng ngoài xa. Cậu bé hốt hoảng gào to: - Mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Con là Hàn Tử Kỳ đã trở về đây. Vẫn im bặt, không nghe tiếng người mẹ đáp lời…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...