Thời Tiến mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ mềm mại rộng lớn, mặc áo ngủ thuần cotton trên người, ôm một cái gối ôm dưa chuột trong ngực. Đây là đâu, không giống như là bệnh viện, cũng khẳng định không phải là địa ngục. Cậu mờ mịt chớp mắt mấy cái, giơ tay xoa trán. Cậu không phải đang trên đường bắt trộm bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đâm vào sao? Với tốc độ của xe tải kia, khả năng cậu còn sống gần như bằng không, vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra? “Chính là cậu trọng sinh nha.” Đột nhiên, một âm thanh của máy móc lanh lảnh vang lên trong đầu, Thời Tiến giật mình chấn động ngồi dậy, cảnh giác nhìn quanh: “Ai đang nói đó?” “Tui à, là bàn tay vàng cộng bùa bảo mệnh của cậu, cậu có thể gọi tui là Tiểu Tử.” “Cười chết?” * ‘Tử’ trong tên của bé hệ thống là cái chết, ‘tiểu’ đọc hơi giống với ‘tiếu’ – cười; bạn Tiến đọc lái thành ‘tiếu tử’ = cười chết. “… Tiếng phổ thông của tui rất chuẩn, cảm ơn.” Thời Tiến thu hồi ánh mắt nhìn quanh, rốt cục xác định giọng nói…
Tác giả: