Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 90: C90: Có lẽ suốt đời khó quên
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Thứ nhất: Tự sát, trở thành liệt nữ trinh tiết.Thứ hai: Gả cho nam nhân đó, cho dù là thê hay thiếp, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, cho dù quãng đời còn lại có hạnh phúc hay không!Nhưng mà.Bây giờ xem ra, những quý nữ trong lồ ng sắt đều không muốn trở thành liệt nữ trinh tiết.Con kiến còn sống cho qua ngày đoạn tháng, huống chỉ những quý nữ này vừa sinh ra đã có số mệnh hơn người.Hạ Thiên nhìn ra suy nghĩ của bọn họ: “Người đâu, cởi y phục của đám thổ phỉ ra cho bọn họ mặc vào, sau đó bịt mắt của bọn họ lại, đưa bọn họ rời khỏi đây!”“Vâng!”Người duy nhất thuận tiện làm chuyện này ở đây chỉ có Tàng Cửu.Hạ Thiên tiếp tục dặn dò: “Các vị quý nữ, tốt nhất các ngươi nên quên khuôn mặt của ta đi, quên chuyện ta từng xuất hiện ở đây, quên chuyện các ngươi từng đến nơi này, cũng quên luôn kiếp nạn lần này.”“Đương nhiên ta và người của ta cũng chưa từng gặp các ngươi.”“Sau khi trở lại gia tộc ở đế đô, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sống một cuộc sống thật tốt, tìm một người nào đó tử tế gả đi!”“Chỉ cần chúng ta đều quên hết mọi chuyện ở đây, sẽ quên được nỗi đau khổ này.”“Con đường cuộc đời rất dài, quên đi đau khổ mới có thể sống hạnh phúc hơn!”Lý Phù Dung chăm chú nhìn Hạ Thiên, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt của hắn vào lòng: “Người tốt, chúng ta có thể gặp lại nhau không?”Hạ Thiên lắc đầu: “Sẽ không!”“Bởi vì chúng ta phải đi những con đường khác nhau!”“Cho dù sau này chúng ta có gặp nhau trên đường phố của đế đô, thì cũng xin hãy giả vờ như kẻ xa lạ... ta cũng sẽ làm như không quen biết các ngươi!”“Nếu như có thể nhìn thấy các ngươi sống hạnh phúc, ta sẽ rất vui mừng!”“Chúng ta cùng quên nhau ở chốn giang hồ này đi!”Còn có một lý do khác mà Hạ Thiên chưa nói... quên hết mọi chuyện ở nơi này, chắc chắn Thái tử không biết có ai đã từng bị nhốt ở nơi này.Vậy thì bọn họ cũng sẽ được an toàn!Lý Phù Dung dùng răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không cam lòng nói: “Ta hiểu rồi!”“Vậy thì tạm biệt, người tốt!”“Nếu một ngày nào đó ngươi cần giúp đỡ, xin hãy trực tiếp đến phủ Lý quốc công tìm tai”Sau đó, tất cả các quý nữ đều khai báo địa chỉ của mình.Tuy rằng hiểu được cơ hội gặp lại người tốt này rất mong manh, nhưng trong lòng bọn họ vẫn hy vọng sẽ gặp lại!Vào thời điểm bọn họ tuyệt vọng nhất, thiếu niên anh tuấn xuất hiện trong ánh sáng này đã cứu bọn họ, khắc sâu trong lòng bọn họ.Có lẽ suốt đời khó quên!Không lâu sau đó.Các quý nữ được che mắt lại, được Tàng Cửu và mấy thiếu niên tàng kiếm hộ tống ra khỏi hang.||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam |||||Bọn họ được bí mật đưa đến cửa đế đô trong tình trạng không tiếp xúc với những người khác.Có lẽ sau này những quý nữ đó có thể giúp đỡ được Hạ Thiên.Vào lúc này. Hạ Thiên đang tập trung quan sát tình hình trong hang. Bên trái chất đầy bao tải, số lượng khoảng một nghìn bao.Bên cạnh nơi bao tải đang chất đống có rất nhiều hạt lúa rơi xuống.Hai mắt Tiểu Bạch sáng lên: “Vương gia, nếu như một baođựng một trăm cân lúa, ở chỗ này có một ngàn bao, vậy thì ở đây có mười vạn cân lúa!” _“Chúng ta giàu to rồiMà bên phải hang động còn có rất nhiều hộp gõ, không biết bên trong đựng cái gì?Tiểu Bạch to gan suy đoán: “Vương gia, chắc bên trong là vàng bạc của trại cướp đúng không?”Hạ Thiên gật đầu: “Mở ra đi!"“Xem thử rốt cuộc bên trong chứa báu vật gì?”
Thứ nhất: Tự sát, trở thành liệt nữ trinh tiết.
Thứ hai: Gả cho nam nhân đó, cho dù là thê hay thiếp, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, cho dù quãng đời còn lại có hạnh phúc hay không!
Nhưng mà.
Bây giờ xem ra, những quý nữ trong lồ ng sắt đều không muốn trở thành liệt nữ trinh tiết.
Con kiến còn sống cho qua ngày đoạn tháng, huống chỉ những quý nữ này vừa sinh ra đã có số mệnh hơn người.
Hạ Thiên nhìn ra suy nghĩ của bọn họ: “Người đâu, cởi y phục của đám thổ phỉ ra cho bọn họ mặc vào, sau đó bịt mắt của bọn họ lại, đưa bọn họ rời khỏi đây!”
“Vâng!”
Người duy nhất thuận tiện làm chuyện này ở đây chỉ có Tàng Cửu.
Hạ Thiên tiếp tục dặn dò: “Các vị quý nữ, tốt nhất các ngươi nên quên khuôn mặt của ta đi, quên chuyện ta từng xuất hiện ở đây, quên chuyện các ngươi từng đến nơi này, cũng quên luôn kiếp nạn lần này.”
“Đương nhiên ta và người của ta cũng chưa từng gặp các ngươi.”
“Sau khi trở lại gia tộc ở đế đô, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sống một cuộc sống thật tốt, tìm một người nào đó tử tế gả đi!”
“Chỉ cần chúng ta đều quên hết mọi chuyện ở đây, sẽ quên được nỗi đau khổ này.”
“Con đường cuộc đời rất dài, quên đi đau khổ mới có thể sống hạnh phúc hơn!”
Lý Phù Dung chăm chú nhìn Hạ Thiên, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt của hắn vào lòng: “Người tốt, chúng ta có thể gặp lại nhau không?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Sẽ không!”
“Bởi vì chúng ta phải đi những con đường khác nhau!”
“Cho dù sau này chúng ta có gặp nhau trên đường phố của đế đô, thì cũng xin hãy giả vờ như kẻ xa lạ... ta cũng sẽ làm như không quen biết các ngươi!”
“Nếu như có thể nhìn thấy các ngươi sống hạnh phúc, ta sẽ rất vui mừng!”
“Chúng ta cùng quên nhau ở chốn giang hồ này đi!”
Còn có một lý do khác mà Hạ Thiên chưa nói... quên hết mọi chuyện ở nơi này, chắc chắn Thái tử không biết có ai đã từng bị nhốt ở nơi này.
Vậy thì bọn họ cũng sẽ được an toàn!
Lý Phù Dung dùng răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không cam lòng nói: “Ta hiểu rồi!”
“Vậy thì tạm biệt, người tốt!”
“Nếu một ngày nào đó ngươi cần giúp đỡ, xin hãy trực tiếp đến phủ Lý quốc công tìm tai”
Sau đó, tất cả các quý nữ đều khai báo địa chỉ của mình.
Tuy rằng hiểu được cơ hội gặp lại người tốt này rất mong manh, nhưng trong lòng bọn họ vẫn hy vọng sẽ gặp lại!
Vào thời điểm bọn họ tuyệt vọng nhất, thiếu niên anh tuấn xuất hiện trong ánh sáng này đã cứu bọn họ, khắc sâu trong lòng bọn họ.
Có lẽ suốt đời khó quên!
Không lâu sau đó.
Các quý nữ được che mắt lại, được Tàng Cửu và mấy thiếu niên tàng kiếm hộ tống ra khỏi hang.
||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam |||||
Bọn họ được bí mật đưa đến cửa đế đô trong tình trạng không tiếp xúc với những người khác.
Có lẽ sau này những quý nữ đó có thể giúp đỡ được Hạ Thiên.
Vào lúc này. Hạ Thiên đang tập trung quan sát tình hình trong hang. Bên trái chất đầy bao tải, số lượng khoảng một nghìn bao.
Bên cạnh nơi bao tải đang chất đống có rất nhiều hạt lúa rơi xuống.
Hai mắt Tiểu Bạch sáng lên: “Vương gia, nếu như một bao
đựng một trăm cân lúa, ở chỗ này có một ngàn bao, vậy thì ở đây có mười vạn cân lúa!” _
“Chúng ta giàu to rồi
Mà bên phải hang động còn có rất nhiều hộp gõ, không biết bên trong đựng cái gì?
Tiểu Bạch to gan suy đoán: “Vương gia, chắc bên trong là vàng bạc của trại cướp đúng không?”
Hạ Thiên gật đầu: “Mở ra đi!"
“Xem thử rốt cuộc bên trong chứa báu vật gì?”
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Thứ nhất: Tự sát, trở thành liệt nữ trinh tiết.Thứ hai: Gả cho nam nhân đó, cho dù là thê hay thiếp, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, cho dù quãng đời còn lại có hạnh phúc hay không!Nhưng mà.Bây giờ xem ra, những quý nữ trong lồ ng sắt đều không muốn trở thành liệt nữ trinh tiết.Con kiến còn sống cho qua ngày đoạn tháng, huống chỉ những quý nữ này vừa sinh ra đã có số mệnh hơn người.Hạ Thiên nhìn ra suy nghĩ của bọn họ: “Người đâu, cởi y phục của đám thổ phỉ ra cho bọn họ mặc vào, sau đó bịt mắt của bọn họ lại, đưa bọn họ rời khỏi đây!”“Vâng!”Người duy nhất thuận tiện làm chuyện này ở đây chỉ có Tàng Cửu.Hạ Thiên tiếp tục dặn dò: “Các vị quý nữ, tốt nhất các ngươi nên quên khuôn mặt của ta đi, quên chuyện ta từng xuất hiện ở đây, quên chuyện các ngươi từng đến nơi này, cũng quên luôn kiếp nạn lần này.”“Đương nhiên ta và người của ta cũng chưa từng gặp các ngươi.”“Sau khi trở lại gia tộc ở đế đô, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sống một cuộc sống thật tốt, tìm một người nào đó tử tế gả đi!”“Chỉ cần chúng ta đều quên hết mọi chuyện ở đây, sẽ quên được nỗi đau khổ này.”“Con đường cuộc đời rất dài, quên đi đau khổ mới có thể sống hạnh phúc hơn!”Lý Phù Dung chăm chú nhìn Hạ Thiên, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt của hắn vào lòng: “Người tốt, chúng ta có thể gặp lại nhau không?”Hạ Thiên lắc đầu: “Sẽ không!”“Bởi vì chúng ta phải đi những con đường khác nhau!”“Cho dù sau này chúng ta có gặp nhau trên đường phố của đế đô, thì cũng xin hãy giả vờ như kẻ xa lạ... ta cũng sẽ làm như không quen biết các ngươi!”“Nếu như có thể nhìn thấy các ngươi sống hạnh phúc, ta sẽ rất vui mừng!”“Chúng ta cùng quên nhau ở chốn giang hồ này đi!”Còn có một lý do khác mà Hạ Thiên chưa nói... quên hết mọi chuyện ở nơi này, chắc chắn Thái tử không biết có ai đã từng bị nhốt ở nơi này.Vậy thì bọn họ cũng sẽ được an toàn!Lý Phù Dung dùng răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không cam lòng nói: “Ta hiểu rồi!”“Vậy thì tạm biệt, người tốt!”“Nếu một ngày nào đó ngươi cần giúp đỡ, xin hãy trực tiếp đến phủ Lý quốc công tìm tai”Sau đó, tất cả các quý nữ đều khai báo địa chỉ của mình.Tuy rằng hiểu được cơ hội gặp lại người tốt này rất mong manh, nhưng trong lòng bọn họ vẫn hy vọng sẽ gặp lại!Vào thời điểm bọn họ tuyệt vọng nhất, thiếu niên anh tuấn xuất hiện trong ánh sáng này đã cứu bọn họ, khắc sâu trong lòng bọn họ.Có lẽ suốt đời khó quên!Không lâu sau đó.Các quý nữ được che mắt lại, được Tàng Cửu và mấy thiếu niên tàng kiếm hộ tống ra khỏi hang.||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam |||||Bọn họ được bí mật đưa đến cửa đế đô trong tình trạng không tiếp xúc với những người khác.Có lẽ sau này những quý nữ đó có thể giúp đỡ được Hạ Thiên.Vào lúc này. Hạ Thiên đang tập trung quan sát tình hình trong hang. Bên trái chất đầy bao tải, số lượng khoảng một nghìn bao.Bên cạnh nơi bao tải đang chất đống có rất nhiều hạt lúa rơi xuống.Hai mắt Tiểu Bạch sáng lên: “Vương gia, nếu như một baođựng một trăm cân lúa, ở chỗ này có một ngàn bao, vậy thì ở đây có mười vạn cân lúa!” _“Chúng ta giàu to rồiMà bên phải hang động còn có rất nhiều hộp gõ, không biết bên trong đựng cái gì?Tiểu Bạch to gan suy đoán: “Vương gia, chắc bên trong là vàng bạc của trại cướp đúng không?”Hạ Thiên gật đầu: “Mở ra đi!"“Xem thử rốt cuộc bên trong chứa báu vật gì?”