1 Giữa tiết Tam Phục, là lúc mặt trời nóng nhất. Tấm đá thanh nơi hậu viện bị ánh nắng thiêu đến trắng bệch, ngay cả đám nha hoàn lo quét tước cũng chẳng muốn làm việc vào giờ này, chỉ cầm chổi làm bộ làm tịch, quét mấy vệt bụi dưới bóng cây. Ta đã quỳ ở đây suốt hai ngày. Ve trên cây kêu inh tai nhức óc, chỉ cần hơi mím môi một chút, đôi môi khô nứt đến cực điểm lập tức rướm m.á.u. Mùi tanh nồng nặc lan tràn giữa môi răng, ta l.i.ế.m môi, đầu óc dần tỉnh táo đôi phần. Ta quỳ ở đây là để cầu xin đích mẫu khai ân. Cầu bà, tha cho tiểu nương của ta. Tiểu nương bị vu cho tội ăn trộm vòng tay hồi môn của đích mẫu, năm ngày trước bị đánh đến suýt mất nửa cái mạng. Trời Tam Phục nóng bức, vết thương mưng mủ thối rữa, sốt cao mãi không lui. Ta gom hết số trang sức tích góp được những năm qua đem đi cầm, đổi lấy ít ngân phiếu, mời được nữ y tới xem bệnh. Nữ y chỉ sơ sơ chữa trị phần ngoài, sau cùng bảo rằng: những chỗ khác còn đỡ, chỉ có điều cái chân kia... nếu là xương…
Tác giả: