Trời sắp sáng, rèm cửa sổ nhuốm thêm một tầng sáng nhàn nhạt. Cách cửa sổ nửa mét là salon, Bách Dĩ Phàm đang ngồi đó hút thuốc. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tạ Tuế Thần kéo theo vali đi ra thấy Bách Dĩ Phàm đang ngửa đầu 45 độ đầy cảm giác ưu thương. Tạ Tuế Thần cau mày: "Sao thế?" Bách Phàm nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, hỏi: "Sớm thế đã ra ngoài sao?" "Anh có chuyến bay đến Chicago lúc 7 rưỡi." Giọng điệu giống như đi công tác bình thường. "Vậy à. Thuận buồn xuôi gió nha. Đi sớm về sớm. Hoa dại bên đường đừng ngắt loạn." Bách Dĩ Phàm nói chuyện theo thói quen, nói xong thì tự mình vui vẻ. Thật ra cậu biết hết. Mối tình đầu thời trung học của Tạ Tuế Thần hiện đang bị bệnh nặng ở Mỹ, nhờ bạn học nhắn lại là muốn gặp anh. Ngày hôm qua Tạ Tuế Thần nhận được tin liền đặt luôn vé máy bay. Hoa dại ven đường là cái gì cơ chứ, mối tình đầu hẳn là cả vườn hoa thanh xuân đầy ký ức đây này. Đi sớm về sớm cái rắm, không làm được thì một đi khỏi trở lại luôn. Thế nhưng Bách Dĩ Phàm hết cách rồi…
Tác giả: