"Mày đang làm cái gì thế nhóc con, còn không mau quét sân, đợi cha với mẫu thân về rồi ăn cơm....Còn dám ngước cái mắt lên nhìn tỷ mày hả, đi làm nhanh...Muốn ăn đòn à, Ô cái thằng này". " Nhẹ thôi lão tam đang ngủ.....Biết rồi.....bọn mình trộm xong nhà lão rồi đi ra ruộng chỗ ngoài ruộng làng lấy mấy củ khoai nữa, rồi đi câu mấy con tôm chiều tụi mình ra nương nướng nha". Hoàng hôn! hình như có cả làn gió hạ cuối ngày nữa, đám lửa thật to, hhaha có mấy củ khoai, mình được hai con tôm. Ô! chưa chín nữa, cả cánh diều nữa, mình và mấy bạn ấy đang chạy quanh nữa! Tại sao nhỉ? Gọi nó là hoàng hôn hay là bình mình, hình như là mình nhớ mẫu thân bảo là hoàng hôn, cảm giác này là sao chứ, yên bình quá. Dạ Vũ một mình dưới bóng chiều tà, hắn đang chìm trong suy nghĩ về tuổi thơ của mình,những ảo ảnh ẩn hiện trong quá khứ, những đám mây hững hờ trôi qua mệt mỏi tự như mặt trời cuối ngày vậy. Hắn cũng mệt mỏi. Có thật thế không? Hay là những đám mây đó mới là kẻ mệt mỏi như hắn. Hắn sợ, một…
Chương 5: Dạ
Mộng NgãTác giả: Vũ DạTruyện Huyền Huyễn, Truyện Thám Hiểm, Truyện Tiên Hiệp"Mày đang làm cái gì thế nhóc con, còn không mau quét sân, đợi cha với mẫu thân về rồi ăn cơm....Còn dám ngước cái mắt lên nhìn tỷ mày hả, đi làm nhanh...Muốn ăn đòn à, Ô cái thằng này". " Nhẹ thôi lão tam đang ngủ.....Biết rồi.....bọn mình trộm xong nhà lão rồi đi ra ruộng chỗ ngoài ruộng làng lấy mấy củ khoai nữa, rồi đi câu mấy con tôm chiều tụi mình ra nương nướng nha". Hoàng hôn! hình như có cả làn gió hạ cuối ngày nữa, đám lửa thật to, hhaha có mấy củ khoai, mình được hai con tôm. Ô! chưa chín nữa, cả cánh diều nữa, mình và mấy bạn ấy đang chạy quanh nữa! Tại sao nhỉ? Gọi nó là hoàng hôn hay là bình mình, hình như là mình nhớ mẫu thân bảo là hoàng hôn, cảm giác này là sao chứ, yên bình quá. Dạ Vũ một mình dưới bóng chiều tà, hắn đang chìm trong suy nghĩ về tuổi thơ của mình,những ảo ảnh ẩn hiện trong quá khứ, những đám mây hững hờ trôi qua mệt mỏi tự như mặt trời cuối ngày vậy. Hắn cũng mệt mỏi. Có thật thế không? Hay là những đám mây đó mới là kẻ mệt mỏi như hắn. Hắn sợ, một… Tiếng ngáy khò... khò của A Tam, thật đều,, chẳng biết là có đánh thức ai, hay là điệu ru. Chẳng phải điệu ru êm dịu của mẹ, chẳng ấm áp và nồng ấm như cha, nó tồn tại như sự khẳng định, nơi nay có hơi ấm con người. Muốn xóa đi sự hoang vu nơi này chăng, muốn át đi những tiếng thét của thứ thú vật những kia chăng, thật nhỏ bé,con người thật nhỏ bé và đáng thương.Vũ không ngủ được, không phải tiếng ngáy kia, hắn thực ra cần nó, cần nó để chống lại sự cô đơn này. Đêm đầu tiên hắn xa hương. Hắn chẳng bao giờ giải thích, hắn chẳng còn gì tiếc nuối, tự hắn đã bỏ ra đi sau khi để lại những dòng viết cuối.Hắn đã nghĩ về đêm nay, nhiều lắm rồi, nhiều tới mức nó thành ám ảnh, thành bóng tối trong tâm hắn, không giết những con người khốn nạn kia, hắn chẳng bao giờ có thể cười như trước. Hắn muốn ngây thơ, muốn hạnh phúc. Những ký ức êm đẹp kia vẫn còn đó, nhưng khốn nạn thay nó chẳng thể nào quay lại. Không bao giờ quay lại được, không bao giờ có thể, nó đã xảy ra rồi, hắn gào thét trong tâm. Tờ giấy trắng kia đã có vết mực, nó đã có h*m m**n, đã có dục vong. Dù chỉ đơn giản là hạnh phúc bên cha mẹ.Giờ thì hắn hiểu rồi, hiểu cái cách mà cha hắn nhìn hắn. Cha hắn hạnh phúc, cha hắn đau, cha hắn sợ hãi, sợ đứa con này mất đi ánh mắt đó. Nhưng chỉ là thoáng qua thôi, ta sẽ giữ nó cho con, hay là cha cũng muốn mình như cha, sau tất cả tìm kiếm ngộ ra thứ hạnh phúc thực sự này là gì:Những ngày trầm lặng để hiểu hơn về là tình yêuHai tâm hồn bé nhỏ trong không gian thật là tịch liêuNhưng có lẽ cha sợ, trên con đường đó, hắn chẳng thể quay lại.Nhưng sau tất cả hắn chọn rồi, con đường này, không phải kẻ khờ quên đi quá khứ, quên đi chính con tim mình, chọn sự thực tại giả tạo này. Hắn chọn một thứ gì đó, thôi thúc từ con tim mình. Liệu có phải mình muốn cha chết không, mình có muốn thực tại này, sao cha mẹ lại chết, sao mình lại đau khổ....nhưng sao mình lại thỏa mãn. Thật mệt mỏi, hắn chẳng muốn nghĩ nữa, nhưng hắn chẳng dừng được, vẫn chẳng hiểu ra gì cả, vẫn là bóng tối. Sự khó chịu này. Khốn nạnHắn khóc rồi, khốn nạn!
Tiếng ngáy khò... khò của A Tam, thật đều,, chẳng biết là có đánh thức ai, hay là điệu ru. Chẳng phải điệu ru êm dịu của mẹ, chẳng ấm áp và nồng ấm như cha, nó tồn tại như sự khẳng định, nơi nay có hơi ấm con người. Muốn xóa đi sự hoang vu nơi này chăng, muốn át đi những tiếng thét của thứ thú vật những kia chăng, thật nhỏ bé,con người thật nhỏ bé và đáng thương.
Vũ không ngủ được, không phải tiếng ngáy kia, hắn thực ra cần nó, cần nó để chống lại sự cô đơn này. Đêm đầu tiên hắn xa hương. Hắn chẳng bao giờ giải thích, hắn chẳng còn gì tiếc nuối, tự hắn đã bỏ ra đi sau khi để lại những dòng viết cuối.
Hắn đã nghĩ về đêm nay, nhiều lắm rồi, nhiều tới mức nó thành ám ảnh, thành bóng tối trong tâm hắn, không giết những con người khốn nạn kia, hắn chẳng bao giờ có thể cười như trước. Hắn muốn ngây thơ, muốn hạnh phúc. Những ký ức êm đẹp kia vẫn còn đó, nhưng khốn nạn thay nó chẳng thể nào quay lại. Không bao giờ quay lại được, không bao giờ có thể, nó đã xảy ra rồi, hắn gào thét trong tâm. Tờ giấy trắng kia đã có vết mực, nó đã có h*m m**n, đã có dục vong. Dù chỉ đơn giản là hạnh phúc bên cha mẹ.
Giờ thì hắn hiểu rồi, hiểu cái cách mà cha hắn nhìn hắn. Cha hắn hạnh phúc, cha hắn đau, cha hắn sợ hãi, sợ đứa con này mất đi ánh mắt đó. Nhưng chỉ là thoáng qua thôi, ta sẽ giữ nó cho con, hay là cha cũng muốn mình như cha, sau tất cả tìm kiếm ngộ ra thứ hạnh phúc thực sự này là gì:
Những ngày trầm lặng để hiểu hơn về là tình yêu
Hai tâm hồn bé nhỏ trong không gian thật là tịch liêu
Nhưng có lẽ cha sợ, trên con đường đó, hắn chẳng thể quay lại.
Nhưng sau tất cả hắn chọn rồi, con đường này, không phải kẻ khờ quên đi quá khứ, quên đi chính con tim mình, chọn sự thực tại giả tạo này. Hắn chọn một thứ gì đó, thôi thúc từ con tim mình. Liệu có phải mình muốn cha chết không, mình có muốn thực tại này, sao cha mẹ lại chết, sao mình lại đau khổ....nhưng sao mình lại thỏa mãn. Thật mệt mỏi, hắn chẳng muốn nghĩ nữa, nhưng hắn chẳng dừng được, vẫn chẳng hiểu ra gì cả, vẫn là bóng tối. Sự khó chịu này. Khốn nạn
Hắn khóc rồi, khốn nạn!
Mộng NgãTác giả: Vũ DạTruyện Huyền Huyễn, Truyện Thám Hiểm, Truyện Tiên Hiệp"Mày đang làm cái gì thế nhóc con, còn không mau quét sân, đợi cha với mẫu thân về rồi ăn cơm....Còn dám ngước cái mắt lên nhìn tỷ mày hả, đi làm nhanh...Muốn ăn đòn à, Ô cái thằng này". " Nhẹ thôi lão tam đang ngủ.....Biết rồi.....bọn mình trộm xong nhà lão rồi đi ra ruộng chỗ ngoài ruộng làng lấy mấy củ khoai nữa, rồi đi câu mấy con tôm chiều tụi mình ra nương nướng nha". Hoàng hôn! hình như có cả làn gió hạ cuối ngày nữa, đám lửa thật to, hhaha có mấy củ khoai, mình được hai con tôm. Ô! chưa chín nữa, cả cánh diều nữa, mình và mấy bạn ấy đang chạy quanh nữa! Tại sao nhỉ? Gọi nó là hoàng hôn hay là bình mình, hình như là mình nhớ mẫu thân bảo là hoàng hôn, cảm giác này là sao chứ, yên bình quá. Dạ Vũ một mình dưới bóng chiều tà, hắn đang chìm trong suy nghĩ về tuổi thơ của mình,những ảo ảnh ẩn hiện trong quá khứ, những đám mây hững hờ trôi qua mệt mỏi tự như mặt trời cuối ngày vậy. Hắn cũng mệt mỏi. Có thật thế không? Hay là những đám mây đó mới là kẻ mệt mỏi như hắn. Hắn sợ, một… Tiếng ngáy khò... khò của A Tam, thật đều,, chẳng biết là có đánh thức ai, hay là điệu ru. Chẳng phải điệu ru êm dịu của mẹ, chẳng ấm áp và nồng ấm như cha, nó tồn tại như sự khẳng định, nơi nay có hơi ấm con người. Muốn xóa đi sự hoang vu nơi này chăng, muốn át đi những tiếng thét của thứ thú vật những kia chăng, thật nhỏ bé,con người thật nhỏ bé và đáng thương.Vũ không ngủ được, không phải tiếng ngáy kia, hắn thực ra cần nó, cần nó để chống lại sự cô đơn này. Đêm đầu tiên hắn xa hương. Hắn chẳng bao giờ giải thích, hắn chẳng còn gì tiếc nuối, tự hắn đã bỏ ra đi sau khi để lại những dòng viết cuối.Hắn đã nghĩ về đêm nay, nhiều lắm rồi, nhiều tới mức nó thành ám ảnh, thành bóng tối trong tâm hắn, không giết những con người khốn nạn kia, hắn chẳng bao giờ có thể cười như trước. Hắn muốn ngây thơ, muốn hạnh phúc. Những ký ức êm đẹp kia vẫn còn đó, nhưng khốn nạn thay nó chẳng thể nào quay lại. Không bao giờ quay lại được, không bao giờ có thể, nó đã xảy ra rồi, hắn gào thét trong tâm. Tờ giấy trắng kia đã có vết mực, nó đã có h*m m**n, đã có dục vong. Dù chỉ đơn giản là hạnh phúc bên cha mẹ.Giờ thì hắn hiểu rồi, hiểu cái cách mà cha hắn nhìn hắn. Cha hắn hạnh phúc, cha hắn đau, cha hắn sợ hãi, sợ đứa con này mất đi ánh mắt đó. Nhưng chỉ là thoáng qua thôi, ta sẽ giữ nó cho con, hay là cha cũng muốn mình như cha, sau tất cả tìm kiếm ngộ ra thứ hạnh phúc thực sự này là gì:Những ngày trầm lặng để hiểu hơn về là tình yêuHai tâm hồn bé nhỏ trong không gian thật là tịch liêuNhưng có lẽ cha sợ, trên con đường đó, hắn chẳng thể quay lại.Nhưng sau tất cả hắn chọn rồi, con đường này, không phải kẻ khờ quên đi quá khứ, quên đi chính con tim mình, chọn sự thực tại giả tạo này. Hắn chọn một thứ gì đó, thôi thúc từ con tim mình. Liệu có phải mình muốn cha chết không, mình có muốn thực tại này, sao cha mẹ lại chết, sao mình lại đau khổ....nhưng sao mình lại thỏa mãn. Thật mệt mỏi, hắn chẳng muốn nghĩ nữa, nhưng hắn chẳng dừng được, vẫn chẳng hiểu ra gì cả, vẫn là bóng tối. Sự khó chịu này. Khốn nạnHắn khóc rồi, khốn nạn!