Tác giả:

Hạ Mạt ước tính số người còn sống sót đến hiện tại. Chỉ còn tầm bốn mươi triệu người. Cô ngẩng đầu rồi quan sát xung quanh, chỉ cần giết được đám quái vật công thành này là xong sao? Cô hít sâu, theo bản năng siết chặt song kiếm trong tay. Đoạn cô hướng đến quái vật gần mình nhất xông lên mà vẫn không quên nhắc nhở người ở phía sau: “Cậu chạy nhanh hơn đi, chỉ cần xong đợt quái này trò chơi này sẽ kết thúc” Lời nói còn chưa dứt thì đã thấy ngực mát lạnh. Cả người cứ vậy mà không còn chút sức lực nào, đây là một đòn đánh của Triệu Hoán Sư. Trước ngực của cô chỉ nhìn thấy một mũi kiếm xuyên qua ngực mình. Thanh trường kiếm vô cùng tinh xảo và có phần quen mắt. Thanh kiếm này… không phải là thanh kiếm mà cô vừa mới giao dịch cho cô ấy sao? Vì sao… “Đúng vậy đấy, trò chơi của cậu thật sự đã chấm dứt rồi” Âm thanh đã quen thuộc từ lâu, giờ phút này giống như địa ngục vọng về. Hạ Mạt ra sức muốn xoay người, nhưng trong đầu cô lúc này chỉ có một mảng mờ mịt. Ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ.…

Quyển 1 - Chương 23: Giao Dịch

Trần AiTác giả: Na Thì Yên HoaTruyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuHạ Mạt ước tính số người còn sống sót đến hiện tại. Chỉ còn tầm bốn mươi triệu người. Cô ngẩng đầu rồi quan sát xung quanh, chỉ cần giết được đám quái vật công thành này là xong sao? Cô hít sâu, theo bản năng siết chặt song kiếm trong tay. Đoạn cô hướng đến quái vật gần mình nhất xông lên mà vẫn không quên nhắc nhở người ở phía sau: “Cậu chạy nhanh hơn đi, chỉ cần xong đợt quái này trò chơi này sẽ kết thúc” Lời nói còn chưa dứt thì đã thấy ngực mát lạnh. Cả người cứ vậy mà không còn chút sức lực nào, đây là một đòn đánh của Triệu Hoán Sư. Trước ngực của cô chỉ nhìn thấy một mũi kiếm xuyên qua ngực mình. Thanh trường kiếm vô cùng tinh xảo và có phần quen mắt. Thanh kiếm này… không phải là thanh kiếm mà cô vừa mới giao dịch cho cô ấy sao? Vì sao… “Đúng vậy đấy, trò chơi của cậu thật sự đã chấm dứt rồi” Âm thanh đã quen thuộc từ lâu, giờ phút này giống như địa ngục vọng về. Hạ Mạt ra sức muốn xoay người, nhưng trong đầu cô lúc này chỉ có một mảng mờ mịt. Ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ.… Lông mày Trường Phong càng lúc càng chau lại. Anh lẳng lặng quan sát đôi mắt sáng như sao của cô gái này, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới. Tóc cô là một màu trời đêm, màu da trắng nõn. Vóc dáng cũng không cao lắm, thậm chí còn có phần hơi gầy yếu. Một bộ dáng quần ảo vải thô rộng thùng thình khoác lên người khiến cô có phần yếu đuối, mỏng manh. Tuy cô đã che kín khuôn mặt, nhưng Trường Phong vẫn có thể cảm giác được đây là một cô gái rất xinh đẹp. Tuy không có loại “dựa vào khuôn mặt là có cơm ăn” nhưng ít nhiều gì cũng không phải hạng tầm thường. Ấy vậy mà có chút nghi ngờ.Thế nhưng ánh mắt anh rơi vào hai thanh kiếm sau lưng cô, có chút dao động.Hạ Mạt thấy anh chỉ lén đánh giá mình, không nói chuyện. Cô lười biếng hỏi: “Suy nghĩ kĩ chưa?”“Cô muốn bao nhiêu?” Trường Phong rốt cục cũng giãn lông mày ra. Trong thanh âm tựa hồ vẫn còn rất rộng rãi, nhưng mà nếu phân tích lời nói của anh. Đã nhìn ra một chút tia hoài nghi không vui.“Một nửa” Hạ Mạt khoanh tay trước ngược. Đôi mắt xinh đẹp lại khẽ cong cong, nếu không phải bên trong đôi mắt sát khí quá mạnh thì đúng là có mấy phần tư thái xinh đẹp, đặc biệt câu dẫn.Trường Phong hầu như bị câu nói này làm cho sặc nước. Anh rất không nể mặt mũi mà ho khan hai tiếng. Chỉ là khi ánh mắt anh quét qua cô thì nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm đồng thời đầy sát khí. Anh không nhịn được mà da gà từ từ nổi lên. Lặng lẽ xoa xoa, mới tiếp tục câu chuyện: “Cô không thấy cô muốn hơi nhiều sao? Nơi này gió lớn lắm, không cẩn thận lời nói sẽ không tốt lành gì…”Hạ Mạt nghe vậy cũng không trả lời ngay. Cô chỉ khẽ buông lỏng trong chốc lát rồi đưa tay kéo mạn che mặt xuống, quay lại phía Trường Phong khẽ cười. Cô đẹp, mở mạn ra còn đẹp hơn. Thậm chí trong vẻ đẹp ấy còn khiến người khác vừa kinh ngạc vừa run rẩy.“Anh là người thông minh, hẳn đã rõ ràng trong Bụi Trần thời gian có giá trị ra sao… đặc biệt tại lúc ban đầu”Trường Phong lại duy trì trầm mặc.~*~ ​

Lông mày Trường Phong càng lúc càng chau lại. Anh lẳng lặng quan sát đôi mắt sáng như sao của cô gái này, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới. Tóc cô là một màu trời đêm, màu da trắng nõn. Vóc dáng cũng không cao lắm, thậm chí còn có phần hơi gầy yếu. Một bộ dáng quần ảo vải thô rộng thùng thình khoác lên người khiến cô có phần yếu đuối, mỏng manh. Tuy cô đã che kín khuôn mặt, nhưng Trường Phong vẫn có thể cảm giác được đây là một cô gái rất xinh đẹp. Tuy không có loại “dựa vào khuôn mặt là có cơm ăn” nhưng ít nhiều gì cũng không phải hạng tầm thường. Ấy vậy mà có chút nghi ngờ.

Thế nhưng ánh mắt anh rơi vào hai thanh kiếm sau lưng cô, có chút dao động.

Hạ Mạt thấy anh chỉ lén đánh giá mình, không nói chuyện. Cô lười biếng hỏi: “Suy nghĩ kĩ chưa?”

“Cô muốn bao nhiêu?” Trường Phong rốt cục cũng giãn lông mày ra. Trong thanh âm tựa hồ vẫn còn rất rộng rãi, nhưng mà nếu phân tích lời nói của anh. Đã nhìn ra một chút tia hoài nghi không vui.

“Một nửa” Hạ Mạt khoanh tay trước ngược. Đôi mắt xinh đẹp lại khẽ cong cong, nếu không phải bên trong đôi mắt sát khí quá mạnh thì đúng là có mấy phần tư thái xinh đẹp, đặc biệt câu dẫn.

Trường Phong hầu như bị câu nói này làm cho sặc nước. Anh rất không nể mặt mũi mà ho khan hai tiếng. Chỉ là khi ánh mắt anh quét qua cô thì nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm đồng thời đầy sát khí. Anh không nhịn được mà da gà từ từ nổi lên. Lặng lẽ xoa xoa, mới tiếp tục câu chuyện: “Cô không thấy cô muốn hơi nhiều sao? Nơi này gió lớn lắm, không cẩn thận lời nói sẽ không tốt lành gì…”

Hạ Mạt nghe vậy cũng không trả lời ngay. Cô chỉ khẽ buông lỏng trong chốc lát rồi đưa tay kéo mạn che mặt xuống, quay lại phía Trường Phong khẽ cười. Cô đẹp, mở mạn ra còn đẹp hơn. Thậm chí trong vẻ đẹp ấy còn khiến người khác vừa kinh ngạc vừa run rẩy.

“Anh là người thông minh, hẳn đã rõ ràng trong Bụi Trần thời gian có giá trị ra sao… đặc biệt tại lúc ban đầu”

Trường Phong lại duy trì trầm mặc.

~*~ ​

Trần AiTác giả: Na Thì Yên HoaTruyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuHạ Mạt ước tính số người còn sống sót đến hiện tại. Chỉ còn tầm bốn mươi triệu người. Cô ngẩng đầu rồi quan sát xung quanh, chỉ cần giết được đám quái vật công thành này là xong sao? Cô hít sâu, theo bản năng siết chặt song kiếm trong tay. Đoạn cô hướng đến quái vật gần mình nhất xông lên mà vẫn không quên nhắc nhở người ở phía sau: “Cậu chạy nhanh hơn đi, chỉ cần xong đợt quái này trò chơi này sẽ kết thúc” Lời nói còn chưa dứt thì đã thấy ngực mát lạnh. Cả người cứ vậy mà không còn chút sức lực nào, đây là một đòn đánh của Triệu Hoán Sư. Trước ngực của cô chỉ nhìn thấy một mũi kiếm xuyên qua ngực mình. Thanh trường kiếm vô cùng tinh xảo và có phần quen mắt. Thanh kiếm này… không phải là thanh kiếm mà cô vừa mới giao dịch cho cô ấy sao? Vì sao… “Đúng vậy đấy, trò chơi của cậu thật sự đã chấm dứt rồi” Âm thanh đã quen thuộc từ lâu, giờ phút này giống như địa ngục vọng về. Hạ Mạt ra sức muốn xoay người, nhưng trong đầu cô lúc này chỉ có một mảng mờ mịt. Ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ.… Lông mày Trường Phong càng lúc càng chau lại. Anh lẳng lặng quan sát đôi mắt sáng như sao của cô gái này, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới. Tóc cô là một màu trời đêm, màu da trắng nõn. Vóc dáng cũng không cao lắm, thậm chí còn có phần hơi gầy yếu. Một bộ dáng quần ảo vải thô rộng thùng thình khoác lên người khiến cô có phần yếu đuối, mỏng manh. Tuy cô đã che kín khuôn mặt, nhưng Trường Phong vẫn có thể cảm giác được đây là một cô gái rất xinh đẹp. Tuy không có loại “dựa vào khuôn mặt là có cơm ăn” nhưng ít nhiều gì cũng không phải hạng tầm thường. Ấy vậy mà có chút nghi ngờ.Thế nhưng ánh mắt anh rơi vào hai thanh kiếm sau lưng cô, có chút dao động.Hạ Mạt thấy anh chỉ lén đánh giá mình, không nói chuyện. Cô lười biếng hỏi: “Suy nghĩ kĩ chưa?”“Cô muốn bao nhiêu?” Trường Phong rốt cục cũng giãn lông mày ra. Trong thanh âm tựa hồ vẫn còn rất rộng rãi, nhưng mà nếu phân tích lời nói của anh. Đã nhìn ra một chút tia hoài nghi không vui.“Một nửa” Hạ Mạt khoanh tay trước ngược. Đôi mắt xinh đẹp lại khẽ cong cong, nếu không phải bên trong đôi mắt sát khí quá mạnh thì đúng là có mấy phần tư thái xinh đẹp, đặc biệt câu dẫn.Trường Phong hầu như bị câu nói này làm cho sặc nước. Anh rất không nể mặt mũi mà ho khan hai tiếng. Chỉ là khi ánh mắt anh quét qua cô thì nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm đồng thời đầy sát khí. Anh không nhịn được mà da gà từ từ nổi lên. Lặng lẽ xoa xoa, mới tiếp tục câu chuyện: “Cô không thấy cô muốn hơi nhiều sao? Nơi này gió lớn lắm, không cẩn thận lời nói sẽ không tốt lành gì…”Hạ Mạt nghe vậy cũng không trả lời ngay. Cô chỉ khẽ buông lỏng trong chốc lát rồi đưa tay kéo mạn che mặt xuống, quay lại phía Trường Phong khẽ cười. Cô đẹp, mở mạn ra còn đẹp hơn. Thậm chí trong vẻ đẹp ấy còn khiến người khác vừa kinh ngạc vừa run rẩy.“Anh là người thông minh, hẳn đã rõ ràng trong Bụi Trần thời gian có giá trị ra sao… đặc biệt tại lúc ban đầu”Trường Phong lại duy trì trầm mặc.~*~ ​

Quyển 1 - Chương 23: Giao Dịch