Trường trung học Bạch Vân là một trường trung học công lập nhỏ thuộc thành phố Bạc Hà. Tại một quán net cách trường không xa. Trần Lâm và nhóm bạn của cậu đang thực hành giáo trình quẩy yasuo cấp tốc của một ông thầy nào đó, dĩ nhiên màn hình đỏ. - Moá nó, không gánh nổi cái team này mà! Trần Lâm đập bàn tức tối. Còn mọi người xung quan thì ánh mắt trắng dã nhìn cậu. Moá 02/18 đúng là gánh team thật chỉ có điều là gánh nặng của team thì có. Đang tính làm thêm trận nữa rồi về không lão cha vác đồ long đao tới ganh thì toang. Đột thiên ngoài đường có tiếng hết lớn, rất nhiều người đổ xô ra đường chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra livestream. Tò mò hống chuyện mấy thanh niên trong quán net củng chạy ra xem trong đó dĩ nhiên có Trần Lâm. Ra ngoài mới thấy bầu trời mây đen cuồng cuộn kéo đến tụ lại thành 7 hư ảnh nhân hình to lớn đứng sừng sững trên bầu trời thành phố Bạc Hà. Không chỉ thành phố Bạc Hà mà toàn thế giới khấp các nơi đều sức hiện hiện tượng này làm cho…
Chương 12: Người Mai Mắn Sống Sót
Lãnh Địa Huyết TộcTác giả: Bạch Vô ThườngTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng SinhTrường trung học Bạch Vân là một trường trung học công lập nhỏ thuộc thành phố Bạc Hà. Tại một quán net cách trường không xa. Trần Lâm và nhóm bạn của cậu đang thực hành giáo trình quẩy yasuo cấp tốc của một ông thầy nào đó, dĩ nhiên màn hình đỏ. - Moá nó, không gánh nổi cái team này mà! Trần Lâm đập bàn tức tối. Còn mọi người xung quan thì ánh mắt trắng dã nhìn cậu. Moá 02/18 đúng là gánh team thật chỉ có điều là gánh nặng của team thì có. Đang tính làm thêm trận nữa rồi về không lão cha vác đồ long đao tới ganh thì toang. Đột thiên ngoài đường có tiếng hết lớn, rất nhiều người đổ xô ra đường chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra livestream. Tò mò hống chuyện mấy thanh niên trong quán net củng chạy ra xem trong đó dĩ nhiên có Trần Lâm. Ra ngoài mới thấy bầu trời mây đen cuồng cuộn kéo đến tụ lại thành 7 hư ảnh nhân hình to lớn đứng sừng sững trên bầu trời thành phố Bạc Hà. Không chỉ thành phố Bạc Hà mà toàn thế giới khấp các nơi đều sức hiện hiện tượng này làm cho… Thành phố Bạc Hà trong một con hẻm nhỏ, một vày thây ma đang du đãng tìm kiếm con mồi.Bất chợt từ trong mãnh phế tích một thanh niên tay trái cầm khiên, tay phải cầm một ngọn giáo tựa như chiến binh sparta lao ra đâm chết con thây ma gần đó, thấy đồng đội bị giết con thây ma kế bên lao đến trả thù nhưng thanh niên kia đã nhanh tay giơ khiên lên đỡ.Bị chiếc khiên ngăn cản con thây ma kia bắt đầu gầm gu như muốn gọi thêm đồng đội đến giúp thì sao lưng thanh niên kia một trung niên nam tử lao ra một đao cắt đứt đầu nó.Cập đôi công thủ này không ai khác là Trần Lâm và lão cha cậu Trần Thiên.Sau khi bị con heo rừng kia bón hành Trần Lâm nhận ra rằng người chơi hệ pháp sư mà còn là pháp sư nhờ trang bị như cậu không thơm nên cậu quyết định chuyển qua làm pháp sự cận chiến.Chính vì thế mới có cảnh lúc nảy.Tiêu diệt xong hai con thây ma, hai cha con Trần Lâm nhanh chống lên đường vì con thây ma lúc nảy đã đánh động không ít thây ma gần đó dù nhìn có vẻ hai cha con tiêu diệt hai con thây ma khá nhẹ nhàn như thật ra họ chỉ giám đánh du kích chớ không giám đương đầu với lượng lớn thây ma.Sau khi chốn vào một phế tích các đó không sa, lão cha Trần Thiên vội lấy ra ống nhòm su được từ thằng con trèo lên cao quan sát xung quan.Dự định về nhà của Trần Lâm lúc này là không cần thiết nửa nên sau một đêm bàn bạc cha con cậu quyết định rời bỏ thành phố này đi về phía Đông, người đưa ra đề nghị này không ai khác là Trần Lâm nguyên nhân của quyết định này đến từ nhiều yếu tố.Thứ thất, phía đông thành phố Bạc Hà mặc dù có rất nhiều thành phố lớn còn là khu trọng điểm kinh tế đồng nghĩ với việc sẽ có rất nhiều thây ma như củng có thứ mà thành phố Bạc Hà không có đó là quân đội.Thứ hai, thành phố Bạc Hà tương đối phong bế, lực lượng có sức chiến đấu duy nhất ở đây là cảnh sát mấy cây súng đối đầu với đạo quân thây ma hay hung thú là không thực tế nên dù không muốn nói như thành phố này đã không có cửa cho nhân loại không sớm thì muộn nó củng sẽ thuộc về lũ thây ma hay bọn hung thú ngoài kia nên ra đi là tất yếu.Tuy nhiên hướng đi của Trần Lâm củng có khuyết điểm đó là phía đông là trục quốc lộ giao thông của thành phố nên sẽ có rất nhiều người mà nhiều người thì sẽ nhiều thây ma nên họ phải hết sức cẩn thận.- Tiểu Trần lên đây nhìn cái này này.Đang nghĩ ngợi về hứng đi sấp tới Trần Lâm bất chợt nghe tiếng kêu của lão cha mình, dường như ông pháp hiện điều gì đó.Tò mò cậu leo lên nóc nhà xem thử.Tiếp nhận ống nhòm rồi nhìn về hướng lão cha chỉ chợt thấy xa xa kia trên một tòa nhà có treo một tấm vải trắng lớn bên trên còn viết một chữ Help to lớn.- Người may mắn còn sống.Trần Lâm sợ hãi kêu lên vì dù sau đã ba ngày trôi qua nhưng người duy nhất cậu gập chỉ có lão cha Trần Thiên.- Phải! Với lại tòa nhà kia trùng với hướng đi của cúng ta nếu được qua đó xem sao.Nghe Trần Lâm nói Trần Thiên gật đầu đồng ý rồi đưa ra đề nghị, dù sao con người củng có tập tín bầy đàn.Nghe lão cha nói Trần Lâm khẽ gật đầu như ánh mắt vẩn quan sát tòa nhà kia vì khác lão cha mình cậu đọc không ít truyện về mạt thế và chúng điều có điểm chung là phải đề phòng chính con người.Bất chợt một tiếng xé gió vang lên, cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy Trần Lâm, không kịp chần chờ cậu nhanh tay lấy chiếc khiên ra đỡ một cách thuần thục.Keng! Két!Một tiếng kêu đinh tai nhức óc như hai thanh kim loại cạ vào nhau vang lên, Trần Lâm hoảng sợ nhìn một vét cào dài in hằng lên chiếc khiên.Lúc này lão cha Trần Thiên củng hoảng sợ vội vàng cảnh giác nhìn sinh vật cách đó không xa.Nó là một con thây ma nhưng lại không giống bất kỳ con thây ma nào mà cậu gặp trước đó, cơ thể nó nhỏ nhắn có phần gầy gò, làng da của nó không nhăn nheo lở loét như những thây ma khác mà như một lớp màng da màu tím sẩm bao phủ toàn thân nó, điều đáng sợ nhất là bộ móng tay dài ánh lên những tia sáng như kim loại, vết cào trên chiếc khiên của Trần Lâm chính là do nó gây ra.Nhìn thấy con thây ma trước mặt đồng tử Trần Lâm co rút lại, đều đáng sợ nhất cậu nghĩ đến củng đã thành sự thật, thây ma hay thậm chí là hung thú đều có thể tiến hóa và hệ thống chỉ sợ không phải của riêng nhân loại.
Thành phố Bạc Hà trong một con hẻm nhỏ, một vày thây ma đang du đãng tìm kiếm con mồi.
Bất chợt từ trong mãnh phế tích một thanh niên tay trái cầm khiên, tay phải cầm một ngọn giáo tựa như chiến binh sparta lao ra đâm chết con thây ma gần đó, thấy đồng đội bị giết con thây ma kế bên lao đến trả thù nhưng thanh niên kia đã nhanh tay giơ khiên lên đỡ.
Bị chiếc khiên ngăn cản con thây ma kia bắt đầu gầm gu như muốn gọi thêm đồng đội đến giúp thì sao lưng thanh niên kia một trung niên nam tử lao ra một đao cắt đứt đầu nó.
Cập đôi công thủ này không ai khác là Trần Lâm và lão cha cậu Trần Thiên.
Sau khi bị con heo rừng kia bón hành Trần Lâm nhận ra rằng người chơi hệ pháp sư mà còn là pháp sư nhờ trang bị như cậu không thơm nên cậu quyết định chuyển qua làm pháp sự cận chiến.
Chính vì thế mới có cảnh lúc nảy.
Tiêu diệt xong hai con thây ma, hai cha con Trần Lâm nhanh chống lên đường vì con thây ma lúc nảy đã đánh động không ít thây ma gần đó dù nhìn có vẻ hai cha con tiêu diệt hai con thây ma khá nhẹ nhàn như thật ra họ chỉ giám đánh du kích chớ không giám đương đầu với lượng lớn thây ma.
Sau khi chốn vào một phế tích các đó không sa, lão cha Trần Thiên vội lấy ra ống nhòm su được từ thằng con trèo lên cao quan sát xung quan.
Dự định về nhà của Trần Lâm lúc này là không cần thiết nửa nên sau một đêm bàn bạc cha con cậu quyết định rời bỏ thành phố này đi về phía Đông, người đưa ra đề nghị này không ai khác là Trần Lâm nguyên nhân của quyết định này đến từ nhiều yếu tố.
Thứ thất, phía đông thành phố Bạc Hà mặc dù có rất nhiều thành phố lớn còn là khu trọng điểm kinh tế đồng nghĩ với việc sẽ có rất nhiều thây ma như củng có thứ mà thành phố Bạc Hà không có đó là quân đội.
Thứ hai, thành phố Bạc Hà tương đối phong bế, lực lượng có sức chiến đấu duy nhất ở đây là cảnh sát mấy cây súng đối đầu với đạo quân thây ma hay hung thú là không thực tế nên dù không muốn nói như thành phố này đã không có cửa cho nhân loại không sớm thì muộn nó củng sẽ thuộc về lũ thây ma hay bọn hung thú ngoài kia nên ra đi là tất yếu.
Tuy nhiên hướng đi của Trần Lâm củng có khuyết điểm đó là phía đông là trục quốc lộ giao thông của thành phố nên sẽ có rất nhiều người mà nhiều người thì sẽ nhiều thây ma nên họ phải hết sức cẩn thận.
- Tiểu Trần lên đây nhìn cái này này.
Đang nghĩ ngợi về hứng đi sấp tới Trần Lâm bất chợt nghe tiếng kêu của lão cha mình, dường như ông pháp hiện điều gì đó.
Tò mò cậu leo lên nóc nhà xem thử.
Tiếp nhận ống nhòm rồi nhìn về hướng lão cha chỉ chợt thấy xa xa kia trên một tòa nhà có treo một tấm vải trắng lớn bên trên còn viết một chữ Help to lớn.
- Người may mắn còn sống.
Trần Lâm sợ hãi kêu lên vì dù sau đã ba ngày trôi qua nhưng người duy nhất cậu gập chỉ có lão cha Trần Thiên.
- Phải! Với lại tòa nhà kia trùng với hướng đi của cúng ta nếu được qua đó xem sao.
Nghe Trần Lâm nói Trần Thiên gật đầu đồng ý rồi đưa ra đề nghị, dù sao con người củng có tập tín bầy đàn.
Nghe lão cha nói Trần Lâm khẽ gật đầu như ánh mắt vẩn quan sát tòa nhà kia vì khác lão cha mình cậu đọc không ít truyện về mạt thế và chúng điều có điểm chung là phải đề phòng chính con người.
Bất chợt một tiếng xé gió vang lên, cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy Trần Lâm, không kịp chần chờ cậu nhanh tay lấy chiếc khiên ra đỡ một cách thuần thục.
Keng! Két!
Một tiếng kêu đinh tai nhức óc như hai thanh kim loại cạ vào nhau vang lên, Trần Lâm hoảng sợ nhìn một vét cào dài in hằng lên chiếc khiên.
Lúc này lão cha Trần Thiên củng hoảng sợ vội vàng cảnh giác nhìn sinh vật cách đó không xa.
Nó là một con thây ma nhưng lại không giống bất kỳ con thây ma nào mà cậu gặp trước đó, cơ thể nó nhỏ nhắn có phần gầy gò, làng da của nó không nhăn nheo lở loét như những thây ma khác mà như một lớp màng da màu tím sẩm bao phủ toàn thân nó, điều đáng sợ nhất là bộ móng tay dài ánh lên những tia sáng như kim loại, vết cào trên chiếc khiên của Trần Lâm chính là do nó gây ra.
Nhìn thấy con thây ma trước mặt đồng tử Trần Lâm co rút lại, đều đáng sợ nhất cậu nghĩ đến củng đã thành sự thật, thây ma hay thậm chí là hung thú đều có thể tiến hóa và hệ thống chỉ sợ không phải của riêng nhân loại.
Lãnh Địa Huyết TộcTác giả: Bạch Vô ThườngTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng SinhTrường trung học Bạch Vân là một trường trung học công lập nhỏ thuộc thành phố Bạc Hà. Tại một quán net cách trường không xa. Trần Lâm và nhóm bạn của cậu đang thực hành giáo trình quẩy yasuo cấp tốc của một ông thầy nào đó, dĩ nhiên màn hình đỏ. - Moá nó, không gánh nổi cái team này mà! Trần Lâm đập bàn tức tối. Còn mọi người xung quan thì ánh mắt trắng dã nhìn cậu. Moá 02/18 đúng là gánh team thật chỉ có điều là gánh nặng của team thì có. Đang tính làm thêm trận nữa rồi về không lão cha vác đồ long đao tới ganh thì toang. Đột thiên ngoài đường có tiếng hết lớn, rất nhiều người đổ xô ra đường chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra livestream. Tò mò hống chuyện mấy thanh niên trong quán net củng chạy ra xem trong đó dĩ nhiên có Trần Lâm. Ra ngoài mới thấy bầu trời mây đen cuồng cuộn kéo đến tụ lại thành 7 hư ảnh nhân hình to lớn đứng sừng sững trên bầu trời thành phố Bạc Hà. Không chỉ thành phố Bạc Hà mà toàn thế giới khấp các nơi đều sức hiện hiện tượng này làm cho… Thành phố Bạc Hà trong một con hẻm nhỏ, một vày thây ma đang du đãng tìm kiếm con mồi.Bất chợt từ trong mãnh phế tích một thanh niên tay trái cầm khiên, tay phải cầm một ngọn giáo tựa như chiến binh sparta lao ra đâm chết con thây ma gần đó, thấy đồng đội bị giết con thây ma kế bên lao đến trả thù nhưng thanh niên kia đã nhanh tay giơ khiên lên đỡ.Bị chiếc khiên ngăn cản con thây ma kia bắt đầu gầm gu như muốn gọi thêm đồng đội đến giúp thì sao lưng thanh niên kia một trung niên nam tử lao ra một đao cắt đứt đầu nó.Cập đôi công thủ này không ai khác là Trần Lâm và lão cha cậu Trần Thiên.Sau khi bị con heo rừng kia bón hành Trần Lâm nhận ra rằng người chơi hệ pháp sư mà còn là pháp sư nhờ trang bị như cậu không thơm nên cậu quyết định chuyển qua làm pháp sự cận chiến.Chính vì thế mới có cảnh lúc nảy.Tiêu diệt xong hai con thây ma, hai cha con Trần Lâm nhanh chống lên đường vì con thây ma lúc nảy đã đánh động không ít thây ma gần đó dù nhìn có vẻ hai cha con tiêu diệt hai con thây ma khá nhẹ nhàn như thật ra họ chỉ giám đánh du kích chớ không giám đương đầu với lượng lớn thây ma.Sau khi chốn vào một phế tích các đó không sa, lão cha Trần Thiên vội lấy ra ống nhòm su được từ thằng con trèo lên cao quan sát xung quan.Dự định về nhà của Trần Lâm lúc này là không cần thiết nửa nên sau một đêm bàn bạc cha con cậu quyết định rời bỏ thành phố này đi về phía Đông, người đưa ra đề nghị này không ai khác là Trần Lâm nguyên nhân của quyết định này đến từ nhiều yếu tố.Thứ thất, phía đông thành phố Bạc Hà mặc dù có rất nhiều thành phố lớn còn là khu trọng điểm kinh tế đồng nghĩ với việc sẽ có rất nhiều thây ma như củng có thứ mà thành phố Bạc Hà không có đó là quân đội.Thứ hai, thành phố Bạc Hà tương đối phong bế, lực lượng có sức chiến đấu duy nhất ở đây là cảnh sát mấy cây súng đối đầu với đạo quân thây ma hay hung thú là không thực tế nên dù không muốn nói như thành phố này đã không có cửa cho nhân loại không sớm thì muộn nó củng sẽ thuộc về lũ thây ma hay bọn hung thú ngoài kia nên ra đi là tất yếu.Tuy nhiên hướng đi của Trần Lâm củng có khuyết điểm đó là phía đông là trục quốc lộ giao thông của thành phố nên sẽ có rất nhiều người mà nhiều người thì sẽ nhiều thây ma nên họ phải hết sức cẩn thận.- Tiểu Trần lên đây nhìn cái này này.Đang nghĩ ngợi về hứng đi sấp tới Trần Lâm bất chợt nghe tiếng kêu của lão cha mình, dường như ông pháp hiện điều gì đó.Tò mò cậu leo lên nóc nhà xem thử.Tiếp nhận ống nhòm rồi nhìn về hướng lão cha chỉ chợt thấy xa xa kia trên một tòa nhà có treo một tấm vải trắng lớn bên trên còn viết một chữ Help to lớn.- Người may mắn còn sống.Trần Lâm sợ hãi kêu lên vì dù sau đã ba ngày trôi qua nhưng người duy nhất cậu gập chỉ có lão cha Trần Thiên.- Phải! Với lại tòa nhà kia trùng với hướng đi của cúng ta nếu được qua đó xem sao.Nghe Trần Lâm nói Trần Thiên gật đầu đồng ý rồi đưa ra đề nghị, dù sao con người củng có tập tín bầy đàn.Nghe lão cha nói Trần Lâm khẽ gật đầu như ánh mắt vẩn quan sát tòa nhà kia vì khác lão cha mình cậu đọc không ít truyện về mạt thế và chúng điều có điểm chung là phải đề phòng chính con người.Bất chợt một tiếng xé gió vang lên, cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy Trần Lâm, không kịp chần chờ cậu nhanh tay lấy chiếc khiên ra đỡ một cách thuần thục.Keng! Két!Một tiếng kêu đinh tai nhức óc như hai thanh kim loại cạ vào nhau vang lên, Trần Lâm hoảng sợ nhìn một vét cào dài in hằng lên chiếc khiên.Lúc này lão cha Trần Thiên củng hoảng sợ vội vàng cảnh giác nhìn sinh vật cách đó không xa.Nó là một con thây ma nhưng lại không giống bất kỳ con thây ma nào mà cậu gặp trước đó, cơ thể nó nhỏ nhắn có phần gầy gò, làng da của nó không nhăn nheo lở loét như những thây ma khác mà như một lớp màng da màu tím sẩm bao phủ toàn thân nó, điều đáng sợ nhất là bộ móng tay dài ánh lên những tia sáng như kim loại, vết cào trên chiếc khiên của Trần Lâm chính là do nó gây ra.Nhìn thấy con thây ma trước mặt đồng tử Trần Lâm co rút lại, đều đáng sợ nhất cậu nghĩ đến củng đã thành sự thật, thây ma hay thậm chí là hung thú đều có thể tiến hóa và hệ thống chỉ sợ không phải của riêng nhân loại.