Tháng sáu oi ả, giữa mùa hè nóng bức, dưới gầm cầu vượt. Thời Ý ngồi dưới một gốc cây lớn hóng mát. Trên trán cô quấn băng gạc, tay trái bó bột, trong lòng ôm một chai nước dừa ướp lạnh. Trước mặt cô bày một sạp nhỏ, bên cạnh dựng một tấm cờ: — Xem bói một lần một trăm, không chuẩn không lấy tiền! Mái tóc xanh lam nhạt của cô nổi bật bất thường, khiến nhiều người đi ngang phải chú ý. Người qua kẻ lại nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp lẫn trong đám hàng rong, không khỏi lắc đầu tiếc nuối. Xinh thế mà lại đi làm trò lừa đảo giang hồ... Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên tay xách nách mang đủ loại hộp quà, đứng dưới cầu vượt nhìn quanh. Vừa trông thấy Thời Ý, mắt ông ta sáng rực: " Sư phụ Thời! " Ông ta vội vàng chạy đến trước sạp, còn chưa đứng vững đã "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống. Không nói lời nào, liên tục "cốp cốp" dập đầu, khiến đám đông xung quanh giật mình. "Đại sư, thật sự cảm ơn ngài đã cứu mẹ tôi! Nếu không phải ngài tính ra được mẹ tôi sẽ bị vật rơi từ trên…
Chương 63: Mối quan hệ không ai biết đến
Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh SátTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Dị Năng, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trinh ThámTháng sáu oi ả, giữa mùa hè nóng bức, dưới gầm cầu vượt. Thời Ý ngồi dưới một gốc cây lớn hóng mát. Trên trán cô quấn băng gạc, tay trái bó bột, trong lòng ôm một chai nước dừa ướp lạnh. Trước mặt cô bày một sạp nhỏ, bên cạnh dựng một tấm cờ: — Xem bói một lần một trăm, không chuẩn không lấy tiền! Mái tóc xanh lam nhạt của cô nổi bật bất thường, khiến nhiều người đi ngang phải chú ý. Người qua kẻ lại nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp lẫn trong đám hàng rong, không khỏi lắc đầu tiếc nuối. Xinh thế mà lại đi làm trò lừa đảo giang hồ... Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên tay xách nách mang đủ loại hộp quà, đứng dưới cầu vượt nhìn quanh. Vừa trông thấy Thời Ý, mắt ông ta sáng rực: " Sư phụ Thời! " Ông ta vội vàng chạy đến trước sạp, còn chưa đứng vững đã "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống. Không nói lời nào, liên tục "cốp cốp" dập đầu, khiến đám đông xung quanh giật mình. "Đại sư, thật sự cảm ơn ngài đã cứu mẹ tôi! Nếu không phải ngài tính ra được mẹ tôi sẽ bị vật rơi từ trên… Ngoài kỹ năng phòng ngự, Phong Minh còn rất giỏi trong việc tìm người. Trước khi gia nhập Cục 857, cô đã tốt nghiệp xuất sắc ở trường cảnh sát, khác hẳn với những người khác vốn chỉ "nửa đường xuất gia". Vì vậy, Phong Minh chủ động xin đi cùng Lương Trác Quân tìm thi thể.Lương Trác Quân sắp xếp cho nhóm Thời Ý một khu vực làm việc tạm thời, ngay tại đại sảnh — cũng chính là khu vực từng được camera ghi lại bóng dáng con quái vật.Thời Ý từ phòng giám sát sao chép một bản video, xem lại nhiều lần. Nhưng thật đáng tiếc, bóng dáng đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt, sau đó hoàn toàn biến mất.Thấy mọi người đều cau mày suy nghĩ, Thời Ý khẽ lên tiếng:"Chúng ta có nên đi tìm Dụ Minh không?"Cố Hàn Sinh nhướng mày, hơi gật đầu ra hiệu cô nói tiếp."Tôi nghĩ hai người họ từng là tình nhân cũ, có lẽ anh ta biết đôi chút về Đinh Tư Di." Thời Ý vừa sắp xếp tài liệu vừa nói:"Trong hồ sơ có ghi, Đinh Tư Di từ nhỏ đã mất cha mẹ, lớn lên ở trại trẻ mồ côi, không có người thân. Người duy nhất thân cận chính là bạn trai cũ Dụ Minh và quản lý của cô ấy. Khi chứng cứ hiện có chưa đủ, chúng ta vẫn nên tìm những người thân cận này để hỏi. Biết đâu sẽ có manh mối khác."Cố Hàn Sinh suy nghĩ một lát, rồi nhìn sang Thang Dục và Mễ Thần:"Chúng ta chia thành hai nhóm để tiết kiệm thời gian. Hai người đi đến gặp quản lý của Đinh Tư Di là Tằng Hạo. Tôi và Thời Ý sẽ đến tìm Dụ Minh. Có gì thì liên lạc ngay."Đôi tai Thang Dục khẽ động, có chút ngạc nhiên trước sự phân công. Nhưng anh vẫn gật đầu:"Rõ rồi, đội trưởng."Dưới tầng một khu chung cư cao cấp, Thời Ý và Cố Hàn Sinh vừa xuống xe đã thấy trước cổng tụ tập không ít fan. Đám người không chỉ ồn ào, trong tay còn giơ biển hiệu, miệng liên tục gào thét đòi Dụ Minh phải "giết người đền mạng".Chỉ nhìn qua, Thời Ý đã biết đây chính là nơi ở của Dụ Minh.Cố Hàn Sinh cau mày nhìn đám fan cuồng:"Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, đám này bị sao vậy?"Thời Ý khẽ thở dài:"Con người chỉ tin vào điều họ muốn tin thôi."Câu nói vô thưởng vô phạt khiến Cố Hàn Sinh hơi sững lại, nhưng Thời Ý không giải thích, chỉ lặng lẽ men theo rìa đám đông đi qua."Đi thôi."Trước khi tới, họ đã liên hệ trước với quản lý tòa nhà. Lúc này, ông quản lý đang né trong bụi cây chờ. Thấy họ tới liền vội vàng dẫn thẳng lên cửa nhà Dụ Minh."Ôi hai vị cảnh sát, các anh chị không biết đâu, đám fan này ngày nào cũng đứng gào ở cổng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống cư dân."Thời Ý hơi nghi hoặc:"Thế các anh không xử lý sao?"Quản lý nhăn nhó:"Xử lý kiểu gì? Đã gọi cảnh sát tới đuổi một lần, nhưng chưa bao lâu sau chúng lại tụ về, không tài nào dẹp hết được."Thời Ý và Cố Hàn Sinh gật đầu, tiễn quản lý rời đi, sau đó gõ cửa."Cốc cốc cốc—""Cốc cốc cốc—"Bên trong không có ai mở. Hai người liếc nhau, rồi cất tiếng gọi:"Dụ Minh, chúng tôi là cảnh sát, có việc cần điều tra, xin mở cửa!"Không lâu sau, khe cửa khẽ hé, một đôi mắt cảnh giác nhìn ra. Nhìn thấy mái tóc xanh nổi bật của Thời Ý, con ngươi đối phương sáng bừng, lập tức mở toang cửa, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, sợ hãi."Các... các người thật sự là cảnh sát!"Sáng nay khi họ mới đến cục, Dụ Minh đã vội vàng rời đi, nên chưa gặp. Giờ thấy lại, anh ta tỏ rõ vẻ mừng rỡ."Có thể vào trong nói chuyện chứ?""Được, tất nhiên được!"Dụ Minh nghiêng người mời vào.Trong phòng tối đen, rèm cửa sổ bị kéo chặt, bầu không khí bức bách. Dụ Minh co mình nép vào góc tường, như con hươu nhỏ bị kinh sợ. Thấy họ bước vào liền vội vàng đóng cửa, khóa chặt."Hai vị cảnh sát cứ ngồi. Tôi chỉ sợ fan sẽ xông vào gây nguy hiểm cho tôi, cho nên..."Nói rồi, anh ta nặn ra một nụ cười mệt mỏi.Thời Ý quan sát một vòng, nơi này không hề xa hoa như cô tưởng tượng. Cô vẫn nghĩ một ngôi sao hạng đầu hẳn phải ở căn hộ ba bốn trăm mét vuông. Không ngờ lại chỉ là một căn hộ hai phòng một khách bình thường, bài trí cũng rất giản đơn, thậm chí còn kém hơn căn hộ hiện tại cô đang thuê."Đây là nơi anh thường ở?"Dụ Minh thoáng bối rối trước câu hỏi, nhưng vẫn gật đầu:"Đúng vậy. Trước đây tôi ra nước ngoài vài năm, căn hộ này mua từ hồi tôi còn là nghệ sĩ hạng 18, lúc mới 18 tuổi. Tôi mới về nước không lâu, vẫn chưa dọn dẹp nên hơi bừa bộn, mong hai vị thông cảm."Nói rồi, anh ta vào bếp, lấy trong tủ lạnh hai chai nước đặt lên bàn.Thời Ý và Cố Hàn Sinh liếc nhau, rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện.Cố Hàn Sinh nhướng mày, hơi bất ngờ. Không ngờ hồi còn là nghệ sĩ hạng 18, Dụ Minh đã đủ tiền mua căn hộ ở trung tâm thành phố. Xem ra anh đã đánh giá thấp giá trị của nghề này.Anh hắng giọng, đổi sang giọng công vụ:"Anh biết chúng tôi tới để làm gì. Fan dưới nhà đều cho rằng anh giết Đinh Tư Di. Về việc này, anh có ý kiến gì không?"Nghe vậy, Dụ Minh lập tức bùng nổ:"Cảnh sát, xin đừng nghi oan tôi! Tôi thật sự không giết người! Tôi và Đinh Tư Di đúng là từng quen nhau một thời gian ngắn trước khi tôi ra nước ngoài, nhưng mối quan hệ đó chỉ kéo dài chưa đầy một tháng. Sau đó tôi đi rồi, không còn liên quan đến chuyện trong nước nữa. Sau này cô ấy quen ai, kết thù với ai, tôi hoàn toàn không biết gì hết!!"Thấy anh ta kích động, Thời Ý giơ tay ra hiệu bình tĩnh:"Đừng nóng. Anh đã ở nước ngoài bao lâu?""Ba năm.""Trong ba năm đó, anh chưa từng liên lạc với Đinh Tư Di?"Nghe vậy, Dụ Minh lại vung tay kích động:"Cảnh sát, ba năm nay tôi thực sự không hề liên lạc! Hơn nữa, chúng tôi còn chặn nhau trong danh sách đen đến tận bây giờ!"Cố Hàn Sinh khẽ gật đầu, ra hiệu anh ta nói tiếp.Dụ Minh thở dài, bĩu môi, rồi tự mở tủ lạnh lấy một lon coca, tu một hơi dài, sau đó mới bắt đầu kể tiếp.
Ngoài kỹ năng phòng ngự, Phong Minh còn rất giỏi trong việc tìm người. Trước khi gia nhập Cục 857, cô đã tốt nghiệp xuất sắc ở trường cảnh sát, khác hẳn với những người khác vốn chỉ "nửa đường xuất gia". Vì vậy, Phong Minh chủ động xin đi cùng Lương Trác Quân tìm thi thể.
Lương Trác Quân sắp xếp cho nhóm Thời Ý một khu vực làm việc tạm thời, ngay tại đại sảnh — cũng chính là khu vực từng được camera ghi lại bóng dáng con quái vật.
Thời Ý từ phòng giám sát sao chép một bản video, xem lại nhiều lần. Nhưng thật đáng tiếc, bóng dáng đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt, sau đó hoàn toàn biến mất.
Thấy mọi người đều cau mày suy nghĩ, Thời Ý khẽ lên tiếng:
"Chúng ta có nên đi tìm Dụ Minh không?"
Cố Hàn Sinh nhướng mày, hơi gật đầu ra hiệu cô nói tiếp.
"Tôi nghĩ hai người họ từng là tình nhân cũ, có lẽ anh ta biết đôi chút về Đinh Tư Di." Thời Ý vừa sắp xếp tài liệu vừa nói:
"Trong hồ sơ có ghi, Đinh Tư Di từ nhỏ đã mất cha mẹ, lớn lên ở trại trẻ mồ côi, không có người thân. Người duy nhất thân cận chính là bạn trai cũ Dụ Minh và quản lý của cô ấy. Khi chứng cứ hiện có chưa đủ, chúng ta vẫn nên tìm những người thân cận này để hỏi. Biết đâu sẽ có manh mối khác."
Cố Hàn Sinh suy nghĩ một lát, rồi nhìn sang Thang Dục và Mễ Thần:
"Chúng ta chia thành hai nhóm để tiết kiệm thời gian. Hai người đi đến gặp quản lý của Đinh Tư Di là Tằng Hạo. Tôi và Thời Ý sẽ đến tìm Dụ Minh. Có gì thì liên lạc ngay."
Đôi tai Thang Dục khẽ động, có chút ngạc nhiên trước sự phân công. Nhưng anh vẫn gật đầu:
"Rõ rồi, đội trưởng."
Dưới tầng một khu chung cư cao cấp, Thời Ý và Cố Hàn Sinh vừa xuống xe đã thấy trước cổng tụ tập không ít fan. Đám người không chỉ ồn ào, trong tay còn giơ biển hiệu, miệng liên tục gào thét đòi Dụ Minh phải "giết người đền mạng".
Chỉ nhìn qua, Thời Ý đã biết đây chính là nơi ở của Dụ Minh.
Cố Hàn Sinh cau mày nhìn đám fan cuồng:
"Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, đám này bị sao vậy?"
Thời Ý khẽ thở dài:
"Con người chỉ tin vào điều họ muốn tin thôi."
Câu nói vô thưởng vô phạt khiến Cố Hàn Sinh hơi sững lại, nhưng Thời Ý không giải thích, chỉ lặng lẽ men theo rìa đám đông đi qua.
"Đi thôi."
Trước khi tới, họ đã liên hệ trước với quản lý tòa nhà. Lúc này, ông quản lý đang né trong bụi cây chờ. Thấy họ tới liền vội vàng dẫn thẳng lên cửa nhà Dụ Minh.
"Ôi hai vị cảnh sát, các anh chị không biết đâu, đám fan này ngày nào cũng đứng gào ở cổng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống cư dân."
Thời Ý hơi nghi hoặc:
"Thế các anh không xử lý sao?"
Quản lý nhăn nhó:
"Xử lý kiểu gì? Đã gọi cảnh sát tới đuổi một lần, nhưng chưa bao lâu sau chúng lại tụ về, không tài nào dẹp hết được."
Thời Ý và Cố Hàn Sinh gật đầu, tiễn quản lý rời đi, sau đó gõ cửa.
"Cốc cốc cốc—"
"Cốc cốc cốc—"
Bên trong không có ai mở. Hai người liếc nhau, rồi cất tiếng gọi:
"Dụ Minh, chúng tôi là cảnh sát, có việc cần điều tra, xin mở cửa!"
Không lâu sau, khe cửa khẽ hé, một đôi mắt cảnh giác nhìn ra. Nhìn thấy mái tóc xanh nổi bật của Thời Ý, con ngươi đối phương sáng bừng, lập tức mở toang cửa, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, sợ hãi.
"Các... các người thật sự là cảnh sát!"
Sáng nay khi họ mới đến cục, Dụ Minh đã vội vàng rời đi, nên chưa gặp. Giờ thấy lại, anh ta tỏ rõ vẻ mừng rỡ.
"Có thể vào trong nói chuyện chứ?"
"Được, tất nhiên được!"
Dụ Minh nghiêng người mời vào.
Trong phòng tối đen, rèm cửa sổ bị kéo chặt, bầu không khí bức bách. Dụ Minh co mình nép vào góc tường, như con hươu nhỏ bị kinh sợ. Thấy họ bước vào liền vội vàng đóng cửa, khóa chặt.
"Hai vị cảnh sát cứ ngồi. Tôi chỉ sợ fan sẽ xông vào gây nguy hiểm cho tôi, cho nên..."
Nói rồi, anh ta nặn ra một nụ cười mệt mỏi.
Thời Ý quan sát một vòng, nơi này không hề xa hoa như cô tưởng tượng. Cô vẫn nghĩ một ngôi sao hạng đầu hẳn phải ở căn hộ ba bốn trăm mét vuông. Không ngờ lại chỉ là một căn hộ hai phòng một khách bình thường, bài trí cũng rất giản đơn, thậm chí còn kém hơn căn hộ hiện tại cô đang thuê.
"Đây là nơi anh thường ở?"
Dụ Minh thoáng bối rối trước câu hỏi, nhưng vẫn gật đầu:
"Đúng vậy. Trước đây tôi ra nước ngoài vài năm, căn hộ này mua từ hồi tôi còn là nghệ sĩ hạng 18, lúc mới 18 tuổi. Tôi mới về nước không lâu, vẫn chưa dọn dẹp nên hơi bừa bộn, mong hai vị thông cảm."
Nói rồi, anh ta vào bếp, lấy trong tủ lạnh hai chai nước đặt lên bàn.
Thời Ý và Cố Hàn Sinh liếc nhau, rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện.
Cố Hàn Sinh nhướng mày, hơi bất ngờ. Không ngờ hồi còn là nghệ sĩ hạng 18, Dụ Minh đã đủ tiền mua căn hộ ở trung tâm thành phố. Xem ra anh đã đánh giá thấp giá trị của nghề này.
Anh hắng giọng, đổi sang giọng công vụ:
"Anh biết chúng tôi tới để làm gì. Fan dưới nhà đều cho rằng anh giết Đinh Tư Di. Về việc này, anh có ý kiến gì không?"
Nghe vậy, Dụ Minh lập tức bùng nổ:
"Cảnh sát, xin đừng nghi oan tôi! Tôi thật sự không giết người! Tôi và Đinh Tư Di đúng là từng quen nhau một thời gian ngắn trước khi tôi ra nước ngoài, nhưng mối quan hệ đó chỉ kéo dài chưa đầy một tháng. Sau đó tôi đi rồi, không còn liên quan đến chuyện trong nước nữa. Sau này cô ấy quen ai, kết thù với ai, tôi hoàn toàn không biết gì hết!!"
Thấy anh ta kích động, Thời Ý giơ tay ra hiệu bình tĩnh:
"Đừng nóng. Anh đã ở nước ngoài bao lâu?"
"Ba năm."
"Trong ba năm đó, anh chưa từng liên lạc với Đinh Tư Di?"
Nghe vậy, Dụ Minh lại vung tay kích động:
"Cảnh sát, ba năm nay tôi thực sự không hề liên lạc! Hơn nữa, chúng tôi còn chặn nhau trong danh sách đen đến tận bây giờ!"
Cố Hàn Sinh khẽ gật đầu, ra hiệu anh ta nói tiếp.
Dụ Minh thở dài, bĩu môi, rồi tự mở tủ lạnh lấy một lon coca, tu một hơi dài, sau đó mới bắt đầu kể tiếp.
Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh SátTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Dị Năng, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trinh ThámTháng sáu oi ả, giữa mùa hè nóng bức, dưới gầm cầu vượt. Thời Ý ngồi dưới một gốc cây lớn hóng mát. Trên trán cô quấn băng gạc, tay trái bó bột, trong lòng ôm một chai nước dừa ướp lạnh. Trước mặt cô bày một sạp nhỏ, bên cạnh dựng một tấm cờ: — Xem bói một lần một trăm, không chuẩn không lấy tiền! Mái tóc xanh lam nhạt của cô nổi bật bất thường, khiến nhiều người đi ngang phải chú ý. Người qua kẻ lại nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp lẫn trong đám hàng rong, không khỏi lắc đầu tiếc nuối. Xinh thế mà lại đi làm trò lừa đảo giang hồ... Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên tay xách nách mang đủ loại hộp quà, đứng dưới cầu vượt nhìn quanh. Vừa trông thấy Thời Ý, mắt ông ta sáng rực: " Sư phụ Thời! " Ông ta vội vàng chạy đến trước sạp, còn chưa đứng vững đã "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống. Không nói lời nào, liên tục "cốp cốp" dập đầu, khiến đám đông xung quanh giật mình. "Đại sư, thật sự cảm ơn ngài đã cứu mẹ tôi! Nếu không phải ngài tính ra được mẹ tôi sẽ bị vật rơi từ trên… Ngoài kỹ năng phòng ngự, Phong Minh còn rất giỏi trong việc tìm người. Trước khi gia nhập Cục 857, cô đã tốt nghiệp xuất sắc ở trường cảnh sát, khác hẳn với những người khác vốn chỉ "nửa đường xuất gia". Vì vậy, Phong Minh chủ động xin đi cùng Lương Trác Quân tìm thi thể.Lương Trác Quân sắp xếp cho nhóm Thời Ý một khu vực làm việc tạm thời, ngay tại đại sảnh — cũng chính là khu vực từng được camera ghi lại bóng dáng con quái vật.Thời Ý từ phòng giám sát sao chép một bản video, xem lại nhiều lần. Nhưng thật đáng tiếc, bóng dáng đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt, sau đó hoàn toàn biến mất.Thấy mọi người đều cau mày suy nghĩ, Thời Ý khẽ lên tiếng:"Chúng ta có nên đi tìm Dụ Minh không?"Cố Hàn Sinh nhướng mày, hơi gật đầu ra hiệu cô nói tiếp."Tôi nghĩ hai người họ từng là tình nhân cũ, có lẽ anh ta biết đôi chút về Đinh Tư Di." Thời Ý vừa sắp xếp tài liệu vừa nói:"Trong hồ sơ có ghi, Đinh Tư Di từ nhỏ đã mất cha mẹ, lớn lên ở trại trẻ mồ côi, không có người thân. Người duy nhất thân cận chính là bạn trai cũ Dụ Minh và quản lý của cô ấy. Khi chứng cứ hiện có chưa đủ, chúng ta vẫn nên tìm những người thân cận này để hỏi. Biết đâu sẽ có manh mối khác."Cố Hàn Sinh suy nghĩ một lát, rồi nhìn sang Thang Dục và Mễ Thần:"Chúng ta chia thành hai nhóm để tiết kiệm thời gian. Hai người đi đến gặp quản lý của Đinh Tư Di là Tằng Hạo. Tôi và Thời Ý sẽ đến tìm Dụ Minh. Có gì thì liên lạc ngay."Đôi tai Thang Dục khẽ động, có chút ngạc nhiên trước sự phân công. Nhưng anh vẫn gật đầu:"Rõ rồi, đội trưởng."Dưới tầng một khu chung cư cao cấp, Thời Ý và Cố Hàn Sinh vừa xuống xe đã thấy trước cổng tụ tập không ít fan. Đám người không chỉ ồn ào, trong tay còn giơ biển hiệu, miệng liên tục gào thét đòi Dụ Minh phải "giết người đền mạng".Chỉ nhìn qua, Thời Ý đã biết đây chính là nơi ở của Dụ Minh.Cố Hàn Sinh cau mày nhìn đám fan cuồng:"Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, đám này bị sao vậy?"Thời Ý khẽ thở dài:"Con người chỉ tin vào điều họ muốn tin thôi."Câu nói vô thưởng vô phạt khiến Cố Hàn Sinh hơi sững lại, nhưng Thời Ý không giải thích, chỉ lặng lẽ men theo rìa đám đông đi qua."Đi thôi."Trước khi tới, họ đã liên hệ trước với quản lý tòa nhà. Lúc này, ông quản lý đang né trong bụi cây chờ. Thấy họ tới liền vội vàng dẫn thẳng lên cửa nhà Dụ Minh."Ôi hai vị cảnh sát, các anh chị không biết đâu, đám fan này ngày nào cũng đứng gào ở cổng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống cư dân."Thời Ý hơi nghi hoặc:"Thế các anh không xử lý sao?"Quản lý nhăn nhó:"Xử lý kiểu gì? Đã gọi cảnh sát tới đuổi một lần, nhưng chưa bao lâu sau chúng lại tụ về, không tài nào dẹp hết được."Thời Ý và Cố Hàn Sinh gật đầu, tiễn quản lý rời đi, sau đó gõ cửa."Cốc cốc cốc—""Cốc cốc cốc—"Bên trong không có ai mở. Hai người liếc nhau, rồi cất tiếng gọi:"Dụ Minh, chúng tôi là cảnh sát, có việc cần điều tra, xin mở cửa!"Không lâu sau, khe cửa khẽ hé, một đôi mắt cảnh giác nhìn ra. Nhìn thấy mái tóc xanh nổi bật của Thời Ý, con ngươi đối phương sáng bừng, lập tức mở toang cửa, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, sợ hãi."Các... các người thật sự là cảnh sát!"Sáng nay khi họ mới đến cục, Dụ Minh đã vội vàng rời đi, nên chưa gặp. Giờ thấy lại, anh ta tỏ rõ vẻ mừng rỡ."Có thể vào trong nói chuyện chứ?""Được, tất nhiên được!"Dụ Minh nghiêng người mời vào.Trong phòng tối đen, rèm cửa sổ bị kéo chặt, bầu không khí bức bách. Dụ Minh co mình nép vào góc tường, như con hươu nhỏ bị kinh sợ. Thấy họ bước vào liền vội vàng đóng cửa, khóa chặt."Hai vị cảnh sát cứ ngồi. Tôi chỉ sợ fan sẽ xông vào gây nguy hiểm cho tôi, cho nên..."Nói rồi, anh ta nặn ra một nụ cười mệt mỏi.Thời Ý quan sát một vòng, nơi này không hề xa hoa như cô tưởng tượng. Cô vẫn nghĩ một ngôi sao hạng đầu hẳn phải ở căn hộ ba bốn trăm mét vuông. Không ngờ lại chỉ là một căn hộ hai phòng một khách bình thường, bài trí cũng rất giản đơn, thậm chí còn kém hơn căn hộ hiện tại cô đang thuê."Đây là nơi anh thường ở?"Dụ Minh thoáng bối rối trước câu hỏi, nhưng vẫn gật đầu:"Đúng vậy. Trước đây tôi ra nước ngoài vài năm, căn hộ này mua từ hồi tôi còn là nghệ sĩ hạng 18, lúc mới 18 tuổi. Tôi mới về nước không lâu, vẫn chưa dọn dẹp nên hơi bừa bộn, mong hai vị thông cảm."Nói rồi, anh ta vào bếp, lấy trong tủ lạnh hai chai nước đặt lên bàn.Thời Ý và Cố Hàn Sinh liếc nhau, rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện.Cố Hàn Sinh nhướng mày, hơi bất ngờ. Không ngờ hồi còn là nghệ sĩ hạng 18, Dụ Minh đã đủ tiền mua căn hộ ở trung tâm thành phố. Xem ra anh đã đánh giá thấp giá trị của nghề này.Anh hắng giọng, đổi sang giọng công vụ:"Anh biết chúng tôi tới để làm gì. Fan dưới nhà đều cho rằng anh giết Đinh Tư Di. Về việc này, anh có ý kiến gì không?"Nghe vậy, Dụ Minh lập tức bùng nổ:"Cảnh sát, xin đừng nghi oan tôi! Tôi thật sự không giết người! Tôi và Đinh Tư Di đúng là từng quen nhau một thời gian ngắn trước khi tôi ra nước ngoài, nhưng mối quan hệ đó chỉ kéo dài chưa đầy một tháng. Sau đó tôi đi rồi, không còn liên quan đến chuyện trong nước nữa. Sau này cô ấy quen ai, kết thù với ai, tôi hoàn toàn không biết gì hết!!"Thấy anh ta kích động, Thời Ý giơ tay ra hiệu bình tĩnh:"Đừng nóng. Anh đã ở nước ngoài bao lâu?""Ba năm.""Trong ba năm đó, anh chưa từng liên lạc với Đinh Tư Di?"Nghe vậy, Dụ Minh lại vung tay kích động:"Cảnh sát, ba năm nay tôi thực sự không hề liên lạc! Hơn nữa, chúng tôi còn chặn nhau trong danh sách đen đến tận bây giờ!"Cố Hàn Sinh khẽ gật đầu, ra hiệu anh ta nói tiếp.Dụ Minh thở dài, bĩu môi, rồi tự mở tủ lạnh lấy một lon coca, tu một hơi dài, sau đó mới bắt đầu kể tiếp.