Tác giả:

Dịch: Niệm Di *** Mặt trời vừa nhô, từng vị kiếm khách của Thiên Sơn đề khí phi thân, múa kiếm xông thẳng l*n đ*nh núi. Trong triều đình, từng vị quan viên đang quỳ bái, cúi chào bằng chất giọng trầm đục. Nơi biên ải, từng đầu ưng truyền tin đang rít gào quanh những bức tường thành xanh rêu. Chúng vỗ cánh bay qua, để lại vài cọng lông ưng lượn lờ trong gió, khơi dậy tiếng kèo hiệu cổ xưa ngân vang xen kẽ với giọng hò hét của những tướng sĩ dũng mãnh. Ấy thế mà, tại một thôn nhỏ dưới chân núi Đại Lương, có một đám nít ranh ăn không ngồi rồi đang tung tăng chạy ngang một con đường mòn heo hắt, vỗ tay hát một bài ca dao có lời lẽ vô cùng th* t*c. “Vương An Phong, Vương An Phong, có mẹ sinh, không có cha dạy! Là con hoang, cẩu tạp chủng...” “Vương An Phong, Vương An Phong, có mẹ sinh, không có cha dạy! Là con hoang, cẩu tạp chủng...” Một người đàn ông vọt ra ngoài sân. Y mặc một bộ áo ngắn màu xanh da trời, để lộ từng khối cơ bắp óng ánh mồ hôi dưới tia nắng sớm. Chỉ cần vài bước, y đá…

Truyện chữ