“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…
Chương 211
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Thần Phi thu tay lại. Nếu như tháo nhẫn Thiên Đạo ra. Haha, vậy thì không cần phải trồng cây nữa, vì thế giới sẽ sụp đổ ngay lập tức, làm thế nào cũng không thể cứu vớt được. "Nhưng bọn họ đều có bảo bối của người tặng, mỗi cháu không có”. Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên ỉu xìu, mặt ủ mày chau. “Cháu cũng muốn?”, Diệp Thần Phi hỏi. Diệp Hiểu Hiểu vội vàng gật đầu. “Như vậy đi”. Diệp Thần Phi nói: "Cháu đi thông báo với tỷ tỷ của cháu trước, sau đó chuẩn bị sẵn một nơi ở đợi chúng ta đến”. "Đến lúc đó, ta sẽ tặng cháu một món quà”. Ánh mắt Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên sáng lên: "Đại bá nói rồi đó, người không được nuốt lời đâu!" “Tuyệt đối không”, Diệp Thần Phi nói. “Đại bá, người tốt bụng thật đấy!”, Diệp Hiểu Hiểu ôm lấy Diệp Thần Phi, sau đó nhào một cái, biến mất trong hư không. Diệp Thần Phi nhìn nơi nàng rời đi, lắc đầu. Quà ư, quá đơn giản. Đến lúc đó hỏi Diệp Khiêm lấy một quyển Đạo Đức Kinh hay gì đó, cộng thêm tám trăm mấy chục bài tập đề thi. Người lớn tặng quà cho trẻ nhỏ, tặng một tập đề thi, đúng thật là quá hợp lý. Cháu nói có phải không? Thánh địa Vân Tiêu, mở cửa vùng biên giới rồi! Nhưng không mở hoàn toàn. Thánh địa đã đưa ra một loạt các tiêu chuẩn sát hạch, chỉ những người vượt qua cuộc sát hạch mới có thể đi vào Thánh địa tu luyện. Những người xếp hạng cao nhất còn có khả năng được nhận vào thư viện Thiên Hạ. Mặc dù có giới hạn, nhưng vẫn gây nên sóng to gió lớn ở bên ngoài đường biên giới. Mọi người tưng bừng hoan hô. Bởi vì, cuối cùng cũng có một tiêu chuẩn có thể thực hiện, tiếp theo, bọn họ chỉ cần cố gắng nỗ lực đạt mục tiêu là được. Ngoài việc mở cửa biên giới, Thánh địa cũng đã đích thân quy hoạch và tích hợp các điểm tụ họp của nhóm tu sĩ ở ngoài biên giới. Bọn họ đã xây dựng một số toà thành khổng lồ, hùng vĩ oai phong.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thần Phi thu tay lại.
Nếu như tháo nhẫn Thiên Đạo ra.
Haha, vậy thì không cần phải trồng cây nữa, vì thế giới sẽ sụp đổ ngay lập tức, làm thế nào cũng không thể cứu vớt được.
"Nhưng bọn họ đều có bảo bối của người tặng, mỗi cháu không có”.
Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên ỉu xìu, mặt ủ mày chau.
“Cháu cũng muốn?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Diệp Hiểu Hiểu vội vàng gật đầu.
“Như vậy đi”.
Diệp Thần Phi nói: "Cháu đi thông báo với tỷ tỷ của cháu trước, sau đó chuẩn bị sẵn một nơi ở đợi chúng ta đến”.
"Đến lúc đó, ta sẽ tặng cháu một món quà”.
Ánh mắt Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên sáng lên: "Đại bá nói rồi đó, người không được nuốt lời đâu!"
“Tuyệt đối không”, Diệp Thần Phi nói.
“Đại bá, người tốt bụng thật đấy!”, Diệp Hiểu Hiểu ôm lấy Diệp Thần Phi, sau đó nhào một cái, biến mất trong hư không.
Diệp Thần Phi nhìn nơi nàng rời đi, lắc đầu.
Quà ư, quá đơn giản.
Đến lúc đó hỏi Diệp Khiêm lấy một quyển Đạo Đức Kinh hay gì đó, cộng thêm tám trăm mấy chục bài tập đề thi.
Người lớn tặng quà cho trẻ nhỏ, tặng một tập đề thi, đúng thật là quá hợp lý.
Cháu nói có phải không?
Thánh địa Vân Tiêu, mở cửa vùng biên giới rồi!
Nhưng không mở hoàn toàn.
Thánh địa đã đưa ra một loạt các tiêu chuẩn sát hạch, chỉ những người vượt qua cuộc sát hạch mới có thể đi vào Thánh địa tu luyện.
Những người xếp hạng cao nhất còn có khả năng được nhận vào thư viện Thiên Hạ.
Mặc dù có giới hạn, nhưng vẫn gây nên sóng to gió lớn ở bên ngoài đường biên giới.
Mọi người tưng bừng hoan hô.
Bởi vì, cuối cùng cũng có một tiêu chuẩn có thể thực hiện, tiếp theo, bọn họ chỉ cần cố gắng nỗ lực đạt mục tiêu là được.
Ngoài việc mở cửa biên giới, Thánh địa cũng đã đích thân quy hoạch và tích hợp các điểm tụ họp của nhóm tu sĩ ở ngoài biên giới.
Bọn họ đã xây dựng một số toà thành khổng lồ, hùng vĩ oai phong.
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Thần Phi thu tay lại. Nếu như tháo nhẫn Thiên Đạo ra. Haha, vậy thì không cần phải trồng cây nữa, vì thế giới sẽ sụp đổ ngay lập tức, làm thế nào cũng không thể cứu vớt được. "Nhưng bọn họ đều có bảo bối của người tặng, mỗi cháu không có”. Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên ỉu xìu, mặt ủ mày chau. “Cháu cũng muốn?”, Diệp Thần Phi hỏi. Diệp Hiểu Hiểu vội vàng gật đầu. “Như vậy đi”. Diệp Thần Phi nói: "Cháu đi thông báo với tỷ tỷ của cháu trước, sau đó chuẩn bị sẵn một nơi ở đợi chúng ta đến”. "Đến lúc đó, ta sẽ tặng cháu một món quà”. Ánh mắt Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên sáng lên: "Đại bá nói rồi đó, người không được nuốt lời đâu!" “Tuyệt đối không”, Diệp Thần Phi nói. “Đại bá, người tốt bụng thật đấy!”, Diệp Hiểu Hiểu ôm lấy Diệp Thần Phi, sau đó nhào một cái, biến mất trong hư không. Diệp Thần Phi nhìn nơi nàng rời đi, lắc đầu. Quà ư, quá đơn giản. Đến lúc đó hỏi Diệp Khiêm lấy một quyển Đạo Đức Kinh hay gì đó, cộng thêm tám trăm mấy chục bài tập đề thi. Người lớn tặng quà cho trẻ nhỏ, tặng một tập đề thi, đúng thật là quá hợp lý. Cháu nói có phải không? Thánh địa Vân Tiêu, mở cửa vùng biên giới rồi! Nhưng không mở hoàn toàn. Thánh địa đã đưa ra một loạt các tiêu chuẩn sát hạch, chỉ những người vượt qua cuộc sát hạch mới có thể đi vào Thánh địa tu luyện. Những người xếp hạng cao nhất còn có khả năng được nhận vào thư viện Thiên Hạ. Mặc dù có giới hạn, nhưng vẫn gây nên sóng to gió lớn ở bên ngoài đường biên giới. Mọi người tưng bừng hoan hô. Bởi vì, cuối cùng cũng có một tiêu chuẩn có thể thực hiện, tiếp theo, bọn họ chỉ cần cố gắng nỗ lực đạt mục tiêu là được. Ngoài việc mở cửa biên giới, Thánh địa cũng đã đích thân quy hoạch và tích hợp các điểm tụ họp của nhóm tu sĩ ở ngoài biên giới. Bọn họ đã xây dựng một số toà thành khổng lồ, hùng vĩ oai phong.