An An chống cằm đếm số lượng ruồi bay trước mặt. Đây là công việc mỗi ngày nàng đều phải làm, tuyệt không thể thiếu. Không những đếm ruồi, còn phải đếm thành tiếng, đếm thật to, thật rõ, sau đó nhặt lên cuốn sổ nhỏ cùng cây bút nằm chỏng chơ bên cạnh, tỉ mỉ ghi lại số lượng ruồi đếm được ngày hôm nay vào. An An gọi đó là “nghiên cứu khả năng sinh sản thông qua số lượng ruồi mỗi ngày”. Tiểu Mẫn đứng bên cạnh lấy tay che miệng, ngáp dài nhàm chán. Tiểu thư nàng thích đếm ruồi, không có nghĩa là nàng cũng ngốc giống tiểu thư. Đếm ruồi ư? Đi đếm lá rụng còn thấy văn nhã hơn. Dù sao trong cái phủ này người ngốc chỉ có mỗi tiểu thư, không phải tất cả. An An liếc xéo Tiểu Mẫn, không thèm để ý đến nàng ta, tiếp tục đếm ruồi. Tưởng nàng thích chơi với lũ ruồi lắm sao? Lại còn uổng hết một lọ mật ong ngọt thanh nàng yêu quí nhất. Ruồi, ta hận mi. An An là An An, cũng không phải là An An. Thân xác đúng là của An An, nhưng linh hồn lại là một người khác. Linh hồn này vốn có tên là A Dung, là một…

Truyện chữ