Tác giả:

Chương 1 Mùa hè nóng bức cùng tiếng còi xe inh ỏi trên đường, lúc này ba chiếc xe cảnh sát đang lao nhanh vun vút đi thực hiện một nhiệm vụ quan trọng! Chỉ có điều kỳ lạ là, trong một chiếc xe cảnh sát có một nam thanh niên ăn mặc nửa kín nửa hở, kèm theo một nụ cười trên môi cùng cái nhìn lười nhác, khác hẳn với không khí khẩn trương căng thẳng của đồng nghiệp. “Người xưa nói cuộc sống dưới núi này muôn màu muôn vẻ, phụ nữ mỗi người một vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa. Mong rằng người xưa không nói dối mình, bằng không, khi trở về núi, mình sẽ ăn hết chỗ thuốc được luyện từ sen tuyết ngàn năm như ăn kẹo dẻo!” Vừa nghĩ đến viễn cảnh thành phố đâu đâu cũng toàn người đẹp, trong lòng chàng thanh niên bỗng cảm thấy thích thú. Anh ta khoảng mười bảy mười tám tuổi, với một chiếc áo màu xanh, quần jean và đôi giày vải, ăn mặc nửa kín nửa hở, có chút xuề xòa. Nhưng bù lại là ngoại hình điển trai, đặc biệt là đôi mắt đen láy càng thêm nhanh nhẹn, hoạt bát. Trần Gia Bảo là một đứa trẻ mồ côi, lúc nhỏ…

Chương 2495

Cực Phẩm Thần YTác giả: Hoa KhôiTruyện Đô ThịChương 1 Mùa hè nóng bức cùng tiếng còi xe inh ỏi trên đường, lúc này ba chiếc xe cảnh sát đang lao nhanh vun vút đi thực hiện một nhiệm vụ quan trọng! Chỉ có điều kỳ lạ là, trong một chiếc xe cảnh sát có một nam thanh niên ăn mặc nửa kín nửa hở, kèm theo một nụ cười trên môi cùng cái nhìn lười nhác, khác hẳn với không khí khẩn trương căng thẳng của đồng nghiệp. “Người xưa nói cuộc sống dưới núi này muôn màu muôn vẻ, phụ nữ mỗi người một vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa. Mong rằng người xưa không nói dối mình, bằng không, khi trở về núi, mình sẽ ăn hết chỗ thuốc được luyện từ sen tuyết ngàn năm như ăn kẹo dẻo!” Vừa nghĩ đến viễn cảnh thành phố đâu đâu cũng toàn người đẹp, trong lòng chàng thanh niên bỗng cảm thấy thích thú. Anh ta khoảng mười bảy mười tám tuổi, với một chiếc áo màu xanh, quần jean và đôi giày vải, ăn mặc nửa kín nửa hở, có chút xuề xòa. Nhưng bù lại là ngoại hình điển trai, đặc biệt là đôi mắt đen láy càng thêm nhanh nhẹn, hoạt bát. Trần Gia Bảo là một đứa trẻ mồ côi, lúc nhỏ… Đạm Đài Thái Vũ vui mừng khôn xiết, biết không thể bỏ lỡ cơ hội này, lập tức đón lấy "Ngọc tỷ Truyền quốc” vào trong tay rồi thi triển "Thần Châu Thất Biến Vũ Kinh Thiên", sau đó bao. bọc lại bề mặt của nó bằng ánh sáng ngũ sắc, cắt đứt liên lạc của nó với thế giới bên ngoài.Sau khi đảm bảo rằng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra bên ngoài có thể quấy rầy tới "Ngọc tỷ Truyền Quốc", lúc này Đạm Đài Thái Vũ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã thoát khỏi tình trạng khó khăn như bây giờ, thật tốt quátTuy nhiên Trần Gia Bảo không dám thả lỏng một chút nào, việc luyện chế viên đan dược thứ ba đã đến giai đoạn mấu chốt nhất.Khi Trần Gia Bảo vẫn còn đang tập trung luyện chế viên đan dược thứ ba thì trong Đông Chiếu Thần cung, ngoài Thiên Mệnh Âm Dương Sư, Terai Chika và Takasugi Narumi ra còn có hai người khách đặc biệt từ nước ngoài cũng đến.Một người thanh niên và một người đàn ông lớn tuổiNgười thanh niên khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, đường nét trên gương mặt điển trai còn đẹp hơn cả phụ nữ, trên người mặc trang phục lộng lẫy, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhãn kim cương ngọc bích, mang lại cho người khác một cảm giác mềm mại đầy nữ tính.Còn ông cụ ở bên cạnh thì lại đàn ông hơn rất nhiều, tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng vóc dáng cao ráo cùng với sống lưng thẳng tắp, trên khuôn mặt không hề có một chút nếp nhăn nào cả, hơn nữa ánh mắt sáng ngời rất có tinh thần, mái tóc sương muối được buộc lại ngẫu nhiên chỉ bằng một sợi dây nhỏ, có mấy phần phong cách của những hiệp khách võ lâm hào sảng.Mà lý do khiến họ trở nên đặc biệt không chỉ vì bề ngoài của mình mà còn bởi thân phận không tầm thường của họ. “Liễu Ngạn Khánh, nhà họ Liễu ở Hà Nội của các người lần này đã đến muộn” Thiên Mệnh Âm Dương Sư lạnh lùng mở miệng nói.Ông ta rất không hài lòng, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy Trần Gia Bảo, cứ kéo dài một ngày thì tuổi thọ của ông ta lại bớt đi một ít, đáng giận nhất chính là rõ ràng mấy ngày trước ông ta đã thông báo cho nhà họ Liêu ở Hà Nội rồi, nhưng đến tận hôm nay họ mới cử người đến, hiệu suất như vậy cũng quá chậm đi.Nếu như đổi thành người khác làm loại chuyện này, thì người đó đã bị một chưởng đánh chết bởi lửa giận của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, nhưng hai người đang đứng trước mặt này, ông ta chỉ có thể cố gắng đè nén lửa giận trong lòng lại, bởi vì nhà họ Liễu không chỉ là một trong những gia tộc có quyền lực nhất ở Hà Nội mà thậm chí còn là của cả Việt Nam, hơn nữa nhà họ còn biết được lối vào vùng đất thánh của nơi đây.Vào thời điểm mấu chốt này, Thiên Mệnh Âm Dương Sư sẽ không đắc tội nhà Liễu chỉ vì loại chuyện này.Liễu Ngạn Khánh người đàn ông có khí chất mềm mại, cười "Thiên Mệnh Âm Dương Sư, ông nói như vậy là không đúng rồi. Nội dung hợp tác giữa chúng ta là ông tìm được "Ngọc tỷ Truyền quốc" rồi đưa nó cho chúng tôi, còn nhà họ Liễu chúng tôi sẽ nói cho ông biết lối vào vùng đất Thánh.Rõ ràng là ông đã mang “Ngọc tỷ Truyền quốc" đến Nhật Bản từ lâu, nhưng chậm chạp không chịu thực hiện giao dịch với nhà chúng tôi, rõ ràng là do các người làm việc không thỏa đáng, bây giờ lại đổ lỗi rằng do chúng tôi chậm trễ, sao có thể nói như vậy được chứ?”Terai Chika im lặng đứng sang một bên nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Người đàn ông ẻo lả này lại dám cãi lại Thiên Mệnh Âm Dương Sư như vậy. Anh ta không sợ Thiên Mệnh Âm Dương Sư sẽ nổi giận rồi g**t ch*t mình sao? Đúng là gan lớn tày trời.Mà ông lão cao lớn kia, chắp hai tay ở sau lưng đứng phía sau Liêu Ngạn Khánh mỉm cười, hoàn toàn không hề lo lắng Thiên Mệnh Âm Dương Sư ra tay độc ác với anh ta, cũng không phải bởi vì ông ta đã là một vị cường giả cảnh giới "Truyền kỳ Trung kỳ" mà là vì ông ta tin chắc rằng Thiên Mệnh Âm Dương Sư nhất định sẽ không ra tay.Quả nhiên sự tức giận thoáng hiện trong mắt của Thiên Mệnh Âm Dương Sư nhưng ông ta vẫn hít một hơi thật sâu rồi kìm nén lửa giận trong lòng và nói: "Nhưng người đã cướp đoạt Ngọc tỷ Truyền quốc từ tay tôi chính là Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ đến từ Việt Nam các anh.

Đạm Đài Thái Vũ vui mừng khôn xiết, biết không thể bỏ lỡ cơ hội này, lập tức đón lấy "Ngọc tỷ Truyền quốc” vào trong tay rồi thi triển "Thần Châu Thất Biến Vũ Kinh Thiên", sau đó bao. bọc lại bề mặt của nó bằng ánh sáng ngũ sắc, cắt đứt liên lạc của nó với thế giới bên ngoài.

Sau khi đảm bảo rằng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra bên ngoài có thể quấy rầy tới "Ngọc tỷ Truyền Quốc", lúc này Đạm Đài Thái Vũ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã thoát khỏi tình trạng khó khăn như bây giờ, thật tốt quát

Tuy nhiên Trần Gia Bảo không dám thả lỏng một chút nào, việc luyện chế viên đan dược thứ ba đã đến giai đoạn mấu chốt nhất.

Khi Trần Gia Bảo vẫn còn đang tập trung luyện chế viên đan dược thứ ba thì trong Đông Chiếu Thần cung, ngoài Thiên Mệnh Âm Dương Sư, Terai Chika và Takasugi Narumi ra còn có hai người khách đặc biệt từ nước ngoài cũng đến.

Một người thanh niên và một người đàn ông lớn tuổi

Người thanh niên khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, đường nét trên gương mặt điển trai còn đẹp hơn cả phụ nữ, trên người mặc trang phục lộng lẫy, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhãn kim cương ngọc bích, mang lại cho người khác một cảm giác mềm mại đầy nữ tính.

Còn ông cụ ở bên cạnh thì lại đàn ông hơn rất nhiều, tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng vóc dáng cao ráo cùng với sống lưng thẳng tắp, trên khuôn mặt không hề có một chút nếp nhăn nào cả, hơn nữa ánh mắt sáng ngời rất có tinh thần, mái tóc sương muối được buộc lại ngẫu nhiên chỉ bằng một sợi dây nhỏ, có mấy phần phong cách của những hiệp khách võ lâm hào sảng.

Mà lý do khiến họ trở nên đặc biệt không chỉ vì bề ngoài của mình mà còn bởi thân phận không tầm thường của họ. “Liễu Ngạn Khánh, nhà họ Liễu ở Hà Nội của các người lần này đã đến muộn” Thiên Mệnh Âm Dương Sư lạnh lùng mở miệng nói.

Ông ta rất không hài lòng, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy Trần Gia Bảo, cứ kéo dài một ngày thì tuổi thọ của ông ta lại bớt đi một ít, đáng giận nhất chính là rõ ràng mấy ngày trước ông ta đã thông báo cho nhà họ Liêu ở Hà Nội rồi, nhưng đến tận hôm nay họ mới cử người đến, hiệu suất như vậy cũng quá chậm đi.

Nếu như đổi thành người khác làm loại chuyện này, thì người đó đã bị một chưởng đánh chết bởi lửa giận của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, nhưng hai người đang đứng trước mặt này, ông ta chỉ có thể cố gắng đè nén lửa giận trong lòng lại, bởi vì nhà họ Liễu không chỉ là một trong những gia tộc có quyền lực nhất ở Hà Nội mà thậm chí còn là của cả Việt Nam, hơn nữa nhà họ còn biết được lối vào vùng đất thánh của nơi đây.

Vào thời điểm mấu chốt này, Thiên Mệnh Âm Dương Sư sẽ không đắc tội nhà Liễu chỉ vì loại chuyện này.

Liễu Ngạn Khánh người đàn ông có khí chất mềm mại, cười "Thiên Mệnh Âm Dương Sư, ông nói như vậy là không đúng rồi. Nội dung hợp tác giữa chúng ta là ông tìm được "Ngọc tỷ Truyền quốc" rồi đưa nó cho chúng tôi, còn nhà họ Liễu chúng tôi sẽ nói cho ông biết lối vào vùng đất Thánh.

Rõ ràng là ông đã mang “Ngọc tỷ Truyền quốc" đến Nhật Bản từ lâu, nhưng chậm chạp không chịu thực hiện giao dịch với nhà chúng tôi, rõ ràng là do các người làm việc không thỏa đáng, bây giờ lại đổ lỗi rằng do chúng tôi chậm trễ, sao có thể nói như vậy được chứ?”

Terai Chika im lặng đứng sang một bên nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Người đàn ông ẻo lả này lại dám cãi lại Thiên Mệnh Âm Dương Sư như vậy. Anh ta không sợ Thiên Mệnh Âm Dương Sư sẽ nổi giận rồi g**t ch*t mình sao? Đúng là gan lớn tày trời.

Mà ông lão cao lớn kia, chắp hai tay ở sau lưng đứng phía sau Liêu Ngạn Khánh mỉm cười, hoàn toàn không hề lo lắng Thiên Mệnh Âm Dương Sư ra tay độc ác với anh ta, cũng không phải bởi vì ông ta đã là một vị cường giả cảnh giới "Truyền kỳ Trung kỳ" mà là vì ông ta tin chắc rằng Thiên Mệnh Âm Dương Sư nhất định sẽ không ra tay.

Quả nhiên sự tức giận thoáng hiện trong mắt của Thiên Mệnh Âm Dương Sư nhưng ông ta vẫn hít một hơi thật sâu rồi kìm nén lửa giận trong lòng và nói: "Nhưng người đã cướp đoạt Ngọc tỷ Truyền quốc từ tay tôi chính là Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ đến từ Việt Nam các anh.

Cực Phẩm Thần YTác giả: Hoa KhôiTruyện Đô ThịChương 1 Mùa hè nóng bức cùng tiếng còi xe inh ỏi trên đường, lúc này ba chiếc xe cảnh sát đang lao nhanh vun vút đi thực hiện một nhiệm vụ quan trọng! Chỉ có điều kỳ lạ là, trong một chiếc xe cảnh sát có một nam thanh niên ăn mặc nửa kín nửa hở, kèm theo một nụ cười trên môi cùng cái nhìn lười nhác, khác hẳn với không khí khẩn trương căng thẳng của đồng nghiệp. “Người xưa nói cuộc sống dưới núi này muôn màu muôn vẻ, phụ nữ mỗi người một vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa. Mong rằng người xưa không nói dối mình, bằng không, khi trở về núi, mình sẽ ăn hết chỗ thuốc được luyện từ sen tuyết ngàn năm như ăn kẹo dẻo!” Vừa nghĩ đến viễn cảnh thành phố đâu đâu cũng toàn người đẹp, trong lòng chàng thanh niên bỗng cảm thấy thích thú. Anh ta khoảng mười bảy mười tám tuổi, với một chiếc áo màu xanh, quần jean và đôi giày vải, ăn mặc nửa kín nửa hở, có chút xuề xòa. Nhưng bù lại là ngoại hình điển trai, đặc biệt là đôi mắt đen láy càng thêm nhanh nhẹn, hoạt bát. Trần Gia Bảo là một đứa trẻ mồ côi, lúc nhỏ… Đạm Đài Thái Vũ vui mừng khôn xiết, biết không thể bỏ lỡ cơ hội này, lập tức đón lấy "Ngọc tỷ Truyền quốc” vào trong tay rồi thi triển "Thần Châu Thất Biến Vũ Kinh Thiên", sau đó bao. bọc lại bề mặt của nó bằng ánh sáng ngũ sắc, cắt đứt liên lạc của nó với thế giới bên ngoài.Sau khi đảm bảo rằng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra bên ngoài có thể quấy rầy tới "Ngọc tỷ Truyền Quốc", lúc này Đạm Đài Thái Vũ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã thoát khỏi tình trạng khó khăn như bây giờ, thật tốt quátTuy nhiên Trần Gia Bảo không dám thả lỏng một chút nào, việc luyện chế viên đan dược thứ ba đã đến giai đoạn mấu chốt nhất.Khi Trần Gia Bảo vẫn còn đang tập trung luyện chế viên đan dược thứ ba thì trong Đông Chiếu Thần cung, ngoài Thiên Mệnh Âm Dương Sư, Terai Chika và Takasugi Narumi ra còn có hai người khách đặc biệt từ nước ngoài cũng đến.Một người thanh niên và một người đàn ông lớn tuổiNgười thanh niên khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, đường nét trên gương mặt điển trai còn đẹp hơn cả phụ nữ, trên người mặc trang phục lộng lẫy, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhãn kim cương ngọc bích, mang lại cho người khác một cảm giác mềm mại đầy nữ tính.Còn ông cụ ở bên cạnh thì lại đàn ông hơn rất nhiều, tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng vóc dáng cao ráo cùng với sống lưng thẳng tắp, trên khuôn mặt không hề có một chút nếp nhăn nào cả, hơn nữa ánh mắt sáng ngời rất có tinh thần, mái tóc sương muối được buộc lại ngẫu nhiên chỉ bằng một sợi dây nhỏ, có mấy phần phong cách của những hiệp khách võ lâm hào sảng.Mà lý do khiến họ trở nên đặc biệt không chỉ vì bề ngoài của mình mà còn bởi thân phận không tầm thường của họ. “Liễu Ngạn Khánh, nhà họ Liễu ở Hà Nội của các người lần này đã đến muộn” Thiên Mệnh Âm Dương Sư lạnh lùng mở miệng nói.Ông ta rất không hài lòng, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy Trần Gia Bảo, cứ kéo dài một ngày thì tuổi thọ của ông ta lại bớt đi một ít, đáng giận nhất chính là rõ ràng mấy ngày trước ông ta đã thông báo cho nhà họ Liêu ở Hà Nội rồi, nhưng đến tận hôm nay họ mới cử người đến, hiệu suất như vậy cũng quá chậm đi.Nếu như đổi thành người khác làm loại chuyện này, thì người đó đã bị một chưởng đánh chết bởi lửa giận của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, nhưng hai người đang đứng trước mặt này, ông ta chỉ có thể cố gắng đè nén lửa giận trong lòng lại, bởi vì nhà họ Liễu không chỉ là một trong những gia tộc có quyền lực nhất ở Hà Nội mà thậm chí còn là của cả Việt Nam, hơn nữa nhà họ còn biết được lối vào vùng đất thánh của nơi đây.Vào thời điểm mấu chốt này, Thiên Mệnh Âm Dương Sư sẽ không đắc tội nhà Liễu chỉ vì loại chuyện này.Liễu Ngạn Khánh người đàn ông có khí chất mềm mại, cười "Thiên Mệnh Âm Dương Sư, ông nói như vậy là không đúng rồi. Nội dung hợp tác giữa chúng ta là ông tìm được "Ngọc tỷ Truyền quốc" rồi đưa nó cho chúng tôi, còn nhà họ Liễu chúng tôi sẽ nói cho ông biết lối vào vùng đất Thánh.Rõ ràng là ông đã mang “Ngọc tỷ Truyền quốc" đến Nhật Bản từ lâu, nhưng chậm chạp không chịu thực hiện giao dịch với nhà chúng tôi, rõ ràng là do các người làm việc không thỏa đáng, bây giờ lại đổ lỗi rằng do chúng tôi chậm trễ, sao có thể nói như vậy được chứ?”Terai Chika im lặng đứng sang một bên nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Người đàn ông ẻo lả này lại dám cãi lại Thiên Mệnh Âm Dương Sư như vậy. Anh ta không sợ Thiên Mệnh Âm Dương Sư sẽ nổi giận rồi g**t ch*t mình sao? Đúng là gan lớn tày trời.Mà ông lão cao lớn kia, chắp hai tay ở sau lưng đứng phía sau Liêu Ngạn Khánh mỉm cười, hoàn toàn không hề lo lắng Thiên Mệnh Âm Dương Sư ra tay độc ác với anh ta, cũng không phải bởi vì ông ta đã là một vị cường giả cảnh giới "Truyền kỳ Trung kỳ" mà là vì ông ta tin chắc rằng Thiên Mệnh Âm Dương Sư nhất định sẽ không ra tay.Quả nhiên sự tức giận thoáng hiện trong mắt của Thiên Mệnh Âm Dương Sư nhưng ông ta vẫn hít một hơi thật sâu rồi kìm nén lửa giận trong lòng và nói: "Nhưng người đã cướp đoạt Ngọc tỷ Truyền quốc từ tay tôi chính là Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ đến từ Việt Nam các anh.

Chương 2495