Ánh mắt hắn dần trở lên mơ hồ, âm thanh xung quanh c*̃ng đang dần nhỏ lại, ý thức c*̉a hắn c*̃ng đang dần dần dập tắt, lúc này hắn cảm nhận được sinh cơ c*̉a mình đang dần trôi đi một cách nhanh chóng, không chỉ thế hắn còn cảm nhận được toàn thân đau đớn như muốn nứt ra một dạng, xương cốt c*̃ng đã vỡ vụn, từng dòng huyết dịch chảy xuống chảy vào môi hắn, mắt hắn khiến ánh mắt mơ hồ càng thêm mơ hồ, dù vậy nhưng tâm c*̉a hắn lại vô c*̀ng bình tĩnh không có một tia ba động, nếu có c*̃ng chỉ có sự giải thoát và thanh thản còn kèm theo một ít tự hào cảm. Hắn biết rõ mình sắp phải chết, vậy tại sao hắn lại bình tĩnh như vậy đây? Muốn biết phải kể đến cuộc đời hắn. Hắn tên là Vô Thường Hy, Vô trong vô cảm, Thường trong bình thường, Hy trong hy vọng, nói đến cái tên này không biết tại sao lại đi theo hắn 20 năm cuộc đời nhưng mà c*̃ng khá hợp với hắn đâu. Hắn…
Tác giả: