Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 1107

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1107“Công tử thiên tài gì?”“Hình như tên là Na Nhữ An, nghe nói trước kia là một tên vô dụng, ở nhà họ Na chẳng khác nào một con kiến bị người ta ngược đãi, đột nhiên lại biến thành thiên tài, bây giờ đã là người nối nghiệp được định sẵn trong nhà rồi”.“Có đúng không vậy, anh Trương, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết sao?”“Tôi có một người anh làm bảo vệ ở nhà họ Na, anh ta đã nói với tôi như thế”.…Ở đằng sau trang viên có một căn nhà cổ kính.Ngay trên bốn góc mái cong của căn nhà, không ngờ là có bốn người đang đứng.Nếu có người trong võ lâm ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện ra bốn người này đều là cao thủ cấp bậc Tông Sư.Bốn vị Tông Sư đứng ở bốn phương hướng, vừa bảo vệ căn nhà này, c*̃ng cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.Trong nhà trang trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn tròn.Bên cạnh bàn tròn có bốn ông lão ngồi xung quanh.Bọn họ chính là người cầm quyền bốn gia tộc lớn ở thủ đô – Vương, Sở, Na, Tiêu.“Nhà họ Lý sắp trở về rồi!”, một lão già nói.“Ý ông là Lý Dục Thần kia sao?”, một lão già khác hỏi.“Tông Sư số một Nam Giang mới ra lò! Có chút thú vị!”, ông lão ngồi ở góc đông nam giống như đang nói một mình.“Sao chỉ có thể là có chút thú vị chứ, mưa gió sắp đến rồi!”, ông lão ngồi ở góc tây nam nói.…Lúc Lý Dục Thần đi vào hội sở Hồ Tân, Quan Nhã Lệ đã sớm đứng ở cổng hội sở chào đó.“Bây giờ tôi nên gọi cậu là cậu Lý hay là Lý Đại Tông Sư đây?”, Quan Nhã Lệ cười hỏi.“Không quan trọng, bà cũng có thể gọi tôi là Tiểu Lý”.“Ồ, vậy thì tôi không dám”.Quan Nhã Lệ không xác định Lý Dục Thần nói thản nhiên thật lòng, không quan tâm đến địa vị hay là không thích nói đùa, vội vàng thu hồi nụ cười, cẩn thận từng li từng tí dẫn anh đi vào.Lý Dục Thần trông thấy bảng hiệu “tạm dừng kinh doanh” ở cổng hội sở, hỏi: “Hôm nay không kinh doanh sao?”“Hai vị Tông Sư gặp mặt, chuyện lớn như thế, sao có thể để người ta quấy rầy chứ!”, Quan Nhã Lệ nói.Lý Dục Thần khẽ gật đầu, đi theo Quan Nhã Lệ lên trên tầng.Xà Bích Thanh đang ngồi uống trà trong một căn phòng ở tầng hai.“Xà lão Tông Sư, để bà đợi lâu rồi”, Lý Dục Thần khẽ khom người, sau đó ngồi xuống Xà Bích Thanh đối diện.Quan Nhã Lệ ngồi ở một bên, pha trà cho bọn họ.Xà Bích Thanh nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần, hồi lâu sau mới đột nhiên hỏi: “Bố cậu họ Lý, mẹ cậu họ Cung đúng không?”“Đúng thế”, Lý Dục Thần gật đầu nói.“Ừm, xem ra cậu cũng đã biết”, Xà Bích Thanh nói.

Chương 1107

“Công tử thiên tài gì?”

“Hình như tên là Na Nhữ An, nghe nói trước kia là một tên vô dụng, ở nhà họ Na chẳng khác nào một con kiến bị người ta ngược đãi, đột nhiên lại biến thành thiên tài, bây giờ đã là người nối nghiệp được định sẵn trong nhà rồi”.

“Có đúng không vậy, anh Trương, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết sao?”

“Tôi có một người anh làm bảo vệ ở nhà họ Na, anh ta đã nói với tôi như thế”.

Ở đằng sau trang viên có một căn nhà cổ kính.

Ngay trên bốn góc mái cong của căn nhà, không ngờ là có bốn người đang đứng.

Nếu có người trong võ lâm ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện ra bốn người này đều là cao thủ cấp bậc Tông Sư.

Bốn vị Tông Sư đứng ở bốn phương hướng, vừa bảo vệ căn nhà này, c*̃ng cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.

Trong nhà trang trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn tròn.

Bên cạnh bàn tròn có bốn ông lão ngồi xung quanh.

Bọn họ chính là người cầm quyền bốn gia tộc lớn ở thủ đô – Vương, Sở, Na, Tiêu.

“Nhà họ Lý sắp trở về rồi!”, một lão già nói.

“Ý ông là Lý Dục Thần kia sao?”, một lão già khác hỏi.

“Tông Sư số một Nam Giang mới ra lò! Có chút thú vị!”, ông lão ngồi ở góc đông nam giống như đang nói một mình.

“Sao chỉ có thể là có chút thú vị chứ, mưa gió sắp đến rồi!”, ông lão ngồi ở góc tây nam nói.

Lúc Lý Dục Thần đi vào hội sở Hồ Tân, Quan Nhã Lệ đã sớm đứng ở cổng hội sở chào đó.

“Bây giờ tôi nên gọi cậu là cậu Lý hay là Lý Đại Tông Sư đây?”, Quan Nhã Lệ cười hỏi.

“Không quan trọng, bà cũng có thể gọi tôi là Tiểu Lý”.

“Ồ, vậy thì tôi không dám”.

Quan Nhã Lệ không xác định Lý Dục Thần nói thản nhiên thật lòng, không quan tâm đến địa vị hay là không thích nói đùa, vội vàng thu hồi nụ cười, cẩn thận từng li từng tí dẫn anh đi vào.

Lý Dục Thần trông thấy bảng hiệu “tạm dừng kinh doanh” ở cổng hội sở, hỏi: “Hôm nay không kinh doanh sao?”

“Hai vị Tông Sư gặp mặt, chuyện lớn như thế, sao có thể để người ta quấy rầy chứ!”, Quan Nhã Lệ nói.

Lý Dục Thần khẽ gật đầu, đi theo Quan Nhã Lệ lên trên tầng.

Xà Bích Thanh đang ngồi uống trà trong một căn phòng ở tầng hai.

“Xà lão Tông Sư, để bà đợi lâu rồi”, Lý Dục Thần khẽ khom người, sau đó ngồi xuống Xà Bích Thanh đối diện.

Quan Nhã Lệ ngồi ở một bên, pha trà cho bọn họ.

Xà Bích Thanh nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần, hồi lâu sau mới đột nhiên hỏi: “Bố cậu họ Lý, mẹ cậu họ Cung đúng không?”

“Đúng thế”, Lý Dục Thần gật đầu nói.

“Ừm, xem ra cậu cũng đã biết”, Xà Bích Thanh nói.

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1107“Công tử thiên tài gì?”“Hình như tên là Na Nhữ An, nghe nói trước kia là một tên vô dụng, ở nhà họ Na chẳng khác nào một con kiến bị người ta ngược đãi, đột nhiên lại biến thành thiên tài, bây giờ đã là người nối nghiệp được định sẵn trong nhà rồi”.“Có đúng không vậy, anh Trương, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết sao?”“Tôi có một người anh làm bảo vệ ở nhà họ Na, anh ta đã nói với tôi như thế”.…Ở đằng sau trang viên có một căn nhà cổ kính.Ngay trên bốn góc mái cong của căn nhà, không ngờ là có bốn người đang đứng.Nếu có người trong võ lâm ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện ra bốn người này đều là cao thủ cấp bậc Tông Sư.Bốn vị Tông Sư đứng ở bốn phương hướng, vừa bảo vệ căn nhà này, c*̃ng cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.Trong nhà trang trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn tròn.Bên cạnh bàn tròn có bốn ông lão ngồi xung quanh.Bọn họ chính là người cầm quyền bốn gia tộc lớn ở thủ đô – Vương, Sở, Na, Tiêu.“Nhà họ Lý sắp trở về rồi!”, một lão già nói.“Ý ông là Lý Dục Thần kia sao?”, một lão già khác hỏi.“Tông Sư số một Nam Giang mới ra lò! Có chút thú vị!”, ông lão ngồi ở góc đông nam giống như đang nói một mình.“Sao chỉ có thể là có chút thú vị chứ, mưa gió sắp đến rồi!”, ông lão ngồi ở góc tây nam nói.…Lúc Lý Dục Thần đi vào hội sở Hồ Tân, Quan Nhã Lệ đã sớm đứng ở cổng hội sở chào đó.“Bây giờ tôi nên gọi cậu là cậu Lý hay là Lý Đại Tông Sư đây?”, Quan Nhã Lệ cười hỏi.“Không quan trọng, bà cũng có thể gọi tôi là Tiểu Lý”.“Ồ, vậy thì tôi không dám”.Quan Nhã Lệ không xác định Lý Dục Thần nói thản nhiên thật lòng, không quan tâm đến địa vị hay là không thích nói đùa, vội vàng thu hồi nụ cười, cẩn thận từng li từng tí dẫn anh đi vào.Lý Dục Thần trông thấy bảng hiệu “tạm dừng kinh doanh” ở cổng hội sở, hỏi: “Hôm nay không kinh doanh sao?”“Hai vị Tông Sư gặp mặt, chuyện lớn như thế, sao có thể để người ta quấy rầy chứ!”, Quan Nhã Lệ nói.Lý Dục Thần khẽ gật đầu, đi theo Quan Nhã Lệ lên trên tầng.Xà Bích Thanh đang ngồi uống trà trong một căn phòng ở tầng hai.“Xà lão Tông Sư, để bà đợi lâu rồi”, Lý Dục Thần khẽ khom người, sau đó ngồi xuống Xà Bích Thanh đối diện.Quan Nhã Lệ ngồi ở một bên, pha trà cho bọn họ.Xà Bích Thanh nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần, hồi lâu sau mới đột nhiên hỏi: “Bố cậu họ Lý, mẹ cậu họ Cung đúng không?”“Đúng thế”, Lý Dục Thần gật đầu nói.“Ừm, xem ra cậu cũng đã biết”, Xà Bích Thanh nói.

Chương 1107