Tác giả:

Hoàng 20 tuổi, cậu ấm sinh ra trong một gia đình khá giả ở tỉnh lẻ nhưng nhưng vẫn chưa có nhiều va vấp với cuộc sống bên ngoài. Nó nhìn khá sáng sủa và hiền lành. Là con một nên được ba mẹ cưng chiều hết mực nên nó chẳng muốn tách ra ở riêng tẹo nào. Nhưng điều gì đến cũng phải đến, ngày mà nó lo sợ nhất cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba me không muốn nhìn cảnh nó lông bông mãi ở nhà với vài ba thằng bạn chí cốt mà bắt nó lên hà nội học. Nó cũng đành phải làm vừa lòng gia đình. Nó nhập học tại một trg đại học trên hà nội k mấy tiếng tăm lắm. Vì mục đích của bố mẹ là muốn Hoàng va vấp nhiều với cuộc sống bên ngoài, muốn nó tự lập để trưởng thành hơn. Rồi cơ đồ mà bố nó gây dựng cũng sẽ về tay nó khi mà họ cảm thấy nó sẵn sàng. Nhưng suy cho cùng thì việc cho nó tự lập trên hà nội xô bồ khiến ba mẹ nó cũng đứng ngồi không yên,Lo lắng khi đứa con thân yêu được chiều chuộng từ tấm bé giờ ra ở riêng, không biết nó có thể tự lo nổi cho bản thân được không. Nhất là mẹ Hoàng lại càng không…

Chương 10: Bắt đầu?

Nơi Ta chờ Em.....Tác giả: BiTruyện Đam MỹHoàng 20 tuổi, cậu ấm sinh ra trong một gia đình khá giả ở tỉnh lẻ nhưng nhưng vẫn chưa có nhiều va vấp với cuộc sống bên ngoài. Nó nhìn khá sáng sủa và hiền lành. Là con một nên được ba mẹ cưng chiều hết mực nên nó chẳng muốn tách ra ở riêng tẹo nào. Nhưng điều gì đến cũng phải đến, ngày mà nó lo sợ nhất cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba me không muốn nhìn cảnh nó lông bông mãi ở nhà với vài ba thằng bạn chí cốt mà bắt nó lên hà nội học. Nó cũng đành phải làm vừa lòng gia đình. Nó nhập học tại một trg đại học trên hà nội k mấy tiếng tăm lắm. Vì mục đích của bố mẹ là muốn Hoàng va vấp nhiều với cuộc sống bên ngoài, muốn nó tự lập để trưởng thành hơn. Rồi cơ đồ mà bố nó gây dựng cũng sẽ về tay nó khi mà họ cảm thấy nó sẵn sàng. Nhưng suy cho cùng thì việc cho nó tự lập trên hà nội xô bồ khiến ba mẹ nó cũng đứng ngồi không yên,Lo lắng khi đứa con thân yêu được chiều chuộng từ tấm bé giờ ra ở riêng, không biết nó có thể tự lo nổi cho bản thân được không. Nhất là mẹ Hoàng lại càng không… T2 đầu tuần nó dậy sớm để quay vào guồng đua học tập rèn luyện. Dù biết lên đại học thì nó sẽ nhàn hạ hơn nhưng nỗi ám ảnh nợ môn đến 30 tuổi vẫn chưa trả được nợ nhận cái tấm bằng để ra trường thì bất kì thằng sinh viên nào cũng phải khiếp sợ.- Dậy sớm thế nhóc. - tiếng Khang làm nó giật mình.- Vâng. Cũng phải dậy sớm để chiến đấu chứ. - nó đáp lại bằng ánh mắt vui vẻ cười toe nhìn Khang.Ngừng một lát Khang tiếp tục nói với nó vẻ ngượng ngùng:- Cảm ơn nhóc về chuyện tối qua nhé.Nó còn đang lơ mơ trợn tròn mắt chả hiểu Khang cảm ơn nó chuyện gì định hỏi lý do thì đã thấy chú ta ngồi trên con xe lexus lái ra ngoài cổng để đi làm. Nó lẩm bẩm một mình:- Cái ông già này khó hiểu thật. Cảm ơn gì chứ?Nhưng nó nhớ lại chuyện hôm qua thì cũng lờ mờ đoán ra được. Có lẽ do nó tung hứng với chú ấy đạt quá. Chắc cô bồ mới khá là ưng nên chú ta mới cảm ơn nó chứ:). Có lẽ vậy. Nó mỉm cười. Khoác ba lo lên vai đến trường. Lòng nó phơi phới. Nó chả hiểu sao nó lại phởn phơ như vậy. Nó muốn tìm nguyên nhân nhưng lại thôi. Lâu lắm mới có một ngày tâm hồn nó vui vẻ thế này cơ mà....Lớp học vẫn nhộn nhịp như mọi hôm. Bốn đứa chúng nó vẫn tíu tít truyện trò trêu đùa nhau như thường ngày. Riêng có Linh thì tỏ ra e dè hơn với nó. Nó cảm nhận được điều đó:- Dạo này thấy hai đứa có vẻ quấn nhau lắm đấy nhé! Hay là đang trong gian đoạn hẹn hò cũng nên?- Con nhỏ Vân hỏi bâng quơ kiểu dò xét.Thực ra Vân cũng rất để ý đến nó. Cũng phải thôi vì nó cũng mang tiếng là hot boy của lớp cơ mà. Đã thế được thể thằng Quang cũng bơm vào:- Chứ còn gì nữa. Cả tuần rồi thấy mất tích cùng nhau đi đánh lẻ mà không rủ tụi này. Chắc chắn là có vấn đề rồi.Nó chỉ cười mà không nói lại được gì. Còn Linh lại không quan tâm mấy. Cô bé cứ nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ bằng cặp mắt mơ màng. Bất chợt nó có tin nhắn đến:- Tối nay đi ăn cơm với ta nhé nhóc. Nhớ để bụng đấy!Là chú Khang. "Quái lạ lại mời mình đi ăn sao?" Nó không khỏi ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn đó. Vì sống chung nhà nhưng có bao giờ nó và Khang ăn cùng nhau đâu. Mà nó cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc đó cả. Nhưng chả nhẽ nó lại từ chối. Người ta có lòng cơ mà. Không chần chừ nó quyết định nhắn tin trả lời lại: "Ok"

T2 đầu tuần nó dậy sớm để quay vào guồng đua học tập rèn luyện. Dù biết lên đại học thì nó sẽ nhàn hạ hơn nhưng nỗi ám ảnh nợ môn đến 30 tuổi vẫn chưa trả được nợ nhận cái tấm bằng để ra trường thì bất kì thằng sinh viên nào cũng phải khiếp sợ.

- Dậy sớm thế nhóc. - tiếng Khang làm nó giật mình.

- Vâng. Cũng phải dậy sớm để chiến đấu chứ. - nó đáp lại bằng ánh mắt vui vẻ cười toe nhìn Khang.

Ngừng một lát Khang tiếp tục nói với nó vẻ ngượng ngùng:

- Cảm ơn nhóc về chuyện tối qua nhé.

Nó còn đang lơ mơ trợn tròn mắt chả hiểu Khang cảm ơn nó chuyện gì định hỏi lý do thì đã thấy chú ta ngồi trên con xe lexus lái ra ngoài cổng để đi làm. Nó lẩm bẩm một mình:

- Cái ông già này khó hiểu thật. Cảm ơn gì chứ?

Nhưng nó nhớ lại chuyện hôm qua thì cũng lờ mờ đoán ra được. Có lẽ do nó tung hứng với chú ấy đạt quá. Chắc cô bồ mới khá là ưng nên chú ta mới cảm ơn nó chứ:). Có lẽ vậy. Nó mỉm cười. Khoác ba lo lên vai đến trường. Lòng nó phơi phới. Nó chả hiểu sao nó lại phởn phơ như vậy. Nó muốn tìm nguyên nhân nhưng lại thôi. Lâu lắm mới có một ngày tâm hồn nó vui vẻ thế này cơ mà....

Lớp học vẫn nhộn nhịp như mọi hôm. Bốn đứa chúng nó vẫn tíu tít truyện trò trêu đùa nhau như thường ngày. Riêng có Linh thì tỏ ra e dè hơn với nó. Nó cảm nhận được điều đó:

- Dạo này thấy hai đứa có vẻ quấn nhau lắm đấy nhé! Hay là đang trong gian đoạn hẹn hò cũng nên?- Con nhỏ Vân hỏi bâng quơ kiểu dò xét.

Thực ra Vân cũng rất để ý đến nó. Cũng phải thôi vì nó cũng mang tiếng là hot boy của lớp cơ mà. Đã thế được thể thằng Quang cũng bơm vào:

- Chứ còn gì nữa. Cả tuần rồi thấy mất tích cùng nhau đi đánh lẻ mà không rủ tụi này. Chắc chắn là có vấn đề rồi.

Nó chỉ cười mà không nói lại được gì. Còn Linh lại không quan tâm mấy. Cô bé cứ nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ bằng cặp mắt mơ màng. Bất chợt nó có tin nhắn đến:

- Tối nay đi ăn cơm với ta nhé nhóc. Nhớ để bụng đấy!

Là chú Khang. "Quái lạ lại mời mình đi ăn sao?" Nó không khỏi ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn đó. Vì sống chung nhà nhưng có bao giờ nó và Khang ăn cùng nhau đâu. Mà nó cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc đó cả. Nhưng chả nhẽ nó lại từ chối. Người ta có lòng cơ mà. Không chần chừ nó quyết định nhắn tin trả lời lại: "Ok"

Nơi Ta chờ Em.....Tác giả: BiTruyện Đam MỹHoàng 20 tuổi, cậu ấm sinh ra trong một gia đình khá giả ở tỉnh lẻ nhưng nhưng vẫn chưa có nhiều va vấp với cuộc sống bên ngoài. Nó nhìn khá sáng sủa và hiền lành. Là con một nên được ba mẹ cưng chiều hết mực nên nó chẳng muốn tách ra ở riêng tẹo nào. Nhưng điều gì đến cũng phải đến, ngày mà nó lo sợ nhất cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba me không muốn nhìn cảnh nó lông bông mãi ở nhà với vài ba thằng bạn chí cốt mà bắt nó lên hà nội học. Nó cũng đành phải làm vừa lòng gia đình. Nó nhập học tại một trg đại học trên hà nội k mấy tiếng tăm lắm. Vì mục đích của bố mẹ là muốn Hoàng va vấp nhiều với cuộc sống bên ngoài, muốn nó tự lập để trưởng thành hơn. Rồi cơ đồ mà bố nó gây dựng cũng sẽ về tay nó khi mà họ cảm thấy nó sẵn sàng. Nhưng suy cho cùng thì việc cho nó tự lập trên hà nội xô bồ khiến ba mẹ nó cũng đứng ngồi không yên,Lo lắng khi đứa con thân yêu được chiều chuộng từ tấm bé giờ ra ở riêng, không biết nó có thể tự lo nổi cho bản thân được không. Nhất là mẹ Hoàng lại càng không… T2 đầu tuần nó dậy sớm để quay vào guồng đua học tập rèn luyện. Dù biết lên đại học thì nó sẽ nhàn hạ hơn nhưng nỗi ám ảnh nợ môn đến 30 tuổi vẫn chưa trả được nợ nhận cái tấm bằng để ra trường thì bất kì thằng sinh viên nào cũng phải khiếp sợ.- Dậy sớm thế nhóc. - tiếng Khang làm nó giật mình.- Vâng. Cũng phải dậy sớm để chiến đấu chứ. - nó đáp lại bằng ánh mắt vui vẻ cười toe nhìn Khang.Ngừng một lát Khang tiếp tục nói với nó vẻ ngượng ngùng:- Cảm ơn nhóc về chuyện tối qua nhé.Nó còn đang lơ mơ trợn tròn mắt chả hiểu Khang cảm ơn nó chuyện gì định hỏi lý do thì đã thấy chú ta ngồi trên con xe lexus lái ra ngoài cổng để đi làm. Nó lẩm bẩm một mình:- Cái ông già này khó hiểu thật. Cảm ơn gì chứ?Nhưng nó nhớ lại chuyện hôm qua thì cũng lờ mờ đoán ra được. Có lẽ do nó tung hứng với chú ấy đạt quá. Chắc cô bồ mới khá là ưng nên chú ta mới cảm ơn nó chứ:). Có lẽ vậy. Nó mỉm cười. Khoác ba lo lên vai đến trường. Lòng nó phơi phới. Nó chả hiểu sao nó lại phởn phơ như vậy. Nó muốn tìm nguyên nhân nhưng lại thôi. Lâu lắm mới có một ngày tâm hồn nó vui vẻ thế này cơ mà....Lớp học vẫn nhộn nhịp như mọi hôm. Bốn đứa chúng nó vẫn tíu tít truyện trò trêu đùa nhau như thường ngày. Riêng có Linh thì tỏ ra e dè hơn với nó. Nó cảm nhận được điều đó:- Dạo này thấy hai đứa có vẻ quấn nhau lắm đấy nhé! Hay là đang trong gian đoạn hẹn hò cũng nên?- Con nhỏ Vân hỏi bâng quơ kiểu dò xét.Thực ra Vân cũng rất để ý đến nó. Cũng phải thôi vì nó cũng mang tiếng là hot boy của lớp cơ mà. Đã thế được thể thằng Quang cũng bơm vào:- Chứ còn gì nữa. Cả tuần rồi thấy mất tích cùng nhau đi đánh lẻ mà không rủ tụi này. Chắc chắn là có vấn đề rồi.Nó chỉ cười mà không nói lại được gì. Còn Linh lại không quan tâm mấy. Cô bé cứ nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ bằng cặp mắt mơ màng. Bất chợt nó có tin nhắn đến:- Tối nay đi ăn cơm với ta nhé nhóc. Nhớ để bụng đấy!Là chú Khang. "Quái lạ lại mời mình đi ăn sao?" Nó không khỏi ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn đó. Vì sống chung nhà nhưng có bao giờ nó và Khang ăn cùng nhau đâu. Mà nó cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc đó cả. Nhưng chả nhẽ nó lại từ chối. Người ta có lòng cơ mà. Không chần chừ nó quyết định nhắn tin trả lời lại: "Ok"

Chương 10: Bắt đầu?