Tác giả:

Quý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói…

Chương 4

Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Đêm khuya không có việc gì, ta ngồi vẽ tranh.Trời sáng, Tống Vi Hòa tỉnh dậy.Ta vội cất tranh, đi vào nội thất, chỉ quỳ gối, không nói gì.Từ ma ma quan sát hơi thở của Tống Vi Hòa, thấy nhẹ nhàng, biết nàng ngủ ngon liền nịnh nọt:"Nét mặt nương nương sáng nay rạng rỡ, phấn chấn.”Tống Vi Hòa ngồi dậy, vuốt tóc mai trên mặt, chậm rãi bước xuống giường, ngồi vào bàn trang điểm:"Đêm qua là lần bản cung ngủ ngon nhất gần một năm qua, cả đêm không mộng mị, Liên Thấm, đáng thưởng!”Ta mỉm cười, dập đầu quỳ lạy: "Giải ưu cho nương nương, nô tỳ không dám kể công.”"Trong tay áo giấu cái gì? Lấy ra bản cung xem.” Nàng nhìn chằm chằm vào tay áo ta."Nương nương thứ tội, đêm qua thấy nương nương ngủ ngon, nên biết hôm nay nương nương sẽ rạng ngời, nô tỳ nhất thời vui vẻ, liền tự ý vẽ tranh nương nương.”Ta vừa xin thứ tội, vừa dập đầu liên tục.Tống Vi Hòa xem tranh, mày đang cau dần giãn ra: "Nha đầu nhà ngươi khéo tay, tâm tư cũng khéo. Hôm nay tâm tình bản cung tốt, cứ theo bức tranh này của Liên Thấm mà trang điểm. Hoàng hậu nay mở tiệc ngắm mẫu đơn, bản cung cũng ra ngoài xem náo nhiệt.”Nàng tiện tay ném cho ta một cây trâm vàng: "Có công thì thưởng, sau này theo hầu, không thiếu lợi ích cho ngươi.”Ta vội dập đầu tạ ơn.

Đêm khuya không có việc gì, ta ngồi vẽ tranh.

Trời sáng, Tống Vi Hòa tỉnh dậy.

Ta vội cất tranh, đi vào nội thất, chỉ quỳ gối, không nói gì.

Từ ma ma quan sát hơi thở của Tống Vi Hòa, thấy nhẹ nhàng, biết nàng ngủ ngon liền nịnh nọt:

"Nét mặt nương nương sáng nay rạng rỡ, phấn chấn.”

Tống Vi Hòa ngồi dậy, vuốt tóc mai trên mặt, chậm rãi bước xuống giường, ngồi vào bàn trang điểm:

"Đêm qua là lần bản cung ngủ ngon nhất gần một năm qua, cả đêm không mộng mị, Liên Thấm, đáng thưởng!”

Ta mỉm cười, dập đầu quỳ lạy: "Giải ưu cho nương nương, nô tỳ không dám kể công.”

"Trong tay áo giấu cái gì? Lấy ra bản cung xem.” Nàng nhìn chằm chằm vào tay áo ta.

"Nương nương thứ tội, đêm qua thấy nương nương ngủ ngon, nên biết hôm nay nương nương sẽ rạng ngời, nô tỳ nhất thời vui vẻ, liền tự ý vẽ tranh nương nương.”

Ta vừa xin thứ tội, vừa dập đầu liên tục.

Tống Vi Hòa xem tranh, mày đang cau dần giãn ra: "Nha đầu nhà ngươi khéo tay, tâm tư cũng khéo. Hôm nay tâm tình bản cung tốt, cứ theo bức tranh này của Liên Thấm mà trang điểm. Hoàng hậu nay mở tiệc ngắm mẫu đơn, bản cung cũng ra ngoài xem náo nhiệt.”

Nàng tiện tay ném cho ta một cây trâm vàng: "Có công thì thưởng, sau này theo hầu, không thiếu lợi ích cho ngươi.”

Ta vội dập đầu tạ ơn.

Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Đêm khuya không có việc gì, ta ngồi vẽ tranh.Trời sáng, Tống Vi Hòa tỉnh dậy.Ta vội cất tranh, đi vào nội thất, chỉ quỳ gối, không nói gì.Từ ma ma quan sát hơi thở của Tống Vi Hòa, thấy nhẹ nhàng, biết nàng ngủ ngon liền nịnh nọt:"Nét mặt nương nương sáng nay rạng rỡ, phấn chấn.”Tống Vi Hòa ngồi dậy, vuốt tóc mai trên mặt, chậm rãi bước xuống giường, ngồi vào bàn trang điểm:"Đêm qua là lần bản cung ngủ ngon nhất gần một năm qua, cả đêm không mộng mị, Liên Thấm, đáng thưởng!”Ta mỉm cười, dập đầu quỳ lạy: "Giải ưu cho nương nương, nô tỳ không dám kể công.”"Trong tay áo giấu cái gì? Lấy ra bản cung xem.” Nàng nhìn chằm chằm vào tay áo ta."Nương nương thứ tội, đêm qua thấy nương nương ngủ ngon, nên biết hôm nay nương nương sẽ rạng ngời, nô tỳ nhất thời vui vẻ, liền tự ý vẽ tranh nương nương.”Ta vừa xin thứ tội, vừa dập đầu liên tục.Tống Vi Hòa xem tranh, mày đang cau dần giãn ra: "Nha đầu nhà ngươi khéo tay, tâm tư cũng khéo. Hôm nay tâm tình bản cung tốt, cứ theo bức tranh này của Liên Thấm mà trang điểm. Hoàng hậu nay mở tiệc ngắm mẫu đơn, bản cung cũng ra ngoài xem náo nhiệt.”Nàng tiện tay ném cho ta một cây trâm vàng: "Có công thì thưởng, sau này theo hầu, không thiếu lợi ích cho ngươi.”Ta vội dập đầu tạ ơn.

Chương 4