Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 735
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 735Bởi vì, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Đức!Thấy Vân Lâu không nói tiếng nào, còn lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi, Trần Đức cười hỏi: “Sao? Cậu Vân, Trần Bát Hoang tôi muốn nể mặt cậu, nhưng cậu dám nhận không?”“…”, im lặng, im lặng như chết. Vân Lâu không biết nên trả lời thế nào.Hắn đúng là không dám nhận sự nể mặt của Trần Bát Hoang.Không nói khoác chứ, thực lực của anh có thể một tát đập chết hắn!Thế nên, sao hắn dám nhận cái sự nể mặt ấy chứ!“Anh Vân…”, Tô An Khê thấy Vân Lâu ngây người, nhắc nhở: “Đây chính là cơ hội tốt để làm quen với Kỳ Hồng đó”.Khóe miệng Vân Lâu giật giật.Cơ hội tốt?Bà mẹ cô chứ tốt chỗ nào?Phụ nữ quan trọng hay mạng sống quan trọng?Hắn đã coi video Tạ Phương kiệt chết, Trần Bát Hoang kia hoàn toàn là một tên điên không sợ trời không sợ đất! Trong tình huống một thân một mình như này, hắn thật sự không dám chọc Trần Đức!“A… ha ha…”, Vân Lâu gượng cười: “Trần Bát Hoang, anh đã là khách quý của Kỳ Hồng thì nên ngồi cùng cô ấy mới đúng. Cái nể mặt ấy, tôi để dành cho lần sau vậy”.“Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, hai người chơi đi, tôi và An Khê đi trước đây”.Vân Lâu cẩn thận, xấu hổ rụt tay về, nói một tiếng rồi ủ rũ dẫn Tô An Khê rời đi.“Anh Vân, sao lại thế? Chẳng phải là anh thích Kỳ Hồng ư? Sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Tên Trần Bát Hoang có gì đáng sợ chứ?”, Tô An Khê khó hiểu, tò mò hỏi, trong lòng lại hết sức khinh bỉ Vân Lâu.Cô ta có thể nhận ra Vân Lâu đang sợ!Chắc chắn là sợ!Không thì với tính cách của hắn, sẽ chẳng rời đi như vậy.“Cô thì biết cái gì!”, tâm trạng Vân Lâu đang rất khó chịu, nên sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao. Tô An Khê vừa hỏi, như giẫm phải bom, lâp tức nổ: “Gì mà đáng sợ? Tôi đây chỉ là không chấp anh ta mà thôi! Một thằng nhóc trong thế tục thôi, giải quyết anh ta còn cần tôi tự mình ra tay à?”“Được rồi…”, Tô An Khê mong mỏi nói: “Được rồi, anh Vân, chúng ta xem biểu diễn tiếp đi. Âu Dã Thanh Vũ cũng là một cô gái rất đẹp đó!”“… Xem cái con mẹ cô chứ xem, muốn coi thì mình cô coi đi!”, Vân Lâu mặc kệ Tô An Khê, trực tiếp bỏ đi. Chuyện đêm nay không thể cứ thế mà cho qua được, hắn phải lập tức trở về báo cáo chuyện Trần Bát Hoang đã đến thành phố Ninh An lên.“Trần Bát Hoang, anh đừng có mà đắc ý, cứ chờ đó cho tôi, mẹ kiếp!”Thấy Vân Lâu tức tối, Tô An Khê đứng tại chỗ, ban đầu cô ả còn ra vẻ buồn bã, nuối tiếc, nhưng khi hắn đi rồi, khóe miệng lập tức nhếch lên nở nụ cười đắc ý.Đàn ông ấy mà, suy cho cùng cũng bị cô ả chơi đùa trong tay thôi.“Trần Bát Hoang, tôi có thể chơi đùa bất cứ đàn ông nào trên đời, nhưng lại không chơi được anh. Anh chờ xem, anh sẽ phải trả một cái giá đắt cho những gì mình đã làm với tôi!”“Không chỉ là anh, mà còn có hai con đ* Tống Ngữ Yên và Lâm Dao, đừng hòng tôi bỏ qua!”Tô An Khê siết chặt bàn tay trắng như phấn, cô ả rất mong đợi Trần Bát Hoang đụng độ nhà họ Vân, cũng vô cùng muốn nhìn thấy thi thể của anh ta! Cặp bưởi căng tròn phập phồng lên xuống theo từng tiếng hít thở dồn dập của cô ả.
Chương 735
Bởi vì, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Đức!
Thấy Vân Lâu không nói tiếng nào, còn lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi, Trần Đức cười hỏi: “Sao? Cậu Vân, Trần Bát Hoang tôi muốn nể mặt cậu, nhưng cậu dám nhận không?”
“…”, im lặng, im lặng như chết. Vân Lâu không biết nên trả lời thế nào.
Hắn đúng là không dám nhận sự nể mặt của Trần Bát Hoang.
Không nói khoác chứ, thực lực của anh có thể một tát đập chết hắn!
Thế nên, sao hắn dám nhận cái sự nể mặt ấy chứ!
“Anh Vân…”, Tô An Khê thấy Vân Lâu ngây người, nhắc nhở: “Đây chính là cơ hội tốt để làm quen với Kỳ Hồng đó”.
Khóe miệng Vân Lâu giật giật.
Cơ hội tốt?
Bà mẹ cô chứ tốt chỗ nào?
Phụ nữ quan trọng hay mạng sống quan trọng?
Hắn đã coi video Tạ Phương kiệt chết, Trần Bát Hoang kia hoàn toàn là một tên điên không sợ trời không sợ đất! Trong tình huống một thân một mình như này, hắn thật sự không dám chọc Trần Đức!
“A… ha ha…”, Vân Lâu gượng cười: “Trần Bát Hoang, anh đã là khách quý của Kỳ Hồng thì nên ngồi cùng cô ấy mới đúng. Cái nể mặt ấy, tôi để dành cho lần sau vậy”.
“Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, hai người chơi đi, tôi và An Khê đi trước đây”.
Vân Lâu cẩn thận, xấu hổ rụt tay về, nói một tiếng rồi ủ rũ dẫn Tô An Khê rời đi.
“Anh Vân, sao lại thế? Chẳng phải là anh thích Kỳ Hồng ư? Sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Tên Trần Bát Hoang có gì đáng sợ chứ?”, Tô An Khê khó hiểu, tò mò hỏi, trong lòng lại hết sức khinh bỉ Vân Lâu.
Cô ta có thể nhận ra Vân Lâu đang sợ!
Chắc chắn là sợ!
Không thì với tính cách của hắn, sẽ chẳng rời đi như vậy.
“Cô thì biết cái gì!”, tâm trạng Vân Lâu đang rất khó chịu, nên sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao. Tô An Khê vừa hỏi, như giẫm phải bom, lâp tức nổ: “Gì mà đáng sợ? Tôi đây chỉ là không chấp anh ta mà thôi! Một thằng nhóc trong thế tục thôi, giải quyết anh ta còn cần tôi tự mình ra tay à?”
“Được rồi…”, Tô An Khê mong mỏi nói: “Được rồi, anh Vân, chúng ta xem biểu diễn tiếp đi. Âu Dã Thanh Vũ cũng là một cô gái rất đẹp đó!”
“… Xem cái con mẹ cô chứ xem, muốn coi thì mình cô coi đi!”, Vân Lâu mặc kệ Tô An Khê, trực tiếp bỏ đi. Chuyện đêm nay không thể cứ thế mà cho qua được, hắn phải lập tức trở về báo cáo chuyện Trần Bát Hoang đã đến thành phố Ninh An lên.
“Trần Bát Hoang, anh đừng có mà đắc ý, cứ chờ đó cho tôi, mẹ kiếp!”
Thấy Vân Lâu tức tối, Tô An Khê đứng tại chỗ, ban đầu cô ả còn ra vẻ buồn bã, nuối tiếc, nhưng khi hắn đi rồi, khóe miệng lập tức nhếch lên nở nụ cười đắc ý.
Đàn ông ấy mà, suy cho cùng cũng bị cô ả chơi đùa trong tay thôi.
“Trần Bát Hoang, tôi có thể chơi đùa bất cứ đàn ông nào trên đời, nhưng lại không chơi được anh. Anh chờ xem, anh sẽ phải trả một cái giá đắt cho những gì mình đã làm với tôi!”
“Không chỉ là anh, mà còn có hai con đ* Tống Ngữ Yên và Lâm Dao, đừng hòng tôi bỏ qua!”
Tô An Khê siết chặt bàn tay trắng như phấn, cô ả rất mong đợi Trần Bát Hoang đụng độ nhà họ Vân, cũng vô cùng muốn nhìn thấy thi thể của anh ta! Cặp bưởi căng tròn phập phồng lên xuống theo từng tiếng hít thở dồn dập của cô ả.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 735Bởi vì, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Đức!Thấy Vân Lâu không nói tiếng nào, còn lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi, Trần Đức cười hỏi: “Sao? Cậu Vân, Trần Bát Hoang tôi muốn nể mặt cậu, nhưng cậu dám nhận không?”“…”, im lặng, im lặng như chết. Vân Lâu không biết nên trả lời thế nào.Hắn đúng là không dám nhận sự nể mặt của Trần Bát Hoang.Không nói khoác chứ, thực lực của anh có thể một tát đập chết hắn!Thế nên, sao hắn dám nhận cái sự nể mặt ấy chứ!“Anh Vân…”, Tô An Khê thấy Vân Lâu ngây người, nhắc nhở: “Đây chính là cơ hội tốt để làm quen với Kỳ Hồng đó”.Khóe miệng Vân Lâu giật giật.Cơ hội tốt?Bà mẹ cô chứ tốt chỗ nào?Phụ nữ quan trọng hay mạng sống quan trọng?Hắn đã coi video Tạ Phương kiệt chết, Trần Bát Hoang kia hoàn toàn là một tên điên không sợ trời không sợ đất! Trong tình huống một thân một mình như này, hắn thật sự không dám chọc Trần Đức!“A… ha ha…”, Vân Lâu gượng cười: “Trần Bát Hoang, anh đã là khách quý của Kỳ Hồng thì nên ngồi cùng cô ấy mới đúng. Cái nể mặt ấy, tôi để dành cho lần sau vậy”.“Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, hai người chơi đi, tôi và An Khê đi trước đây”.Vân Lâu cẩn thận, xấu hổ rụt tay về, nói một tiếng rồi ủ rũ dẫn Tô An Khê rời đi.“Anh Vân, sao lại thế? Chẳng phải là anh thích Kỳ Hồng ư? Sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Tên Trần Bát Hoang có gì đáng sợ chứ?”, Tô An Khê khó hiểu, tò mò hỏi, trong lòng lại hết sức khinh bỉ Vân Lâu.Cô ta có thể nhận ra Vân Lâu đang sợ!Chắc chắn là sợ!Không thì với tính cách của hắn, sẽ chẳng rời đi như vậy.“Cô thì biết cái gì!”, tâm trạng Vân Lâu đang rất khó chịu, nên sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao. Tô An Khê vừa hỏi, như giẫm phải bom, lâp tức nổ: “Gì mà đáng sợ? Tôi đây chỉ là không chấp anh ta mà thôi! Một thằng nhóc trong thế tục thôi, giải quyết anh ta còn cần tôi tự mình ra tay à?”“Được rồi…”, Tô An Khê mong mỏi nói: “Được rồi, anh Vân, chúng ta xem biểu diễn tiếp đi. Âu Dã Thanh Vũ cũng là một cô gái rất đẹp đó!”“… Xem cái con mẹ cô chứ xem, muốn coi thì mình cô coi đi!”, Vân Lâu mặc kệ Tô An Khê, trực tiếp bỏ đi. Chuyện đêm nay không thể cứ thế mà cho qua được, hắn phải lập tức trở về báo cáo chuyện Trần Bát Hoang đã đến thành phố Ninh An lên.“Trần Bát Hoang, anh đừng có mà đắc ý, cứ chờ đó cho tôi, mẹ kiếp!”Thấy Vân Lâu tức tối, Tô An Khê đứng tại chỗ, ban đầu cô ả còn ra vẻ buồn bã, nuối tiếc, nhưng khi hắn đi rồi, khóe miệng lập tức nhếch lên nở nụ cười đắc ý.Đàn ông ấy mà, suy cho cùng cũng bị cô ả chơi đùa trong tay thôi.“Trần Bát Hoang, tôi có thể chơi đùa bất cứ đàn ông nào trên đời, nhưng lại không chơi được anh. Anh chờ xem, anh sẽ phải trả một cái giá đắt cho những gì mình đã làm với tôi!”“Không chỉ là anh, mà còn có hai con đ* Tống Ngữ Yên và Lâm Dao, đừng hòng tôi bỏ qua!”Tô An Khê siết chặt bàn tay trắng như phấn, cô ả rất mong đợi Trần Bát Hoang đụng độ nhà họ Vân, cũng vô cùng muốn nhìn thấy thi thể của anh ta! Cặp bưởi căng tròn phập phồng lên xuống theo từng tiếng hít thở dồn dập của cô ả.