Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 1033

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 1033“… Ồ, còn non nớt vậy à?”, cô gái cũng không quá bất ngờ, cô ta đã sớm đoán được đối phương sẽ khó chấp nhận chuyện này, bèn hóa thành một sợi khói bồng bềnh chui ra từ mi tâm Trần Đức, thản nhiên xuất hiện trước mặt anh: “Nhóc con, giờ đã tin bổn cô nương ở ngay trong đầu nhóc chưa hả?”Trần Đức sửng sốt, đứng ngây ra như phỗng, nhìn chằm chằm vào nữ quỷ trước mặt. Cô ta rất xinh đẹp, đẹp như yêu tinh, dáng người như ma quỷ, dung mạo mờ mờ ảo ảo, không cách nào nhìn rõ được, trên khuôn mặt trái xoan kia gần như không tìm ra được một chút khuyết điểm nào.Nhìn thấy quỷ hồn trong truyền thuyết, Trần Đức nổi hết cả da gà, cũng may lòng anh kiên định, mấy năm nay cũng trải qua nhiều chuyện nên mới áp chế được sự sợ hãi trong lòng, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào. Anh hỏi: “Cô… là người hay quỷ?”“Cái gì mà là người hay quỷ? Tôi chính là chủ nhân của Thiên Kiếm Phong, anh có thể gọi tôi là Linh Lung. Xem ra số anh cũng may mắn thật đấy, tuy tôi không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng việc anh hấp thu chân hỏa linh túy mà tôi đã cất giữ nhiều năm là sự thật, mà tôi, vốn là linh hồn thể sống nhờ trong chân hỏa linh túy, có hiểu không? Sau này, khi anh trở nên mạnh mẽ, anh cũng sẽ có linh hồn thể, hoặc là nói thần thức ly thể!”Nói đến đây, Linh Lung tỏ vẻ oán trách, cô ta đã phải góp nhặt rất lâu mới có được số chân hỏa linh túy kia, vậy mà… chỉ hơn một tiếng đã bị tên này hấp thu hết.Đúng là đáng giận mà!Thế nhưng, cô ta lại không có cách nào g**t ch*t tên nhóc này, bởi vì thể chất của hắn có thuộc tính hỏa, rất thích hợp làm nơi nương tựa thứ hai của cô ta.Nói ra thì dài dòng, tóm lại là trong cơ thể hắn ẩn chứa rất nhiều chân hỏa linh túy, thật sự rất tốt.Nếu g**t ch*t Trần Đức, mất đi nơi ở, cô ta cũng sẽ nhanh chóng tan biến.Trần Đức ngơ ngác đứng sững ra đó, anh đang tiêu hóa những lời Linh Lung vừa nói, có cảm giác tri thức của mình lại được khuếch trương thêm rồi. Không ngờ trên thế gian lại có dạng tồn tại như thế này.“Nói cách khác, bây giờ cô đang sống nhờ trong đầu tôi, cô là… Ký sinh trùng? Ký sinh trùng ở trong đầu tôi là vì muốn hút máu hay hút linh khí của tôi? Hay là gì khác? Còn nữa, có phải cô có thể đọc được suy nghĩ của tôi không?”“Hừ, ký sinh trùng gì hả? Oắt con, chớ có nói bậy, có tin là bổn cô nương xử nhóc không?”, Linh Lung trừng to mắt, cô ta không ngờ mình lại bị so sánh với ký sinh trùng.“Bổn cô nương không thèm hấp thu mấy thứ cỏn con trong người nhóc nhé, yên tâm đi, trừ phi tôi muốn biết, nếu không, tôi cũng không rảnh nhìn trộm suy nghĩ của anh”.“Được rồi, nói vậy cũng không giải thích rõ được, để bổn cô nương cho anh xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, anh nhắm mắt lại đi”.Trần Đức đã có thể xác định Linh Lung không có địch ý, nếu không, cô ta cũng không cần phải giải thích quá nhiều với anh. Phải biết, tuy cô nàng này đang ở ngay trước mặt anh, nhưng khi đối diện với cô ta, anh lại có cảm giác vô lực.Nói cách khác…Anh vốn không phải đối thủ của linh hồn thể trước mặt.Nếu cô ta muốn gây bất lợi cho anh thì chẳng cần phải nói nhảm nhiều như vậy làm gì.Tiếp đó…Trần Đức nhắm mắt lại.Linh Lung khẽ lắc người một cái, lần nữa tiến vào đầu Trần Đức. Cùng lúc đó, Trần Đức nhắm hai mắt lại, đột nhiên, khoảng không tăm tối trước mặt anh xuất hiện một tia sáng.Kế đó, tia sáng kia bắt đầu khuếch trương, anh nhìn thấy những sợi ánh sáng mảnh như sợi tóc, chúng đan xen vào nhau, dần hội tụ lại một chỗ. Vô số sợi ánh sáng cùng trói buộc một bóng người tí hon.

Chương 1033

“… Ồ, còn non nớt vậy à?”, cô gái cũng không quá bất ngờ, cô ta đã sớm đoán được đối phương sẽ khó chấp nhận chuyện này, bèn hóa thành một sợi khói bồng bềnh chui ra từ mi tâm Trần Đức, thản nhiên xuất hiện trước mặt anh: “Nhóc con, giờ đã tin bổn cô nương ở ngay trong đầu nhóc chưa hả?”

Trần Đức sửng sốt, đứng ngây ra như phỗng, nhìn chằm chằm vào nữ quỷ trước mặt. Cô ta rất xinh đẹp, đẹp như yêu tinh, dáng người như ma quỷ, dung mạo mờ mờ ảo ảo, không cách nào nhìn rõ được, trên khuôn mặt trái xoan kia gần như không tìm ra được một chút khuyết điểm nào.

Nhìn thấy quỷ hồn trong truyền thuyết, Trần Đức nổi hết cả da gà, cũng may lòng anh kiên định, mấy năm nay cũng trải qua nhiều chuyện nên mới áp chế được sự sợ hãi trong lòng, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào. Anh hỏi: “Cô… là người hay quỷ?”

“Cái gì mà là người hay quỷ? Tôi chính là chủ nhân của Thiên Kiếm Phong, anh có thể gọi tôi là Linh Lung. Xem ra số anh cũng may mắn thật đấy, tuy tôi không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng việc anh hấp thu chân hỏa linh túy mà tôi đã cất giữ nhiều năm là sự thật, mà tôi, vốn là linh hồn thể sống nhờ trong chân hỏa linh túy, có hiểu không? Sau này, khi anh trở nên mạnh mẽ, anh cũng sẽ có linh hồn thể, hoặc là nói thần thức ly thể!”

Nói đến đây, Linh Lung tỏ vẻ oán trách, cô ta đã phải góp nhặt rất lâu mới có được số chân hỏa linh túy kia, vậy mà… chỉ hơn một tiếng đã bị tên này hấp thu hết.

Đúng là đáng giận mà!

Thế nhưng, cô ta lại không có cách nào g**t ch*t tên nhóc này, bởi vì thể chất của hắn có thuộc tính hỏa, rất thích hợp làm nơi nương tựa thứ hai của cô ta.

Nói ra thì dài dòng, tóm lại là trong cơ thể hắn ẩn chứa rất nhiều chân hỏa linh túy, thật sự rất tốt.

Nếu g**t ch*t Trần Đức, mất đi nơi ở, cô ta cũng sẽ nhanh chóng tan biến.

Trần Đức ngơ ngác đứng sững ra đó, anh đang tiêu hóa những lời Linh Lung vừa nói, có cảm giác tri thức của mình lại được khuếch trương thêm rồi. Không ngờ trên thế gian lại có dạng tồn tại như thế này.

“Nói cách khác, bây giờ cô đang sống nhờ trong đầu tôi, cô là… Ký sinh trùng? Ký sinh trùng ở trong đầu tôi là vì muốn hút máu hay hút linh khí của tôi? Hay là gì khác? Còn nữa, có phải cô có thể đọc được suy nghĩ của tôi không?”

“Hừ, ký sinh trùng gì hả? Oắt con, chớ có nói bậy, có tin là bổn cô nương xử nhóc không?”, Linh Lung trừng to mắt, cô ta không ngờ mình lại bị so sánh với ký sinh trùng.

“Bổn cô nương không thèm hấp thu mấy thứ cỏn con trong người nhóc nhé, yên tâm đi, trừ phi tôi muốn biết, nếu không, tôi cũng không rảnh nhìn trộm suy nghĩ của anh”.

“Được rồi, nói vậy cũng không giải thích rõ được, để bổn cô nương cho anh xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, anh nhắm mắt lại đi”.

Trần Đức đã có thể xác định Linh Lung không có địch ý, nếu không, cô ta cũng không cần phải giải thích quá nhiều với anh. Phải biết, tuy cô nàng này đang ở ngay trước mặt anh, nhưng khi đối diện với cô ta, anh lại có cảm giác vô lực.

Nói cách khác…

Anh vốn không phải đối thủ của linh hồn thể trước mặt.

Nếu cô ta muốn gây bất lợi cho anh thì chẳng cần phải nói nhảm nhiều như vậy làm gì.

Tiếp đó…

Trần Đức nhắm mắt lại.

Linh Lung khẽ lắc người một cái, lần nữa tiến vào đầu Trần Đức. Cùng lúc đó, Trần Đức nhắm hai mắt lại, đột nhiên, khoảng không tăm tối trước mặt anh xuất hiện một tia sáng.

Kế đó, tia sáng kia bắt đầu khuếch trương, anh nhìn thấy những sợi ánh sáng mảnh như sợi tóc, chúng đan xen vào nhau, dần hội tụ lại một chỗ. Vô số sợi ánh sáng cùng trói buộc một bóng người tí hon.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 1033“… Ồ, còn non nớt vậy à?”, cô gái cũng không quá bất ngờ, cô ta đã sớm đoán được đối phương sẽ khó chấp nhận chuyện này, bèn hóa thành một sợi khói bồng bềnh chui ra từ mi tâm Trần Đức, thản nhiên xuất hiện trước mặt anh: “Nhóc con, giờ đã tin bổn cô nương ở ngay trong đầu nhóc chưa hả?”Trần Đức sửng sốt, đứng ngây ra như phỗng, nhìn chằm chằm vào nữ quỷ trước mặt. Cô ta rất xinh đẹp, đẹp như yêu tinh, dáng người như ma quỷ, dung mạo mờ mờ ảo ảo, không cách nào nhìn rõ được, trên khuôn mặt trái xoan kia gần như không tìm ra được một chút khuyết điểm nào.Nhìn thấy quỷ hồn trong truyền thuyết, Trần Đức nổi hết cả da gà, cũng may lòng anh kiên định, mấy năm nay cũng trải qua nhiều chuyện nên mới áp chế được sự sợ hãi trong lòng, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào. Anh hỏi: “Cô… là người hay quỷ?”“Cái gì mà là người hay quỷ? Tôi chính là chủ nhân của Thiên Kiếm Phong, anh có thể gọi tôi là Linh Lung. Xem ra số anh cũng may mắn thật đấy, tuy tôi không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng việc anh hấp thu chân hỏa linh túy mà tôi đã cất giữ nhiều năm là sự thật, mà tôi, vốn là linh hồn thể sống nhờ trong chân hỏa linh túy, có hiểu không? Sau này, khi anh trở nên mạnh mẽ, anh cũng sẽ có linh hồn thể, hoặc là nói thần thức ly thể!”Nói đến đây, Linh Lung tỏ vẻ oán trách, cô ta đã phải góp nhặt rất lâu mới có được số chân hỏa linh túy kia, vậy mà… chỉ hơn một tiếng đã bị tên này hấp thu hết.Đúng là đáng giận mà!Thế nhưng, cô ta lại không có cách nào g**t ch*t tên nhóc này, bởi vì thể chất của hắn có thuộc tính hỏa, rất thích hợp làm nơi nương tựa thứ hai của cô ta.Nói ra thì dài dòng, tóm lại là trong cơ thể hắn ẩn chứa rất nhiều chân hỏa linh túy, thật sự rất tốt.Nếu g**t ch*t Trần Đức, mất đi nơi ở, cô ta cũng sẽ nhanh chóng tan biến.Trần Đức ngơ ngác đứng sững ra đó, anh đang tiêu hóa những lời Linh Lung vừa nói, có cảm giác tri thức của mình lại được khuếch trương thêm rồi. Không ngờ trên thế gian lại có dạng tồn tại như thế này.“Nói cách khác, bây giờ cô đang sống nhờ trong đầu tôi, cô là… Ký sinh trùng? Ký sinh trùng ở trong đầu tôi là vì muốn hút máu hay hút linh khí của tôi? Hay là gì khác? Còn nữa, có phải cô có thể đọc được suy nghĩ của tôi không?”“Hừ, ký sinh trùng gì hả? Oắt con, chớ có nói bậy, có tin là bổn cô nương xử nhóc không?”, Linh Lung trừng to mắt, cô ta không ngờ mình lại bị so sánh với ký sinh trùng.“Bổn cô nương không thèm hấp thu mấy thứ cỏn con trong người nhóc nhé, yên tâm đi, trừ phi tôi muốn biết, nếu không, tôi cũng không rảnh nhìn trộm suy nghĩ của anh”.“Được rồi, nói vậy cũng không giải thích rõ được, để bổn cô nương cho anh xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, anh nhắm mắt lại đi”.Trần Đức đã có thể xác định Linh Lung không có địch ý, nếu không, cô ta cũng không cần phải giải thích quá nhiều với anh. Phải biết, tuy cô nàng này đang ở ngay trước mặt anh, nhưng khi đối diện với cô ta, anh lại có cảm giác vô lực.Nói cách khác…Anh vốn không phải đối thủ của linh hồn thể trước mặt.Nếu cô ta muốn gây bất lợi cho anh thì chẳng cần phải nói nhảm nhiều như vậy làm gì.Tiếp đó…Trần Đức nhắm mắt lại.Linh Lung khẽ lắc người một cái, lần nữa tiến vào đầu Trần Đức. Cùng lúc đó, Trần Đức nhắm hai mắt lại, đột nhiên, khoảng không tăm tối trước mặt anh xuất hiện một tia sáng.Kế đó, tia sáng kia bắt đầu khuếch trương, anh nhìn thấy những sợi ánh sáng mảnh như sợi tóc, chúng đan xen vào nhau, dần hội tụ lại một chỗ. Vô số sợi ánh sáng cùng trói buộc một bóng người tí hon.

Chương 1033