Tỉnh lại sau cơn mê, Hàn Phong nhìn khung cảnh xung quanh mà thấy choáng ván, trong trí nhớ của Hàn Phong thì lúc Hàn Phong làm nhiệm vụ bị thương, bị kẻ thù truy đuổi đến cạnh bờ vực, phía dưới là biển sâu, sóng xô vào vách đá ầm ầm. Kẻ thù của Hàn Phong thấy con mồi của mình đã đến đường cùng thì vô cùng vui sướng, Tần Lăng, một trong những tên đuổi giất Hàn Phong lên tiếng - Hàn Phong, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, ta thật thấy tiếc cho ngươi, dù sao chúng ta cũng là an hem nhiều năm, bây giờ lại trở mặt làm kẽ thù ta thật thấy đau lòng lắm a. Hàn Phong liếc mắt, nhếch mép cười khinh bỉ giọng điệu “ mèo khóc chuột, giả từ bi” của Tần Lăng, Hàn Phong nói: - Tần Lăng, uổng công ta tín nhiệm ngươi, không ngờ ngươi lại đâm sau lưng ta một nhát như vậy. Tần Lăng cười khả ố, nói: - Ha ha ha, Hàn Phong, trách là trách ngươi là thiên tài, trách là trách ngươi được nhiều người xem trọng, và một đều quan trọng nữa là Hoa Hoa cũng yêu thích ngươi, Hàn Phong bây giờ mới hiểu rõ thì ra…
Tác giả: