Edit: Wine Pate: Nhiên Nhiên Khi Lâm Kỳ bước ra khỏi Lăng Thiên Tháp, chân trời vẫn còn hiện hữu vầng sáng tím cuộn xoáy, phản chiếu mây mù quấn quanh đỉnh núi xanh biếc, luồng sáng rực rỡ. Trong nháy mắt, ba tiếng rồng ngâm lên khiến cho tinh thần của toàn bộ Côn Ngô Phái chấn động, ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía Lăng Thiên Tháp. Tử Long ngâm ba tiếng là dấu hiệu có người kết đan thành công. *Tử (紫): màu tím Mọi người không khỏi thổn thức, có người vất vả cả đời cũng không phá được Trúc Cơ kỳ mà có người chỉ mới hơn hai mươi đã kết đan thành công. Lâm Kỳ đã nắm chắc việc kết đan thành công từ lâu nhưng lúc này vẫn thở phào nhẹ nhõm đi lấy lại ngọc bội để ở chỗ ông lão ghi danh, hỏi: “Đan tiền bối, ta vào trong bao lâu?” Đan Thành tán thưởng nói, “Cũng không lâu, độ chừng một tháng. Tiểu tử nhà ngươi không tệ.” Lâm Kỳ mím môi cười, “Yến Vô Di cũng luyện đan, hơn nữa hắn còn sớm hơn ta một chút.” “Côn Ngô có hai người các ngươi thì không lo không có…

Chương 49: Thanh Nữ

Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân MêTác giả: Thiếp Tại Sơn DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngEdit: Wine Pate: Nhiên Nhiên Khi Lâm Kỳ bước ra khỏi Lăng Thiên Tháp, chân trời vẫn còn hiện hữu vầng sáng tím cuộn xoáy, phản chiếu mây mù quấn quanh đỉnh núi xanh biếc, luồng sáng rực rỡ. Trong nháy mắt, ba tiếng rồng ngâm lên khiến cho tinh thần của toàn bộ Côn Ngô Phái chấn động, ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía Lăng Thiên Tháp. Tử Long ngâm ba tiếng là dấu hiệu có người kết đan thành công. *Tử (紫): màu tím Mọi người không khỏi thổn thức, có người vất vả cả đời cũng không phá được Trúc Cơ kỳ mà có người chỉ mới hơn hai mươi đã kết đan thành công. Lâm Kỳ đã nắm chắc việc kết đan thành công từ lâu nhưng lúc này vẫn thở phào nhẹ nhõm đi lấy lại ngọc bội để ở chỗ ông lão ghi danh, hỏi: “Đan tiền bối, ta vào trong bao lâu?” Đan Thành tán thưởng nói, “Cũng không lâu, độ chừng một tháng. Tiểu tử nhà ngươi không tệ.” Lâm Kỳ mím môi cười, “Yến Vô Di cũng luyện đan, hơn nữa hắn còn sớm hơn ta một chút.” “Côn Ngô có hai người các ngươi thì không lo không có… Edit: Nhiên NhiênBeta: Wine Trong lòng Lâm Kỳ thật sự không muốn đến đại vực thứ ba để thi đấu vòng hai. Sắc mặt của y quá kỳ lạ, ngay cả Nguyên Chu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn đẩy nhẹ, hỏi: "Ngươi sao vậy? Trông chán nản thế. Bí cảnh đó! Chẳng biết có bao nhiêu tiền bối để lại bảo vật trong đó đâu." Bảo vật của các tiền bối để lại? Còn phải xem ngươi có mạng để lấy không đã. Bí cảnh Sơn Thủy ở đại lục Thương Trạch ba năm mở một lần, các tu sĩ ra vào không biết bao nhiêu, đến giờ cũng chưa nghe thấy ai có được truyền thừa hay bảo vật quý giá nào từ đó. Lần trước y may mắn gặp được Bổ Thiên Thạch mà cũng chẳng có ích gì. Lâm Kỳ nhếch mép: "Trong bí cảnh nguy hiểm vô số, ngươi nhớ cẩn thận." Nguyên Chu càng tò mò: "Không phải bí cảnh, vậy, hehe, chẳng lẽ ở đại vực thứ ba có ai ngươi không dám gặp?" Lâm Kỳ đẩy hắn ra: "Ngươi nói lắm thế." Nguyên Chu cười đáng khinh: "Ta biết rồi!" Hắn chỉ vào Lâm Kỳ, "Mặt mũi ngươi kì quặc thế kia, chắc chắn ở đại vực thứ ba đã chọc phải cả đống hoa đào thối!" Lâm Kỳ: Chết tiệt, ngươi độc mồm thật. Đó không phải là hoa đào mà là hoa ăn thịt người, cám ơn. Lâm Kỳ không để ý đến hắn, tự mình bước về phía trước. Nguyên Chu thỏa mãn trí tò mò của mình, nhanh chóng bước lên vỗ vai Lâm Kỳ như người từng trải: "Huynh đệ ngươi đừng ngại, trước mặt phụ nữ ngươi không được yếu đuối, ngươi mà yếu đuối là họ lại càng tấn công mạnh hơn. Sợ gì, dù trước kia ngươi có bội tình bạc nghĩa cũng không sao, dỗ ngọt vài câu là họ lại mềm lòng thôi, mà có quá hơn thì cũng chẳng vấn đề gì, cứ dùng khổ nhục kế là xong." Lâm Kỳ liếc hắn cười khẩy: "Ngươi sống đến giờ chắc chưa từng được nữ tu sĩ nào cảm mến nhỉ." Nguyên Chu sĩ diện, mặt dày nói: "Ai bảo! Nữ tu sĩ muốn kết đạo lữ với ta ở đại vực của ta có thể xếp hàng dài từ nhà ta đến cổng thành." Với tư tưởng yêu đương đầy độc hại của ngươi mà còn có thể tự kiếm được vợ sao, cô nương nào hy sinh đến mức đó vậy? Lâm Kỳ nói: "Vậy xem ra nhà ngươi ở ngay cạnh cổng thành rồi." "Ê! Ngươi sao lại như vậy chứ!" Bị Nguyên Chu bất ngờ ngắt lời, tâm trạng của Lâm Kỳ bỗng nhiên bình tĩnh trở lại. Y lau mặt, tự nhủ trong lòng rằng dù sao thì cũng phải đối mặt, thực ra chỉ là một câu nói thôi mà. Còn về phản ứng của Ân Vấn Thủy sau khi bị từ chối... Lâm Kỳ đặt mình vào vị trí của hắn, xét từ góc nhìn của một thằng con trai, nếu bị từ chối, đầu tiên hẳn là y sẽ thấy chút thất vọng, buồn bã, nhưng sau đó y vẫn có thể tử tế và chân thành chúc phúc cho đối phương. Dù sao thì cầm lên được bỏ xuống được cũng là một phong thái đáng quý. Mà Ân Vấn Thủy trông cũng chẳng giống kẻ thần kinh. Lâm Kỳ dần thuyết phục bản thân rằng thực ra chuyện này không hề khó xử như y nghĩ. Có lẽ, chuyện giữa con trai với nhau lại càng dễ giải quyết hơn. Chẳng bao lâu sau, hai chiếc phi thuyền của Bà Sa cung đã đáp xuống trước cổng sơn trang. Phi thuyền rất lớn, mỗi chiếc có thể chở đến trăm người. Trên đó đã có một vị trưởng lão của Bà Sa cung đứng sẵn, là người mà Lâm Kỳ gặp hôm qua. Đúng là trùng hợp. Lâm Kỳ theo đám đông bước lên thuyền, y có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt lạnh lùng của Từ trưởng lão quét qua mình từ đầu đến chân. Hòa vào đám người, Lâm Kỳ bị nhiều người bắt chuyện nhưng y lại lịch sự khéo léo thể hiện rằng mình không muốn lập đội. Tiêu chí vòng loại thứ hai là thời gian thoát khỏi bí cảnh, việc lập đội sẽ giảm thiểu nguy hiểm và tăng khả năng thành công. Hơn nữa... trong bí cảnh ngươi làm gì cũng không ai biết. Cực đoan một chút, một đội mười người có thể giết hết những người khác, chỉ để lại mình. Dù thế nào, kẻ còn sống mới là người được chọn. Sau khi từ chối bọn họ, Lâm Kỳ nhận ra trong đám người ấy có kẻ ẩn chứa sát ý, hướng thẳng về phía y. Y đặt tay lên lan can, cúi xuống nhìn cảnh vật, không để tâm. Trước khi Ân Vấn Thủy rời đi, hắn nói với y rằng bí cảnh của đại vực thứ ba đã bị phong tỏa toàn diện, không có ý định chia phần cho người khác. Vậy tại sao các thế gia và môn phái vốn keo kiệt như những kẻ hà tiện lại báo tin này cho Bà Sa cung? Mà có lẽ, không chỉ có mỗi Bà Sa cung biết chuyện này. E rằng bí cảnh này không tốt đẹp như họ nghĩ. Phi thuyền đi mất năm ngày, cuối cùng cũng tới gần đại vực thứ ba. Phi thuyền bay rất cao, y có thể nhìn thấy Bà Sa hoa cốc, nơi kết nối giữa đại vực thứ ba và đại vực thứ tư. Từ trên nhìn xuống chỉ thấy một biển hoa đỏ rực vô tận, trông thật thê lương. Lâm Kỳ chợt nhớ đến cung điện kia, bộ xương trắng ấy, bức bích họa dài dằng dặc và ngọn nến nhân ngư cháy suốt vạn năm không tắt. Còn cả những dòng chữ khắc sâu vào bức tranh đó. Y sờ lên Lăng Vân kiếm, lẩm bẩm: "Sao ta lại có cảm giác, thung lũng hoa này... u ám quá." Vốn dĩ loài hoa này đã không mang năng lượng tích cực, khi tụ lại càng toát lên vẻ tà ác đầy sát khí. Lời lẩm bẩm của y tan đi trong gió. Mỗi đại vực đều có những nét đặc trưng riêng, đại vực thứ nhất là phong cảnh kỳ lạ, đại vực thứ tư nổi danh với nữ nhân mạnh mẽ, còn đặc điểm của đại vực thứ ba có lẽ là khí hậu. Thật kỳ lạ, khí hậu ẩm lạnh đến mức khó chịu. Thật là... một kiểu khí hậu khó hiểu. Từ trưởng lão và một vị trưởng lão khác đưa bọn họ đến một khách đ**m trong thành chính Vi Quang của đại vực thứ ba. Khách đ**m đã được Bà Sa cung bao trọn, hai người chung một phòng, Lâm Kỳ bị phân đến tầng trên cùng, ở ghép với một người hoàn toàn xa lạ. Xem ra tối nay y đừng hòng mà ngủ. Khi đến đại vực thứ ba vẫn còn sớm, đến giữa trưa Lâm Kỳ chạm mặt bạn cùng phòng, người kia vừa thấy y đã căng thẳng đứng bật dậy, lúng túng, ấp úng nói: "Đạo... đạo hữu..." Lâm Kỳ gật đầu, mỉm cười nhẹ: "Gọi ta là Lâm Kỳ được rồi." Nói xong, y cũng không có ý định hỏi thêm tên của đối phương. Chỉ có một đêm thôi, không cần phải hiểu sâu, hơn nữa vào bí cảnh họ cũng sẽ là đối thủ, giờ kết giao làm quen cũng chẳng có lợi gì. Lâm Kỳ rời khỏi khách đ**m, nghĩ rằng trước khi trời tối có thể tranh thủ tìm hiểu đôi chút về thành Vi Quang. Hiện tại không thể tu luyện, còn kiếm ý vừa mới đột phá đến cảnh giới Vô Cực, y cũng chẳng có gì để làm. Lân la dạo quanh các con phố một lúc, Lâm Kỳ muốn giết thời gian nên đã bỏ ra vài viên linh thạch để vào thư viện. Thư viện của thành Vi Quang được bố trí tốt hơn thành Lạc Xuyên nhiều. Ánh sáng lướt qua khung cửa sổ, an tĩnh rơi xuống sàn. Có hai, ba tu sĩ trong đó, ai nấy đều yên lặng không phát ra một tiếng động. Lâm Kỳ nhìn qua từng dãy sách, lật qua từng cuốn, cho đến khi tay y dừng lại ở một cuốn có tên "Thanh Y". Thanh Y... Chẳng phải là tên của thanh kiếm kia sao? Y muốn lấy cuốn sách này nhưng cảm thấy có chút lực cản, dường như bên kia kệ sách cũng có người muốn lấy cuốn này. Lâm Kỳ khựng lại, nhưng phía bên kia lại buông tay trước. Y đợi vài giây để chắc chắn người đó có ý nhường cho mình, sau đó nhẹ nhàng cảm ơn rồi lấy sách ra xem. Phía bên kia kệ sách, người đó vẫn chưa rời đi. Trong không gian tĩnh lặng của thư viện chỉ còn nghe thấy những tiếng thở đều đều. Sau khi đọc xong, Lâm Kỳ khẽ thở dài. Quả nhiên những cuốn sách trong thư viện phố xá thế này dù tên có chính danh thì nội dung cũng chỉ là mấy chuyện nhàm chán do kẻ rảnh rỗi bịa đặt ra. Với tư cách một kiếm tu, câu chuyện về Thanh Nữ này thực sự khiến y thấy khó chịu. Người bên kia vẫn chưa đi, đột nhiên cất tiếng cười: "Sách viết gì vậy?" Không biết có phải là ảo giác của Lâm Kỳ hay không, đối phương hạ giọng, giọng nói vốn đã rất trầm giờ đây lại trở nên lười biếng, dịu nhẹ, chẳng thể nhận ra cảm xúc gì, khiến người nghe liên tưởng đến một buổi chiều nhàn hạ. Lâm Kỳ khá có thiện cảm với người này, y đáp: "Đừng xem, chắc là do kẻ nhàn rỗi viết thôi, nội dung... không đáng để xem." "Ồ?" Người bên kia khẽ cười: "Kể nghe nào."

Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine

 

Trong lòng Lâm Kỳ thật sự không muốn đến đại vực thứ ba để thi đấu vòng hai.

 

Sắc mặt của y quá kỳ lạ, ngay cả Nguyên Chu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn đẩy nhẹ, hỏi: "Ngươi sao vậy? Trông chán nản thế. Bí cảnh đó! Chẳng biết có bao nhiêu tiền bối để lại bảo vật trong đó đâu."

 

Bảo vật của các tiền bối để lại? Còn phải xem ngươi có mạng để lấy không đã.

 

Bí cảnh Sơn Thủy ở đại lục Thương Trạch ba năm mở một lần, các tu sĩ ra vào không biết bao nhiêu, đến giờ cũng chưa nghe thấy ai có được truyền thừa hay bảo vật quý giá nào từ đó.

 

Lần trước y may mắn gặp được Bổ Thiên Thạch mà cũng chẳng có ích gì.

 

Lâm Kỳ nhếch mép: "Trong bí cảnh nguy hiểm vô số, ngươi nhớ cẩn thận."

 

Nguyên Chu càng tò mò: "Không phải bí cảnh, vậy, hehe, chẳng lẽ ở đại vực thứ ba có ai ngươi không dám gặp?"

 

Lâm Kỳ đẩy hắn ra: "Ngươi nói lắm thế."

 

Nguyên Chu cười đáng khinh: "Ta biết rồi!" Hắn chỉ vào Lâm Kỳ, "Mặt mũi ngươi kì quặc thế kia, chắc chắn ở đại vực thứ ba đã chọc phải cả đống hoa đào thối!"

 

Lâm Kỳ: Chết tiệt, ngươi độc mồm thật.

 

Đó không phải là hoa đào mà là hoa ăn thịt người, cám ơn.

 

Lâm Kỳ không để ý đến hắn, tự mình bước về phía trước.

 

Nguyên Chu thỏa mãn trí tò mò của mình, nhanh chóng bước lên vỗ vai Lâm Kỳ như người từng trải: "Huynh đệ ngươi đừng ngại, trước mặt phụ nữ ngươi không được yếu đuối, ngươi mà yếu đuối là họ lại càng tấn công mạnh hơn. Sợ gì, dù trước kia ngươi có bội tình bạc nghĩa cũng không sao, dỗ ngọt vài câu là họ lại mềm lòng thôi, mà có quá hơn thì cũng chẳng vấn đề gì, cứ dùng khổ nhục kế là xong."

 

Lâm Kỳ liếc hắn cười khẩy: "Ngươi sống đến giờ chắc chưa từng được nữ tu sĩ nào cảm mến nhỉ."

 

Nguyên Chu sĩ diện, mặt dày nói: "Ai bảo! Nữ tu sĩ muốn kết đạo lữ với ta ở đại vực của ta có thể xếp hàng dài từ nhà ta đến cổng thành."

 

Với tư tưởng yêu đương đầy độc hại của ngươi mà còn có thể tự kiếm được vợ sao, cô nương nào hy sinh đến mức đó vậy? Lâm Kỳ nói: "Vậy xem ra nhà ngươi ở ngay cạnh cổng thành rồi."

 

"Ê! Ngươi sao lại như vậy chứ!"

 

Bị Nguyên Chu bất ngờ ngắt lời, tâm trạng của Lâm Kỳ bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

 

Y lau mặt, tự nhủ trong lòng rằng dù sao thì cũng phải đối mặt, thực ra chỉ là một câu nói thôi mà.

 

Còn về phản ứng của Ân Vấn Thủy sau khi bị từ chối... Lâm Kỳ đặt mình vào vị trí của hắn, xét từ góc nhìn của một thằng con trai, nếu bị từ chối, đầu tiên hẳn là y sẽ thấy chút thất vọng, buồn bã, nhưng sau đó y vẫn có thể tử tế và chân thành chúc phúc cho đối phương.

 

Dù sao thì cầm lên được bỏ xuống được cũng là một phong thái đáng quý.

 

Mà Ân Vấn Thủy trông cũng chẳng giống kẻ thần kinh.

 

Lâm Kỳ dần thuyết phục bản thân rằng thực ra chuyện này không hề khó xử như y nghĩ. Có lẽ, chuyện giữa con trai với nhau lại càng dễ giải quyết hơn.

 

Chẳng bao lâu sau, hai chiếc phi thuyền của Bà Sa cung đã đáp xuống trước cổng sơn trang.

 

Phi thuyền rất lớn, mỗi chiếc có thể chở đến trăm người. Trên đó đã có một vị trưởng lão của Bà Sa cung đứng sẵn, là người mà Lâm Kỳ gặp hôm qua.

 

Đúng là trùng hợp.

 

Lâm Kỳ theo đám đông bước lên thuyền, y có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt lạnh lùng của Từ trưởng lão quét qua mình từ đầu đến chân.

 

Hòa vào đám người, Lâm Kỳ bị nhiều người bắt chuyện nhưng y lại lịch sự khéo léo thể hiện rằng mình không muốn lập đội.

 

Tiêu chí vòng loại thứ hai là thời gian thoát khỏi bí cảnh, việc lập đội sẽ giảm thiểu nguy hiểm và tăng khả năng thành công.

 

Hơn nữa... trong bí cảnh ngươi làm gì cũng không ai biết. Cực đoan một chút, một đội mười người có thể giết hết những người khác, chỉ để lại mình. Dù thế nào, kẻ còn sống mới là người được chọn.

 

Sau khi từ chối bọn họ, Lâm Kỳ nhận ra trong đám người ấy có kẻ ẩn chứa sát ý, hướng thẳng về phía y.

 

Y đặt tay lên lan can, cúi xuống nhìn cảnh vật, không để tâm.

 

Trước khi Ân Vấn Thủy rời đi, hắn nói với y rằng bí cảnh của đại vực thứ ba đã bị phong tỏa toàn diện, không có ý định chia phần cho người khác. Vậy tại sao các thế gia và môn phái vốn keo kiệt như những kẻ hà tiện lại báo tin này cho Bà Sa cung? Mà có lẽ, không chỉ có mỗi Bà Sa cung biết chuyện này.

 

E rằng bí cảnh này không tốt đẹp như họ nghĩ.

 

Phi thuyền đi mất năm ngày, cuối cùng cũng tới gần đại vực thứ ba.

 

Phi thuyền bay rất cao, y có thể nhìn thấy Bà Sa hoa cốc, nơi kết nối giữa đại vực thứ ba và đại vực thứ tư.

 

Từ trên nhìn xuống chỉ thấy một biển hoa đỏ rực vô tận, trông thật thê lương.

 

Lâm Kỳ chợt nhớ đến cung điện kia, bộ xương trắng ấy, bức bích họa dài dằng dặc và ngọn nến nhân ngư cháy suốt vạn năm không tắt.

 

Còn cả những dòng chữ khắc sâu vào bức tranh đó.

 

Y sờ lên Lăng Vân kiếm, lẩm bẩm: "Sao ta lại có cảm giác, thung lũng hoa này... u ám quá."

 

Vốn dĩ loài hoa này đã không mang năng lượng tích cực, khi tụ lại càng toát lên vẻ tà ác đầy sát khí.

 

Lời lẩm bẩm của y tan đi trong gió.

 

Mỗi đại vực đều có những nét đặc trưng riêng, đại vực thứ nhất là phong cảnh kỳ lạ, đại vực thứ tư nổi danh với nữ nhân mạnh mẽ, còn đặc điểm của đại vực thứ ba có lẽ là khí hậu.

 

Thật kỳ lạ, khí hậu ẩm lạnh đến mức khó chịu.

 

Thật là... một kiểu khí hậu khó hiểu.

 

Từ trưởng lão và một vị trưởng lão khác đưa bọn họ đến một khách đ**m trong thành chính Vi Quang của đại vực thứ ba. Khách đ**m đã được Bà Sa cung bao trọn, hai người chung một phòng, Lâm Kỳ bị phân đến tầng trên cùng, ở ghép với một người hoàn toàn xa lạ.

 

Xem ra tối nay y đừng hòng mà ngủ.

 

Khi đến đại vực thứ ba vẫn còn sớm, đến giữa trưa Lâm Kỳ chạm mặt bạn cùng phòng, người kia vừa thấy y đã căng thẳng đứng bật dậy, lúng túng, ấp úng nói: "Đạo... đạo hữu..."

 

Lâm Kỳ gật đầu, mỉm cười nhẹ: "Gọi ta là Lâm Kỳ được rồi."

 

Nói xong, y cũng không có ý định hỏi thêm tên của đối phương.

 

Chỉ có một đêm thôi, không cần phải hiểu sâu, hơn nữa vào bí cảnh họ cũng sẽ là đối thủ, giờ kết giao làm quen cũng chẳng có lợi gì.

 

Lâm Kỳ rời khỏi khách đ**m, nghĩ rằng trước khi trời tối có thể tranh thủ tìm hiểu đôi chút về thành Vi Quang. Hiện tại không thể tu luyện, còn kiếm ý vừa mới đột phá đến cảnh giới Vô Cực, y cũng chẳng có gì để làm.

 

Lân la dạo quanh các con phố một lúc, Lâm Kỳ muốn giết thời gian nên đã bỏ ra vài viên linh thạch để vào thư viện.

 

Thư viện của thành Vi Quang được bố trí tốt hơn thành Lạc Xuyên nhiều. Ánh sáng lướt qua khung cửa sổ, an tĩnh rơi xuống sàn. Có hai, ba tu sĩ trong đó, ai nấy đều yên lặng không phát ra một tiếng động.

 

Lâm Kỳ nhìn qua từng dãy sách, lật qua từng cuốn, cho đến khi tay y dừng lại ở một cuốn có tên "Thanh Y".

 

Thanh Y... Chẳng phải là tên của thanh kiếm kia sao?

 

Y muốn lấy cuốn sách này nhưng cảm thấy có chút lực cản, dường như bên kia kệ sách cũng có người muốn lấy cuốn này.

 

Lâm Kỳ khựng lại, nhưng phía bên kia lại buông tay trước.

 

Y đợi vài giây để chắc chắn người đó có ý nhường cho mình, sau đó nhẹ nhàng cảm ơn rồi lấy sách ra xem.

 

Phía bên kia kệ sách, người đó vẫn chưa rời đi.

 

Trong không gian tĩnh lặng của thư viện chỉ còn nghe thấy những tiếng thở đều đều.

 

Sau khi đọc xong, Lâm Kỳ khẽ thở dài. Quả nhiên những cuốn sách trong thư viện phố xá thế này dù tên có chính danh thì nội dung cũng chỉ là mấy chuyện nhàm chán do kẻ rảnh rỗi bịa đặt ra.

 

Với tư cách một kiếm tu, câu chuyện về Thanh Nữ này thực sự khiến y thấy khó chịu.

 

Người bên kia vẫn chưa đi, đột nhiên cất tiếng cười: "Sách viết gì vậy?"

 

Không biết có phải là ảo giác của Lâm Kỳ hay không, đối phương hạ giọng, giọng nói vốn đã rất trầm giờ đây lại trở nên lười biếng, dịu nhẹ, chẳng thể nhận ra cảm xúc gì, khiến người nghe liên tưởng đến một buổi chiều nhàn hạ.

 

Lâm Kỳ khá có thiện cảm với người này, y đáp: "Đừng xem, chắc là do kẻ nhàn rỗi viết thôi, nội dung... không đáng để xem."

 

"Ồ?" Người bên kia khẽ cười: "Kể nghe nào."

Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân MêTác giả: Thiếp Tại Sơn DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngEdit: Wine Pate: Nhiên Nhiên Khi Lâm Kỳ bước ra khỏi Lăng Thiên Tháp, chân trời vẫn còn hiện hữu vầng sáng tím cuộn xoáy, phản chiếu mây mù quấn quanh đỉnh núi xanh biếc, luồng sáng rực rỡ. Trong nháy mắt, ba tiếng rồng ngâm lên khiến cho tinh thần của toàn bộ Côn Ngô Phái chấn động, ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía Lăng Thiên Tháp. Tử Long ngâm ba tiếng là dấu hiệu có người kết đan thành công. *Tử (紫): màu tím Mọi người không khỏi thổn thức, có người vất vả cả đời cũng không phá được Trúc Cơ kỳ mà có người chỉ mới hơn hai mươi đã kết đan thành công. Lâm Kỳ đã nắm chắc việc kết đan thành công từ lâu nhưng lúc này vẫn thở phào nhẹ nhõm đi lấy lại ngọc bội để ở chỗ ông lão ghi danh, hỏi: “Đan tiền bối, ta vào trong bao lâu?” Đan Thành tán thưởng nói, “Cũng không lâu, độ chừng một tháng. Tiểu tử nhà ngươi không tệ.” Lâm Kỳ mím môi cười, “Yến Vô Di cũng luyện đan, hơn nữa hắn còn sớm hơn ta một chút.” “Côn Ngô có hai người các ngươi thì không lo không có… Edit: Nhiên NhiênBeta: Wine Trong lòng Lâm Kỳ thật sự không muốn đến đại vực thứ ba để thi đấu vòng hai. Sắc mặt của y quá kỳ lạ, ngay cả Nguyên Chu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn đẩy nhẹ, hỏi: "Ngươi sao vậy? Trông chán nản thế. Bí cảnh đó! Chẳng biết có bao nhiêu tiền bối để lại bảo vật trong đó đâu." Bảo vật của các tiền bối để lại? Còn phải xem ngươi có mạng để lấy không đã. Bí cảnh Sơn Thủy ở đại lục Thương Trạch ba năm mở một lần, các tu sĩ ra vào không biết bao nhiêu, đến giờ cũng chưa nghe thấy ai có được truyền thừa hay bảo vật quý giá nào từ đó. Lần trước y may mắn gặp được Bổ Thiên Thạch mà cũng chẳng có ích gì. Lâm Kỳ nhếch mép: "Trong bí cảnh nguy hiểm vô số, ngươi nhớ cẩn thận." Nguyên Chu càng tò mò: "Không phải bí cảnh, vậy, hehe, chẳng lẽ ở đại vực thứ ba có ai ngươi không dám gặp?" Lâm Kỳ đẩy hắn ra: "Ngươi nói lắm thế." Nguyên Chu cười đáng khinh: "Ta biết rồi!" Hắn chỉ vào Lâm Kỳ, "Mặt mũi ngươi kì quặc thế kia, chắc chắn ở đại vực thứ ba đã chọc phải cả đống hoa đào thối!" Lâm Kỳ: Chết tiệt, ngươi độc mồm thật. Đó không phải là hoa đào mà là hoa ăn thịt người, cám ơn. Lâm Kỳ không để ý đến hắn, tự mình bước về phía trước. Nguyên Chu thỏa mãn trí tò mò của mình, nhanh chóng bước lên vỗ vai Lâm Kỳ như người từng trải: "Huynh đệ ngươi đừng ngại, trước mặt phụ nữ ngươi không được yếu đuối, ngươi mà yếu đuối là họ lại càng tấn công mạnh hơn. Sợ gì, dù trước kia ngươi có bội tình bạc nghĩa cũng không sao, dỗ ngọt vài câu là họ lại mềm lòng thôi, mà có quá hơn thì cũng chẳng vấn đề gì, cứ dùng khổ nhục kế là xong." Lâm Kỳ liếc hắn cười khẩy: "Ngươi sống đến giờ chắc chưa từng được nữ tu sĩ nào cảm mến nhỉ." Nguyên Chu sĩ diện, mặt dày nói: "Ai bảo! Nữ tu sĩ muốn kết đạo lữ với ta ở đại vực của ta có thể xếp hàng dài từ nhà ta đến cổng thành." Với tư tưởng yêu đương đầy độc hại của ngươi mà còn có thể tự kiếm được vợ sao, cô nương nào hy sinh đến mức đó vậy? Lâm Kỳ nói: "Vậy xem ra nhà ngươi ở ngay cạnh cổng thành rồi." "Ê! Ngươi sao lại như vậy chứ!" Bị Nguyên Chu bất ngờ ngắt lời, tâm trạng của Lâm Kỳ bỗng nhiên bình tĩnh trở lại. Y lau mặt, tự nhủ trong lòng rằng dù sao thì cũng phải đối mặt, thực ra chỉ là một câu nói thôi mà. Còn về phản ứng của Ân Vấn Thủy sau khi bị từ chối... Lâm Kỳ đặt mình vào vị trí của hắn, xét từ góc nhìn của một thằng con trai, nếu bị từ chối, đầu tiên hẳn là y sẽ thấy chút thất vọng, buồn bã, nhưng sau đó y vẫn có thể tử tế và chân thành chúc phúc cho đối phương. Dù sao thì cầm lên được bỏ xuống được cũng là một phong thái đáng quý. Mà Ân Vấn Thủy trông cũng chẳng giống kẻ thần kinh. Lâm Kỳ dần thuyết phục bản thân rằng thực ra chuyện này không hề khó xử như y nghĩ. Có lẽ, chuyện giữa con trai với nhau lại càng dễ giải quyết hơn. Chẳng bao lâu sau, hai chiếc phi thuyền của Bà Sa cung đã đáp xuống trước cổng sơn trang. Phi thuyền rất lớn, mỗi chiếc có thể chở đến trăm người. Trên đó đã có một vị trưởng lão của Bà Sa cung đứng sẵn, là người mà Lâm Kỳ gặp hôm qua. Đúng là trùng hợp. Lâm Kỳ theo đám đông bước lên thuyền, y có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt lạnh lùng của Từ trưởng lão quét qua mình từ đầu đến chân. Hòa vào đám người, Lâm Kỳ bị nhiều người bắt chuyện nhưng y lại lịch sự khéo léo thể hiện rằng mình không muốn lập đội. Tiêu chí vòng loại thứ hai là thời gian thoát khỏi bí cảnh, việc lập đội sẽ giảm thiểu nguy hiểm và tăng khả năng thành công. Hơn nữa... trong bí cảnh ngươi làm gì cũng không ai biết. Cực đoan một chút, một đội mười người có thể giết hết những người khác, chỉ để lại mình. Dù thế nào, kẻ còn sống mới là người được chọn. Sau khi từ chối bọn họ, Lâm Kỳ nhận ra trong đám người ấy có kẻ ẩn chứa sát ý, hướng thẳng về phía y. Y đặt tay lên lan can, cúi xuống nhìn cảnh vật, không để tâm. Trước khi Ân Vấn Thủy rời đi, hắn nói với y rằng bí cảnh của đại vực thứ ba đã bị phong tỏa toàn diện, không có ý định chia phần cho người khác. Vậy tại sao các thế gia và môn phái vốn keo kiệt như những kẻ hà tiện lại báo tin này cho Bà Sa cung? Mà có lẽ, không chỉ có mỗi Bà Sa cung biết chuyện này. E rằng bí cảnh này không tốt đẹp như họ nghĩ. Phi thuyền đi mất năm ngày, cuối cùng cũng tới gần đại vực thứ ba. Phi thuyền bay rất cao, y có thể nhìn thấy Bà Sa hoa cốc, nơi kết nối giữa đại vực thứ ba và đại vực thứ tư. Từ trên nhìn xuống chỉ thấy một biển hoa đỏ rực vô tận, trông thật thê lương. Lâm Kỳ chợt nhớ đến cung điện kia, bộ xương trắng ấy, bức bích họa dài dằng dặc và ngọn nến nhân ngư cháy suốt vạn năm không tắt. Còn cả những dòng chữ khắc sâu vào bức tranh đó. Y sờ lên Lăng Vân kiếm, lẩm bẩm: "Sao ta lại có cảm giác, thung lũng hoa này... u ám quá." Vốn dĩ loài hoa này đã không mang năng lượng tích cực, khi tụ lại càng toát lên vẻ tà ác đầy sát khí. Lời lẩm bẩm của y tan đi trong gió. Mỗi đại vực đều có những nét đặc trưng riêng, đại vực thứ nhất là phong cảnh kỳ lạ, đại vực thứ tư nổi danh với nữ nhân mạnh mẽ, còn đặc điểm của đại vực thứ ba có lẽ là khí hậu. Thật kỳ lạ, khí hậu ẩm lạnh đến mức khó chịu. Thật là... một kiểu khí hậu khó hiểu. Từ trưởng lão và một vị trưởng lão khác đưa bọn họ đến một khách đ**m trong thành chính Vi Quang của đại vực thứ ba. Khách đ**m đã được Bà Sa cung bao trọn, hai người chung một phòng, Lâm Kỳ bị phân đến tầng trên cùng, ở ghép với một người hoàn toàn xa lạ. Xem ra tối nay y đừng hòng mà ngủ. Khi đến đại vực thứ ba vẫn còn sớm, đến giữa trưa Lâm Kỳ chạm mặt bạn cùng phòng, người kia vừa thấy y đã căng thẳng đứng bật dậy, lúng túng, ấp úng nói: "Đạo... đạo hữu..." Lâm Kỳ gật đầu, mỉm cười nhẹ: "Gọi ta là Lâm Kỳ được rồi." Nói xong, y cũng không có ý định hỏi thêm tên của đối phương. Chỉ có một đêm thôi, không cần phải hiểu sâu, hơn nữa vào bí cảnh họ cũng sẽ là đối thủ, giờ kết giao làm quen cũng chẳng có lợi gì. Lâm Kỳ rời khỏi khách đ**m, nghĩ rằng trước khi trời tối có thể tranh thủ tìm hiểu đôi chút về thành Vi Quang. Hiện tại không thể tu luyện, còn kiếm ý vừa mới đột phá đến cảnh giới Vô Cực, y cũng chẳng có gì để làm. Lân la dạo quanh các con phố một lúc, Lâm Kỳ muốn giết thời gian nên đã bỏ ra vài viên linh thạch để vào thư viện. Thư viện của thành Vi Quang được bố trí tốt hơn thành Lạc Xuyên nhiều. Ánh sáng lướt qua khung cửa sổ, an tĩnh rơi xuống sàn. Có hai, ba tu sĩ trong đó, ai nấy đều yên lặng không phát ra một tiếng động. Lâm Kỳ nhìn qua từng dãy sách, lật qua từng cuốn, cho đến khi tay y dừng lại ở một cuốn có tên "Thanh Y". Thanh Y... Chẳng phải là tên của thanh kiếm kia sao? Y muốn lấy cuốn sách này nhưng cảm thấy có chút lực cản, dường như bên kia kệ sách cũng có người muốn lấy cuốn này. Lâm Kỳ khựng lại, nhưng phía bên kia lại buông tay trước. Y đợi vài giây để chắc chắn người đó có ý nhường cho mình, sau đó nhẹ nhàng cảm ơn rồi lấy sách ra xem. Phía bên kia kệ sách, người đó vẫn chưa rời đi. Trong không gian tĩnh lặng của thư viện chỉ còn nghe thấy những tiếng thở đều đều. Sau khi đọc xong, Lâm Kỳ khẽ thở dài. Quả nhiên những cuốn sách trong thư viện phố xá thế này dù tên có chính danh thì nội dung cũng chỉ là mấy chuyện nhàm chán do kẻ rảnh rỗi bịa đặt ra. Với tư cách một kiếm tu, câu chuyện về Thanh Nữ này thực sự khiến y thấy khó chịu. Người bên kia vẫn chưa đi, đột nhiên cất tiếng cười: "Sách viết gì vậy?" Không biết có phải là ảo giác của Lâm Kỳ hay không, đối phương hạ giọng, giọng nói vốn đã rất trầm giờ đây lại trở nên lười biếng, dịu nhẹ, chẳng thể nhận ra cảm xúc gì, khiến người nghe liên tưởng đến một buổi chiều nhàn hạ. Lâm Kỳ khá có thiện cảm với người này, y đáp: "Đừng xem, chắc là do kẻ nhàn rỗi viết thôi, nội dung... không đáng để xem." "Ồ?" Người bên kia khẽ cười: "Kể nghe nào."

Chương 49: Thanh Nữ