*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Quyển 1: Thiện hữu ác đạo Chương 1: Mẩu giấy “Mời Bắp và người nhà của Bắp vào phòng số 1!” Y tá mặc đồng phục màu xanh lá, đi tới trước quầy lễ tân gọi. Vừa qua tiết sương giáng, nắng cuối thu mấy ngày trước đã tắt, tiết trời nhanh chóng trở lạnh, số lượng động vật nhỏ bị bệnh cũng gia tăng. Bây giờ đã hơn 8 giờ tối, song hầu hết bệnh viện thú y hiện nay đều mở cửa 24 giờ. Y tá thấy cậu bé ngồi ở góc tường đứng dậy, tay ôm túi đựng mèo, cô chỉ vào phòng số 1 rồi ngồi lại ghế, vội vã cho hai miếng cơm hộp vào miệng. (Tiết sương giáng là 1 trong 24 tiết khí trong lịch Trung Quốc, bắt đầu từ khoảng 23 – 24/ 10 đến 7 – 8/11 Dương lịch.) Bác sĩ khó giấu nổi sự mệt mỏi, thấy người tiến vào là một cậu chàng đẹp trai lặng lẽ, bác sĩ mới xốc lại tinh thần. Bác sĩ lấy nước sát khuẩn, chà lau tay sơ qua rồi nhận lấy túi đựng mèo từ tay chàng trai, “Bé mèo bị sao…
Chương 228: Mẩu truyện Weibo
Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu ChửTác giả: Sa Kim Lưu ChửTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Quyển 1: Thiện hữu ác đạo Chương 1: Mẩu giấy “Mời Bắp và người nhà của Bắp vào phòng số 1!” Y tá mặc đồng phục màu xanh lá, đi tới trước quầy lễ tân gọi. Vừa qua tiết sương giáng, nắng cuối thu mấy ngày trước đã tắt, tiết trời nhanh chóng trở lạnh, số lượng động vật nhỏ bị bệnh cũng gia tăng. Bây giờ đã hơn 8 giờ tối, song hầu hết bệnh viện thú y hiện nay đều mở cửa 24 giờ. Y tá thấy cậu bé ngồi ở góc tường đứng dậy, tay ôm túi đựng mèo, cô chỉ vào phòng số 1 rồi ngồi lại ghế, vội vã cho hai miếng cơm hộp vào miệng. (Tiết sương giáng là 1 trong 24 tiết khí trong lịch Trung Quốc, bắt đầu từ khoảng 23 – 24/ 10 đến 7 – 8/11 Dương lịch.) Bác sĩ khó giấu nổi sự mệt mỏi, thấy người tiến vào là một cậu chàng đẹp trai lặng lẽ, bác sĩ mới xốc lại tinh thần. Bác sĩ lấy nước sát khuẩn, chà lau tay sơ qua rồi nhận lấy túi đựng mèo từ tay chàng trai, “Bé mèo bị sao… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.★ Mẩu truyện ngày 27/8/2025:Tâm sự về cách Phật Cảnh lựa chọn đồ dùng sinh hoạt: Tiểu CảnhGu của Tiểu Cảnh chia làm hai giai đoạn, liên quan đến sự thay đổi trong tâm lý và nghề nghiệp của cậu ấy. Trong những năm hai mươi tuổi làm kế toán, xe mà cậu ấy lái là Volvo, hệ số an toàn cao, giá cả phải chăng, thích hợp với cuộc sống thành thị, tiện đỗ xe. Về sau tham gia ban nhạc thì cậu ấy chuyển sang dòng G – Class, nhà họ luôn phải lên núi xuống núi nên chọn loại xe gầm cao. Ghế sau xe của Tiểu Cảnh hầu như không dành cho người ngồi, cốp và ghế sau toàn chất đống đồ linh tinh, lúc lịch tập dày đặc cậu ấy đều lái xe chở thiết bị, nặng cả mấy trăm kg.Vật dụng hàng ngày của Tiểu Cảnh đều có chất lượng đi đôi với giá cả, chọn loại phù hợp chứ không chú trọng đắt tiền, song cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian chọn lựa, ổn ổn là được rồi. Đối với đồ liên quan đến âm nhạc thì cậu ấy sẽ kỹ càng hơn nhiều, không phải đồ dùng hàng ngày mà là tai nghe, loa, đàn guitar, bàn đạp hiệu ứng,…… những món này thì vô cùng vô tận. Hàng xịn mà cậu ấy mua mỗi khi đam mê sưu tầm trỗi dậy chủ yếu là áo len cashmere và đồ thể thao. Thông tin bên lề nhà họ Thi, thẻ hội viên gia đình thường niên tại câu lạc bộ dưới chân núi chủ yếu là do Tiểu Cảnh dùng. Mùa đông Tiểu Cảnh toàn mặc luôn áo len cashmere + áo khoác rồi vào chùa làm việc, một năm có thể mua ba bốn chục cái mặc luân phiên.Tiểu Cảnh và anh Phật Tử đều mặc cỡ XXL, quần của anh Phật Tử dài hơn, còn áo trong và áo khoác thì hai người thay nhau mặc, dùng chung một phòng cất quần áo to bự. Cả hai đều mặc đồ màu có độ bão hòa thấp, lúc chơi cho ban nhạc thì Tiểu Cảnh thích mặc đồ tối màu, còn trong sinh hoạt thường ngày thì lại mặc đồ sáng màu, cậu ấy có vô vàn đồ lẻ màu yến mạch và màu be, mùa đông mặc vào tạo cảm giác ấm áp.Lục túi của Tiểu Cảnh sẽ có gói khăn ướt và bút tẩy vết bẩn, người thích ăn lẩu đều cẩn thận như vậy đó.Tiểu Cảnh hiếm khi tháo chuỗi Phật châu mà anh Phật Tử tặng, lên sân khấu cũng đeo, bị fan đùa là PR sản phẩm. Anh Phật TửGu đồ dùng của anh Phật Tử thực ra khá cổ điển/trung niên/thực dụng, vì còn phải để ý tới người dùng chung nữa (aka Tiểu Cảnh); còn khi mua áo quần thì gu của hắn lại khác, vì quần áo hầu như là cho bản thân mặc, mình mặc thoải mái hay không không quan trọng, mà đẹp mới là ưu tiên hàng đầu.Khách sạn nơi hai người gặp mặt lần đầu thuộc một tập đoàn khách sạn quốc tế khá lâu đời, tuy không thuộc top khách sạn tốt nhất trong thành phố D nhưng được cái tập đoàn ổn định, nội thất hơi cũ kỹ nhưng tạo cảm giác đáng tin cậy. Bật mí nha, khách sạn này khai trương đúng vào năm là Tiểu Cảnh tám tuổi.Gu của hắn cũng thể hiện ở xe cộ, tức là hắn thích mô tô cổ điển và ô tô thương vụ, thương hiệu thì không nói nữa nhé vì trong chính truyện có viết rồi. Trong quyển 5, anh Phật Tử suy nghĩ đến việc nhà có con nhỏ nên đã đổi sang chiếc SUV bảy chỗ, chiếc xe mới cũng rất đậm chất người cha. Không thể chỉ dựa vào ngoại hình khí chất của anh Phật Tử mà đoán được suy nghĩ của hắn khi sắm đồ lớn, vì hắn tự định vị bản thân cho phù hợp với thiết lập nhân vật “Trác Dật Luân”, cho nên mang phong cách rất thế tục.Lúc ra ngoài, anh Phật Tử bỏ hết mọi thứ vào trong túi, thành ra trong túi hắn thường có vài chiếc vé cũ hay đồ lặt vặt. Anh Phật Tử còn hay cất đồng hồ vào túi trước khi về nhà, lần sau muốn đeo lại lục áo khoác, hễ Tiểu Cảnh thấy cảnh ấy thì đều trêu chọc anh Phật Tử.Anh Phật Tử có nhu cầu mua sắm rất cao, 70% bưu kiện vô dụng trong nhà đều do hắn mua, cái gì hắn cũng thích mua nhưng chưa chắc đã thích thật. Tiểu Cảnh không muốn xử lý nên anh Phật Tử cũng rất rành việc đổi hàng. Lần đầu Kiều Mạch chơi điêu khắc hạt là do lục được công cụ trong kho chứa đồ linh tinh của anh Phật Tử.(Điêu khắc hạt)★ Mẩu truyện ngày 5/9/2025:Anh Phật Tử: Món mướp tối nay ngon quá Hương vị rất tươi Tiểu Cảnh: Đúng rồi Bí quyết nấu mướp ngon chính là cho nhiều mì chính Bởi vì chỉ khi cho nhiều mì chính thì canh mướp mới tròn vịAnh Phật Tử: Thế thì em sai rồi Muốn mướp ngon ấy thì chỉ cần cho thêm một chút dầu mè và muối là được Lưu Thiến: Ôi ~ Nếu mọi người thích ăn mướp như thế thì lần sau bà phải mua thêm mướp mới được Dù sao dạo này mướp cũng đang rẻ Tài xế Liễu: Nên ăn ít mướp thôi Vì hiện giờ người Mỹ đang bỏ độc vào mướp đấy Mọi người mà ăn mướp là gen trong cơ thể sẽ bị biến đổi Lưu Thiến: Mùa hè ăn mướp rất tốt mà Vì ăn mướp vào mùa hè sẽ giúp tiêu trừ khí nóng Tài xế Liễu: Ây da Đã bảo không nên ăn mướp rồi Sao mua nhiều mướp thế làm gì Cứ ăn ăn ăn, mì trong trong tủ lạnh còn chưa ăn hết kia kìa Lưu Thiến: A ~ (hít khí lạnh) Việc gì mà anh phải dữ thế Anh dữ như thế là vì can hỏa quá mạnh đấy Anh biết không Anh uống canh mướp sẽ giúp tiêu trì khí nóng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
★ Mẩu truyện ngày 27/8/2025:
Tâm sự về cách Phật Cảnh lựa chọn đồ dùng sinh hoạt:
Tiểu Cảnh
Gu của Tiểu Cảnh chia làm hai giai đoạn, liên quan đến sự thay đổi trong tâm lý và nghề nghiệp của cậu ấy. Trong những năm hai mươi tuổi làm kế toán, xe mà cậu ấy lái là Volvo, hệ số an toàn cao, giá cả phải chăng, thích hợp với cuộc sống thành thị, tiện đỗ xe. Về sau tham gia ban nhạc thì cậu ấy chuyển sang dòng G – Class, nhà họ luôn phải lên núi xuống núi nên chọn loại xe gầm cao. Ghế sau xe của Tiểu Cảnh hầu như không dành cho người ngồi, cốp và ghế sau toàn chất đống đồ linh tinh, lúc lịch tập dày đặc cậu ấy đều lái xe chở thiết bị, nặng cả mấy trăm kg.
Vật dụng hàng ngày của Tiểu Cảnh đều có chất lượng đi đôi với giá cả, chọn loại phù hợp chứ không chú trọng đắt tiền, song cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian chọn lựa, ổn ổn là được rồi. Đối với đồ liên quan đến âm nhạc thì cậu ấy sẽ kỹ càng hơn nhiều, không phải đồ dùng hàng ngày mà là tai nghe, loa, đàn guitar, bàn đạp hiệu ứng,…… những món này thì vô cùng vô tận. Hàng xịn mà cậu ấy mua mỗi khi đam mê sưu tầm trỗi dậy chủ yếu là áo len cashmere và đồ thể thao. Thông tin bên lề nhà họ Thi, thẻ hội viên gia đình thường niên tại câu lạc bộ dưới chân núi chủ yếu là do Tiểu Cảnh dùng. Mùa đông Tiểu Cảnh toàn mặc luôn áo len cashmere + áo khoác rồi vào chùa làm việc, một năm có thể mua ba bốn chục cái mặc luân phiên.
Tiểu Cảnh và anh Phật Tử đều mặc cỡ XXL, quần của anh Phật Tử dài hơn, còn áo trong và áo khoác thì hai người thay nhau mặc, dùng chung một phòng cất quần áo to bự. Cả hai đều mặc đồ màu có độ bão hòa thấp, lúc chơi cho ban nhạc thì Tiểu Cảnh thích mặc đồ tối màu, còn trong sinh hoạt thường ngày thì lại mặc đồ sáng màu, cậu ấy có vô vàn đồ lẻ màu yến mạch và màu be, mùa đông mặc vào tạo cảm giác ấm áp.
Lục túi của Tiểu Cảnh sẽ có gói khăn ướt và bút tẩy vết bẩn, người thích ăn lẩu đều cẩn thận như vậy đó.
Tiểu Cảnh hiếm khi tháo chuỗi Phật châu mà anh Phật Tử tặng, lên sân khấu cũng đeo, bị fan đùa là PR sản phẩm.
Anh Phật Tử
Gu đồ dùng của anh Phật Tử thực ra khá cổ điển/trung niên/thực dụng, vì còn phải để ý tới người dùng chung nữa (aka Tiểu Cảnh); còn khi mua áo quần thì gu của hắn lại khác, vì quần áo hầu như là cho bản thân mặc, mình mặc thoải mái hay không không quan trọng, mà đẹp mới là ưu tiên hàng đầu.
Khách sạn
nơi hai người gặp mặt lần đầu thuộc một tập đoàn khách sạn quốc tế khá lâu đời, tuy không thuộc top khách sạn tốt nhất trong thành phố D nhưng được cái tập đoàn ổn định, nội thất hơi cũ kỹ nhưng tạo cảm giác đáng tin cậy. Bật mí nha, khách sạn này
khai trương đúng vào năm là Tiểu Cảnh tám tuổi.
Gu của hắn cũng thể hiện ở xe cộ, tức là hắn thích mô tô cổ điển và ô tô thương vụ, thương hiệu thì không nói nữa nhé vì trong chính truyện có viết rồi. Trong quyển 5, anh Phật Tử suy nghĩ đến việc nhà có con nhỏ nên đã đổi sang chiếc SUV bảy chỗ, chiếc xe mới cũng rất đậm chất người cha. Không thể chỉ dựa vào ngoại hình khí chất của anh Phật Tử mà đoán được suy nghĩ của hắn khi sắm đồ lớn, vì hắn tự định vị bản thân cho phù hợp với thiết lập nhân vật “Trác Dật Luân”, cho nên mang phong cách rất thế tục.
Lúc ra ngoài, anh Phật Tử bỏ hết mọi thứ vào trong túi, thành ra trong túi hắn thường có vài chiếc vé cũ hay đồ lặt vặt. Anh Phật Tử còn hay cất đồng hồ vào túi trước khi về nhà, lần sau muốn đeo lại lục áo khoác, hễ Tiểu Cảnh thấy cảnh ấy thì đều trêu chọc anh Phật Tử.
Anh Phật Tử có nhu cầu mua sắm rất cao, 70% bưu kiện vô dụng trong nhà đều do hắn mua, cái gì hắn cũng thích mua nhưng chưa chắc đã thích thật. Tiểu Cảnh không muốn xử lý nên anh Phật Tử cũng rất rành việc đổi hàng. Lần đầu Kiều Mạch chơi điêu khắc hạt là do lục được công cụ trong kho chứa đồ linh tinh của anh Phật Tử.
(Điêu khắc hạt)
★ Mẩu truyện ngày 5/9/2025:
Anh Phật Tử: Món mướp tối nay ngon quá
Hương vị rất tươi
Tiểu Cảnh: Đúng rồi
Bí quyết nấu mướp ngon
chính là cho nhiều mì chính
Bởi vì chỉ khi cho nhiều mì chính
thì canh mướp mới tròn vị
Anh Phật Tử: Thế thì em sai rồi
Muốn mướp ngon ấy
thì chỉ cần cho thêm một chút dầu mè và muối là được
Lưu Thiến: Ôi ~
Nếu mọi người thích ăn mướp như thế
thì lần sau bà phải mua thêm mướp mới được
Dù sao dạo này mướp cũng đang rẻ
Tài xế Liễu: Nên ăn ít mướp thôi
Vì hiện giờ người Mỹ đang bỏ độc vào mướp đấy
Mọi người mà ăn mướp
là gen trong cơ thể sẽ bị biến đổi
Lưu Thiến: Mùa hè ăn mướp rất tốt mà
Vì ăn mướp vào mùa hè sẽ giúp tiêu trừ khí nóng
Tài xế Liễu: Ây da
Đã bảo không nên ăn mướp rồi
Sao mua nhiều mướp thế làm gì
Cứ ăn ăn ăn, mì trong trong tủ lạnh còn chưa ăn hết kia kìa
Lưu Thiến: A ~ (hít khí lạnh)
Việc gì mà anh phải dữ thế
Anh dữ như thế là vì can hỏa quá mạnh đấy
Anh biết không
Anh uống canh mướp sẽ giúp tiêu trì khí nóng
Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu ChửTác giả: Sa Kim Lưu ChửTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Quyển 1: Thiện hữu ác đạo Chương 1: Mẩu giấy “Mời Bắp và người nhà của Bắp vào phòng số 1!” Y tá mặc đồng phục màu xanh lá, đi tới trước quầy lễ tân gọi. Vừa qua tiết sương giáng, nắng cuối thu mấy ngày trước đã tắt, tiết trời nhanh chóng trở lạnh, số lượng động vật nhỏ bị bệnh cũng gia tăng. Bây giờ đã hơn 8 giờ tối, song hầu hết bệnh viện thú y hiện nay đều mở cửa 24 giờ. Y tá thấy cậu bé ngồi ở góc tường đứng dậy, tay ôm túi đựng mèo, cô chỉ vào phòng số 1 rồi ngồi lại ghế, vội vã cho hai miếng cơm hộp vào miệng. (Tiết sương giáng là 1 trong 24 tiết khí trong lịch Trung Quốc, bắt đầu từ khoảng 23 – 24/ 10 đến 7 – 8/11 Dương lịch.) Bác sĩ khó giấu nổi sự mệt mỏi, thấy người tiến vào là một cậu chàng đẹp trai lặng lẽ, bác sĩ mới xốc lại tinh thần. Bác sĩ lấy nước sát khuẩn, chà lau tay sơ qua rồi nhận lấy túi đựng mèo từ tay chàng trai, “Bé mèo bị sao… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.★ Mẩu truyện ngày 27/8/2025:Tâm sự về cách Phật Cảnh lựa chọn đồ dùng sinh hoạt: Tiểu CảnhGu của Tiểu Cảnh chia làm hai giai đoạn, liên quan đến sự thay đổi trong tâm lý và nghề nghiệp của cậu ấy. Trong những năm hai mươi tuổi làm kế toán, xe mà cậu ấy lái là Volvo, hệ số an toàn cao, giá cả phải chăng, thích hợp với cuộc sống thành thị, tiện đỗ xe. Về sau tham gia ban nhạc thì cậu ấy chuyển sang dòng G – Class, nhà họ luôn phải lên núi xuống núi nên chọn loại xe gầm cao. Ghế sau xe của Tiểu Cảnh hầu như không dành cho người ngồi, cốp và ghế sau toàn chất đống đồ linh tinh, lúc lịch tập dày đặc cậu ấy đều lái xe chở thiết bị, nặng cả mấy trăm kg.Vật dụng hàng ngày của Tiểu Cảnh đều có chất lượng đi đôi với giá cả, chọn loại phù hợp chứ không chú trọng đắt tiền, song cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian chọn lựa, ổn ổn là được rồi. Đối với đồ liên quan đến âm nhạc thì cậu ấy sẽ kỹ càng hơn nhiều, không phải đồ dùng hàng ngày mà là tai nghe, loa, đàn guitar, bàn đạp hiệu ứng,…… những món này thì vô cùng vô tận. Hàng xịn mà cậu ấy mua mỗi khi đam mê sưu tầm trỗi dậy chủ yếu là áo len cashmere và đồ thể thao. Thông tin bên lề nhà họ Thi, thẻ hội viên gia đình thường niên tại câu lạc bộ dưới chân núi chủ yếu là do Tiểu Cảnh dùng. Mùa đông Tiểu Cảnh toàn mặc luôn áo len cashmere + áo khoác rồi vào chùa làm việc, một năm có thể mua ba bốn chục cái mặc luân phiên.Tiểu Cảnh và anh Phật Tử đều mặc cỡ XXL, quần của anh Phật Tử dài hơn, còn áo trong và áo khoác thì hai người thay nhau mặc, dùng chung một phòng cất quần áo to bự. Cả hai đều mặc đồ màu có độ bão hòa thấp, lúc chơi cho ban nhạc thì Tiểu Cảnh thích mặc đồ tối màu, còn trong sinh hoạt thường ngày thì lại mặc đồ sáng màu, cậu ấy có vô vàn đồ lẻ màu yến mạch và màu be, mùa đông mặc vào tạo cảm giác ấm áp.Lục túi của Tiểu Cảnh sẽ có gói khăn ướt và bút tẩy vết bẩn, người thích ăn lẩu đều cẩn thận như vậy đó.Tiểu Cảnh hiếm khi tháo chuỗi Phật châu mà anh Phật Tử tặng, lên sân khấu cũng đeo, bị fan đùa là PR sản phẩm. Anh Phật TửGu đồ dùng của anh Phật Tử thực ra khá cổ điển/trung niên/thực dụng, vì còn phải để ý tới người dùng chung nữa (aka Tiểu Cảnh); còn khi mua áo quần thì gu của hắn lại khác, vì quần áo hầu như là cho bản thân mặc, mình mặc thoải mái hay không không quan trọng, mà đẹp mới là ưu tiên hàng đầu.Khách sạn nơi hai người gặp mặt lần đầu thuộc một tập đoàn khách sạn quốc tế khá lâu đời, tuy không thuộc top khách sạn tốt nhất trong thành phố D nhưng được cái tập đoàn ổn định, nội thất hơi cũ kỹ nhưng tạo cảm giác đáng tin cậy. Bật mí nha, khách sạn này khai trương đúng vào năm là Tiểu Cảnh tám tuổi.Gu của hắn cũng thể hiện ở xe cộ, tức là hắn thích mô tô cổ điển và ô tô thương vụ, thương hiệu thì không nói nữa nhé vì trong chính truyện có viết rồi. Trong quyển 5, anh Phật Tử suy nghĩ đến việc nhà có con nhỏ nên đã đổi sang chiếc SUV bảy chỗ, chiếc xe mới cũng rất đậm chất người cha. Không thể chỉ dựa vào ngoại hình khí chất của anh Phật Tử mà đoán được suy nghĩ của hắn khi sắm đồ lớn, vì hắn tự định vị bản thân cho phù hợp với thiết lập nhân vật “Trác Dật Luân”, cho nên mang phong cách rất thế tục.Lúc ra ngoài, anh Phật Tử bỏ hết mọi thứ vào trong túi, thành ra trong túi hắn thường có vài chiếc vé cũ hay đồ lặt vặt. Anh Phật Tử còn hay cất đồng hồ vào túi trước khi về nhà, lần sau muốn đeo lại lục áo khoác, hễ Tiểu Cảnh thấy cảnh ấy thì đều trêu chọc anh Phật Tử.Anh Phật Tử có nhu cầu mua sắm rất cao, 70% bưu kiện vô dụng trong nhà đều do hắn mua, cái gì hắn cũng thích mua nhưng chưa chắc đã thích thật. Tiểu Cảnh không muốn xử lý nên anh Phật Tử cũng rất rành việc đổi hàng. Lần đầu Kiều Mạch chơi điêu khắc hạt là do lục được công cụ trong kho chứa đồ linh tinh của anh Phật Tử.(Điêu khắc hạt)★ Mẩu truyện ngày 5/9/2025:Anh Phật Tử: Món mướp tối nay ngon quá Hương vị rất tươi Tiểu Cảnh: Đúng rồi Bí quyết nấu mướp ngon chính là cho nhiều mì chính Bởi vì chỉ khi cho nhiều mì chính thì canh mướp mới tròn vịAnh Phật Tử: Thế thì em sai rồi Muốn mướp ngon ấy thì chỉ cần cho thêm một chút dầu mè và muối là được Lưu Thiến: Ôi ~ Nếu mọi người thích ăn mướp như thế thì lần sau bà phải mua thêm mướp mới được Dù sao dạo này mướp cũng đang rẻ Tài xế Liễu: Nên ăn ít mướp thôi Vì hiện giờ người Mỹ đang bỏ độc vào mướp đấy Mọi người mà ăn mướp là gen trong cơ thể sẽ bị biến đổi Lưu Thiến: Mùa hè ăn mướp rất tốt mà Vì ăn mướp vào mùa hè sẽ giúp tiêu trừ khí nóng Tài xế Liễu: Ây da Đã bảo không nên ăn mướp rồi Sao mua nhiều mướp thế làm gì Cứ ăn ăn ăn, mì trong trong tủ lạnh còn chưa ăn hết kia kìa Lưu Thiến: A ~ (hít khí lạnh) Việc gì mà anh phải dữ thế Anh dữ như thế là vì can hỏa quá mạnh đấy Anh biết không Anh uống canh mướp sẽ giúp tiêu trì khí nóng