"Ashe, nhặt nó lên." Những lời nói của mẹ cô ấy không ấm cũng không lạnh, mà đó là một kiểu biểu cảm đương nhiên. Trên chiếc bàn gỗ trước mặt Ashe, có một con dao găm làm bằng băng đang nằm yên tại đó. Bề mặt con dao găm toát ra một vầng sáng u ám sâu thẳm. Thật khó có thể miêu tả màu sắc của nó, xanh thẳm như băng đá ngàn năm, lại nhợt nhạt tựa một cánh đồng tuyết hoang vu. Dù chỉ đứng bên cạnh, Ashe cũng cảm nhận được cái lạnh thấu da thịt tỏa ra từ con dao ấy. Cái lạnh này còn kinh khủng hơn cả mùa đông lạnh nhất cách đây 3 năm. Một cảm giác muốn bỏ chạy đang dần chớm nở trong đầu Ashe. Cô không muốn lại gần con dao găm này. Cô chỉ muốn tiến đến cạnh bếp lò, tốt hơn là ăn thêm một bát súp nóng. Nếu bây giờ mà tạt ngang nhà của dì, chắc chắn mình sẽ được ăn một bát súp thịt nóng hổi, thậm chí bên trong còn có những miếng thịt nai trắng nhỏ xắt miếng và mấy củ táo lửa. “Mình ngốc thật, tự nhiên nghĩ đến súp nóng chi vậy trời!!!.” Ashe hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào con dao…

Truyện chữ