Mùng chín tháng chạp, trên đỉnh Tuyến Sơn nơi biên cảnh Đại Bắc của Võ Quốc. Tiếng gió thét gào, Quân Tường ngồi giữa bầu trời tuyết trắng. Đôi mắt hẹp dài sáng lấp lánh nhìn chăm chú lên tờ quân lệnh trên tay. “Quân Tường, tội thứ nhất, nắm binh quyền trong tay mà kiêu ngạo, lời nói ngông cuồng!” “Tội thứ hai: nuôi binh không rèn, binh tướng hung hãn!” “Tội thứ ba: bất kính với tôn thượng, không phân biệt tôn ti!” “Tội thứ tư:…”. “Tội thứ năm…”. Trên mặt Quân Tường là sắc trắng bệnh tật, nhưng trong đôi mắt hẹp dài lại đầy kiêu ngạo và bá đạo, chiếc áo khoác dài trên người tung bay phần phật, miếng ngọc bội khắc hình rồng đeo trước ngực là huy hiệu chí tôn của Võ Quốc, khí thế toàn thân như nuốt chửng cả sơn hà. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào tờ quân lệnh trong tay, Quân Tường cười lạnh lùng: “Đúng là muốn đổ tội cho người khác thì không lo thiếu chứng cứ”. Ngước đầu lên, gương mặt Quân Tường vô cùng bình thản: “Không ngờ, đám gian thần đó vì muốn vu oan giá hoạ cho tôi, lại có thể nghĩ…
Tác giả: