Đại Hạ, biên giới phía bắc. Tuyết chồng lên nhau, gió lạnh như dao cắt. Giờ phút này, mấy vạn binh sĩ mặc quân phục đứng ở trong băng tuyết, thần sắc ngưng trọng, hai mắt đỏ như máu. Dường như tất cả đều đang tích tụ lửa giận và sát khí. Đây là Bắc Dã Quân của quân bộ Đại Hạ, quanh năm trấn thủ ở nơi khổ hàn này, là đơn vị có tỷ lệ hy sinh cao nhất trong đại quân Đại Hạ. Trước mặt đám đông, có một chiếc quan tài màu đen trang trọng được phủ lên bởi quốc kỳ Đại Hạ. Một lão nhân mặc quân phục đứng trước đó, trên vai có ba ngôi sao, mặc dù nhiệt độ rất thấp nhưng ông ta không cảm thấy lạnh chút nào. Vừa mở miệng, thanh âm liền bao phủ toàn trường: “Quân bộ số 1, truy tặng nguyên đại đội trưởng đặc chủng quân dã chiến bắc cảnh, Đại tá Mạc Phàm là anh hùng chiến đấu cấp quốc gia hạng nhất, truy phong quân hàm thiếu tướng quân, cùng...!Danh hiệu liệt sĩ.” Khi ông lão nói đến bốn chữ cuối cùng, giọng nói của ông trầm xuống, rất nhiều binh sĩ trong đội hình Bắc Dã đều đã rơi nước mắt! Gió bắc…

Chương 83: 83: Rác!

Binh Vương Trở VềTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô ThịĐại Hạ, biên giới phía bắc. Tuyết chồng lên nhau, gió lạnh như dao cắt. Giờ phút này, mấy vạn binh sĩ mặc quân phục đứng ở trong băng tuyết, thần sắc ngưng trọng, hai mắt đỏ như máu. Dường như tất cả đều đang tích tụ lửa giận và sát khí. Đây là Bắc Dã Quân của quân bộ Đại Hạ, quanh năm trấn thủ ở nơi khổ hàn này, là đơn vị có tỷ lệ hy sinh cao nhất trong đại quân Đại Hạ. Trước mặt đám đông, có một chiếc quan tài màu đen trang trọng được phủ lên bởi quốc kỳ Đại Hạ. Một lão nhân mặc quân phục đứng trước đó, trên vai có ba ngôi sao, mặc dù nhiệt độ rất thấp nhưng ông ta không cảm thấy lạnh chút nào. Vừa mở miệng, thanh âm liền bao phủ toàn trường: “Quân bộ số 1, truy tặng nguyên đại đội trưởng đặc chủng quân dã chiến bắc cảnh, Đại tá Mạc Phàm là anh hùng chiến đấu cấp quốc gia hạng nhất, truy phong quân hàm thiếu tướng quân, cùng...!Danh hiệu liệt sĩ.” Khi ông lão nói đến bốn chữ cuối cùng, giọng nói của ông trầm xuống, rất nhiều binh sĩ trong đội hình Bắc Dã đều đã rơi nước mắt! Gió bắc… "Chết tiệt, buông ra..."Quyền Khôn Sơn chỉ có thể cảm giác được lực tay Mạc Phàm càng ngày càng mạnh, xương tay của hắn đều sắp bị bóp đến biến dạng!Dưới loại tình huống này, Quyền Khôn Sơn hoàn toàn không thể sử dụng chút lực nào, chứ đừng nói đến việc đánh trả!"Quyền hiệu trưởng, trong trường học này ông một tay che trời, nhưng ông không hiểu có cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!” Mạc Phàm giễu cợt nói, sau đó cổ tay văn một cái!Rác!Cổ tay Quyền Khôn Sơn trực tiếp bị bẻ gãy! Thân thể cũng bị xoay đến nửa vòng!Hăn đau đến muốn phát ra tiếng hét, nhưng lúc này, tay trái Mạc Phàm lại nhẹ nhàng vươn ra, đẩy lên lưng Quyền KhônSơn một cái.Một đẩy này thoạt nhìn hời hợt, nhưng Quyền Khôn Sơn đã bay thẳng lên, đập mạnh vào tường!Phanh! Một tiếng động khó chịu!Mặt quyền Khôn Sơn và vách tường thân mật tiếp xúc cùng một chỗ!Xương mũi trong nháy mắt vỡ vụn, máu tươi từ trong lỗ mũi mãnh liệt phun ra! Vài chiếc răng của hắn cũng bị đánh gãy, rớt ra ngoài.Xương căm bị nứt.Nếu không phải Mạc Phàm cố ý khống chế lực đạo, chỉ sợ đốt sống cổ của vị hiệu trưởng này cũng sẽ bị đánh gãy.Lần này làm cho Quyền Khôn Sơn hoàn toàn mất đi sứcchiến đấu, trước mắt tối đen, mặt cọ vào tường, mềm nhữũn ngã trên mặt đất!Mà trên tường trắng của văn phòng, đã lưu lại một vết máu thật dài!Mạc Phàm quay đầu nhìn Thiệu Quyên, thấy cô nàng không bị dọa sợ thì liền cười nói:"Khi nguyên lực ngày càng phổ biến, dùng nắm đấm giải quyết vấn đề hiệu quả có thể cao hơn một chút.Nhưng mà dùng phương thức này trước mặt một giáo viên chuẩn mực thì có vẻ không đúng lắm nhỉ?”Ngừng một chút, Mạc Phàm tiếp tục nói: "Cái này giống như...!xã hội thụt lùi?""Thiệu Quyên mỉm cười lắc đầu: "Không, quy luật tự nhiên là cá lớn nuốt cá bé.Áp dụng vào cuộc sống cũng như vậy, kẻ mạnh mới là người thắng cuộc.Tôi hiểu ra sự thật này có hơi muộn.”Quyền Khôn Sơn đang choáng váng vì va chạm khi nãy, càng trở nên sửng sờ.Thời điểm này mà hai người kia còn có thể trò chuyện? Hơn nữa còn là bàn luận triết lý nhân sinh?Mạc Phàm nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thiệu Quyên thì liền cười nói: "Có một tâm trí kiên định đã là bước đầu tiên dẫn đến thành công của một võ giả!”Cũng không biết lúc Mạc Phàm nói những lời này có nhớ đến vòng eo mảnh khảnh, linh hoạt của Thiệu Quyên không nữa!Mạc Phàm nói xong thì đi tới bên cạnh Quyền Khôn Sơn:"Quyền hiệu trưởng, tôi biết ông muốn ôm đùi Bạch gia, nhưng tôi nhắc ông một chút, dưới tình huống bản thân còn khó bảo toàn, chân ai cũng không ôm được”Quyền Khôn Sơn đương nhiên sẽ không nghi ngờ câu nói này, bởi vì người thanh niên trước mặt có thể dễ dàng bóp ch3t hắn!.

"Chết tiệt, buông ra..."

Quyền Khôn Sơn chỉ có thể cảm giác được lực tay Mạc Phàm càng ngày càng mạnh, xương tay của hắn đều sắp bị bóp đến biến dạng!

Dưới loại tình huống này, Quyền Khôn Sơn hoàn toàn không thể sử dụng chút lực nào, chứ đừng nói đến việc đánh trả!

"Quyền hiệu trưởng, trong trường học này ông một tay che trời, nhưng ông không hiểu có cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!” Mạc Phàm giễu cợt nói, sau đó cổ tay văn một cái!

Rác!

Cổ tay Quyền Khôn Sơn trực tiếp bị bẻ gãy! Thân thể cũng bị xoay đến nửa vòng!

Hăn đau đến muốn phát ra tiếng hét, nhưng lúc này, tay trái Mạc Phàm lại nhẹ nhàng vươn ra, đẩy lên lưng Quyền Khôn

Sơn một cái.

Một đẩy này thoạt nhìn hời hợt, nhưng Quyền Khôn Sơn đã bay thẳng lên, đập mạnh vào tường!

Phanh! Một tiếng động khó chịu!

Mặt quyền Khôn Sơn và vách tường thân mật tiếp xúc cùng một chỗ!

Xương mũi trong nháy mắt vỡ vụn, máu tươi từ trong lỗ mũi mãnh liệt phun ra! Vài chiếc răng của hắn cũng bị đánh gãy, rớt ra ngoài.

Xương căm bị nứt.

Nếu không phải Mạc Phàm cố ý khống chế lực đạo, chỉ sợ đốt sống cổ của vị hiệu trưởng này cũng sẽ bị đánh gãy.

Lần này làm cho Quyền Khôn Sơn hoàn toàn mất đi sức

chiến đấu, trước mắt tối đen, mặt cọ vào tường, mềm nhữũn ngã trên mặt đất!

Mà trên tường trắng của văn phòng, đã lưu lại một vết máu thật dài!

Mạc Phàm quay đầu nhìn Thiệu Quyên, thấy cô nàng không bị dọa sợ thì liền cười nói:

"Khi nguyên lực ngày càng phổ biến, dùng nắm đấm giải quyết vấn đề hiệu quả có thể cao hơn một chút.

Nhưng mà dùng phương thức này trước mặt một giáo viên chuẩn mực thì có vẻ không đúng lắm nhỉ?”

Ngừng một chút, Mạc Phàm tiếp tục nói: "Cái này giống như...!xã hội thụt lùi?"

"Thiệu Quyên mỉm cười lắc đầu: "Không, quy luật tự nhiên là cá lớn nuốt cá bé.

Áp dụng vào cuộc sống cũng như vậy, kẻ mạnh mới là người thắng cuộc.

Tôi hiểu ra sự thật này có hơi muộn.”

Quyền Khôn Sơn đang choáng váng vì va chạm khi nãy, càng trở nên sửng sờ.

Thời điểm này mà hai người kia còn có thể trò chuyện? Hơn nữa còn là bàn luận triết lý nhân sinh?

Mạc Phàm nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thiệu Quyên thì liền cười nói: "Có một tâm trí kiên định đã là bước đầu tiên dẫn đến thành công của một võ giả!”

Cũng không biết lúc Mạc Phàm nói những lời này có nhớ đến vòng eo mảnh khảnh, linh hoạt của Thiệu Quyên không nữa!

Mạc Phàm nói xong thì đi tới bên cạnh Quyền Khôn Sơn:

"Quyền hiệu trưởng, tôi biết ông muốn ôm đùi Bạch gia, nhưng tôi nhắc ông một chút, dưới tình huống bản thân còn khó bảo toàn, chân ai cũng không ôm được”

Quyền Khôn Sơn đương nhiên sẽ không nghi ngờ câu nói này, bởi vì người thanh niên trước mặt có thể dễ dàng bóp ch3t hắn!.

Binh Vương Trở VềTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô ThịĐại Hạ, biên giới phía bắc. Tuyết chồng lên nhau, gió lạnh như dao cắt. Giờ phút này, mấy vạn binh sĩ mặc quân phục đứng ở trong băng tuyết, thần sắc ngưng trọng, hai mắt đỏ như máu. Dường như tất cả đều đang tích tụ lửa giận và sát khí. Đây là Bắc Dã Quân của quân bộ Đại Hạ, quanh năm trấn thủ ở nơi khổ hàn này, là đơn vị có tỷ lệ hy sinh cao nhất trong đại quân Đại Hạ. Trước mặt đám đông, có một chiếc quan tài màu đen trang trọng được phủ lên bởi quốc kỳ Đại Hạ. Một lão nhân mặc quân phục đứng trước đó, trên vai có ba ngôi sao, mặc dù nhiệt độ rất thấp nhưng ông ta không cảm thấy lạnh chút nào. Vừa mở miệng, thanh âm liền bao phủ toàn trường: “Quân bộ số 1, truy tặng nguyên đại đội trưởng đặc chủng quân dã chiến bắc cảnh, Đại tá Mạc Phàm là anh hùng chiến đấu cấp quốc gia hạng nhất, truy phong quân hàm thiếu tướng quân, cùng...!Danh hiệu liệt sĩ.” Khi ông lão nói đến bốn chữ cuối cùng, giọng nói của ông trầm xuống, rất nhiều binh sĩ trong đội hình Bắc Dã đều đã rơi nước mắt! Gió bắc… "Chết tiệt, buông ra..."Quyền Khôn Sơn chỉ có thể cảm giác được lực tay Mạc Phàm càng ngày càng mạnh, xương tay của hắn đều sắp bị bóp đến biến dạng!Dưới loại tình huống này, Quyền Khôn Sơn hoàn toàn không thể sử dụng chút lực nào, chứ đừng nói đến việc đánh trả!"Quyền hiệu trưởng, trong trường học này ông một tay che trời, nhưng ông không hiểu có cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!” Mạc Phàm giễu cợt nói, sau đó cổ tay văn một cái!Rác!Cổ tay Quyền Khôn Sơn trực tiếp bị bẻ gãy! Thân thể cũng bị xoay đến nửa vòng!Hăn đau đến muốn phát ra tiếng hét, nhưng lúc này, tay trái Mạc Phàm lại nhẹ nhàng vươn ra, đẩy lên lưng Quyền KhônSơn một cái.Một đẩy này thoạt nhìn hời hợt, nhưng Quyền Khôn Sơn đã bay thẳng lên, đập mạnh vào tường!Phanh! Một tiếng động khó chịu!Mặt quyền Khôn Sơn và vách tường thân mật tiếp xúc cùng một chỗ!Xương mũi trong nháy mắt vỡ vụn, máu tươi từ trong lỗ mũi mãnh liệt phun ra! Vài chiếc răng của hắn cũng bị đánh gãy, rớt ra ngoài.Xương căm bị nứt.Nếu không phải Mạc Phàm cố ý khống chế lực đạo, chỉ sợ đốt sống cổ của vị hiệu trưởng này cũng sẽ bị đánh gãy.Lần này làm cho Quyền Khôn Sơn hoàn toàn mất đi sứcchiến đấu, trước mắt tối đen, mặt cọ vào tường, mềm nhữũn ngã trên mặt đất!Mà trên tường trắng của văn phòng, đã lưu lại một vết máu thật dài!Mạc Phàm quay đầu nhìn Thiệu Quyên, thấy cô nàng không bị dọa sợ thì liền cười nói:"Khi nguyên lực ngày càng phổ biến, dùng nắm đấm giải quyết vấn đề hiệu quả có thể cao hơn một chút.Nhưng mà dùng phương thức này trước mặt một giáo viên chuẩn mực thì có vẻ không đúng lắm nhỉ?”Ngừng một chút, Mạc Phàm tiếp tục nói: "Cái này giống như...!xã hội thụt lùi?""Thiệu Quyên mỉm cười lắc đầu: "Không, quy luật tự nhiên là cá lớn nuốt cá bé.Áp dụng vào cuộc sống cũng như vậy, kẻ mạnh mới là người thắng cuộc.Tôi hiểu ra sự thật này có hơi muộn.”Quyền Khôn Sơn đang choáng váng vì va chạm khi nãy, càng trở nên sửng sờ.Thời điểm này mà hai người kia còn có thể trò chuyện? Hơn nữa còn là bàn luận triết lý nhân sinh?Mạc Phàm nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thiệu Quyên thì liền cười nói: "Có một tâm trí kiên định đã là bước đầu tiên dẫn đến thành công của một võ giả!”Cũng không biết lúc Mạc Phàm nói những lời này có nhớ đến vòng eo mảnh khảnh, linh hoạt của Thiệu Quyên không nữa!Mạc Phàm nói xong thì đi tới bên cạnh Quyền Khôn Sơn:"Quyền hiệu trưởng, tôi biết ông muốn ôm đùi Bạch gia, nhưng tôi nhắc ông một chút, dưới tình huống bản thân còn khó bảo toàn, chân ai cũng không ôm được”Quyền Khôn Sơn đương nhiên sẽ không nghi ngờ câu nói này, bởi vì người thanh niên trước mặt có thể dễ dàng bóp ch3t hắn!.

Chương 83: 83: Rác!