Trung học năm hai, Mục Nhiên đứng đầu toàn khối. Học sinh giỏi luôn có đặc quyền, vì dụ như đến trường muộn, hoặc là ngủ trên lớp. Hôm nay cũng như vậy, đợi cho tiếng chuông ngân vang, Mục Nhiên mơ mơ màng màng đứng dậy khỏi bàn, phát hiện chỗ ngồi vốn dĩ trống bên cạnh đã có người ngồi vào. “Xin chào.” Mục Nhiên dụi dụi mắt, cười tủm tỉm chào hỏi hắn. Nam sinh mới chuyển đến nhìn qua thật không có cảm tình, cầm di động chơi trò chơi, cũng không thèm để ý Mục Nhiên. Mục Nhiên bĩu môi, sau khi dọn dẹp túi xách, thật cẩn thận chạy qua chiếc bàn phía sau, giành giật từng giây chạy về phía ga tàu điện ngầm. Trên tàu điện ngầm, Mục Nhiên vừa nhai bánh mì vừa ổn định chỗ ngồi. Tàu điện chạy ra ngoại ô, khoang xe trống rỗng chỉ còn lại một mình cậu. Bên ngoài trạm Khẩu Bắc gió mạnh từng trận, không tự chủ được liền đem mặt vùi vào khăn quàng cổ, một đường chạy chậm đến cửa hàng tiện lợi nhỏ. “Tiểu Nhiên.” Chị gái cùng làm cười cười nhìn cậu, “Thiếu chút nữa lại muộn rồi.” Mục Nhiên làm mặt…
Tác giả: