Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Giếttttttt...... Hai đoàn kỵ binh như 2 cơn lũ sắt thép lao thẳng vào nhau, trường thương gãy đoạn, người ngã ngựa đổ, tay chân cụt nủn, máu và nội tạng vương vãi khắp nơi. Khắp chiến địa là tiếng la hét, chửi rủa, ngựa hí, tiếng binh khí va chạm chát chúa, không khí ngập tràn mùi máu tươi tanh tưởi quện với mùi bùn đất.. Phải mất hàng vạn, hàng triệu năm con người mới tiến hóa được như hôm nay nhưng để biến thanh dã thú chỉ cần vài phút...Giữa chiến trường, nơi mà nhân tính là thứ gì đó xa vời, những con người với đôi mắt vằn đỏ như loài dã thú, lao vào nhau, lăn xả vào nhau, cắn xé lẫn nhau...mục đích duy nhất là g**t ch*t đối phương. Những lời hoa mĩ miêu tả về sự dũng cảm, về vinh dự, vinh quang không tồn tại ở nơi đây...ở đây chỉ có máu và sắt, những lời nguyền rủa cùng với những tiếng r*n r* thê lương của những người sắp chết...Chiến trường là nơi nhân gian luyện ngục, nơi mà dã tính, cái phần con của con người được thể hiện rõ ràng nhất…
Tác giả: