Tác giả:

Lâm An Lan tỉnh lại, ngoài phòng trời đang mưa. Rèm cửa dày che đi chút ánh sáng ít ỏi, trong nhà tối lờ mờ, chỉ có ổ chăn ấm áp vô cùng. Những ngày mưa như thế này rất thích hợp để đi ngủ. Lâm An Lan nghe tiếng mưa rơi, thanh âm tựa như hạt châu rơi trên mâm ngọc. Anh theo thói quen cuộn tròn cuộn tròn thân thể về phía sau, lại lăn vào một lồng ngực ấp áp. Bàn tay để trên eo anh ôm chặt trên chút nữa, nhân lúc anh lại gần mà sáp lại, vững vàng ôm lấy anh. "Dậy rồi?" Trình Úc hỏi. Lâm An Lan quay đầu lại, Trình Úc rõ ràng đã dậy từ trước, mặt mày tỉnh táo, thấy anh nhìn mình, ôn nhu trong mắt hắn càng sâu. Lâm An Lan gật gật đầu, quay người lại, quay mặt lại nhìn Trình Úc, cười với hắn. Trình Úc thấy anh nở nụ cười với mình, không kìm lòng được mà tiến lại, tinh tế hôn lên môi anh. Sáng lên vốn là thời khắc nguy hiểm, đặc biệt là trong lồng ngực của hắn ôm Lâm An Lan, không lâu sau Trình Úc liền cảm nhận được thay đổi của mình. Lâm An Lan mẫn cảm cũng nhận ra được, đôi môi đang cùng…

Truyện chữ