Thời tiết nóng nực, Lâm Chiếu Hạc ngồi xổm bên ven đường vừa gọi bún vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. Ông chủ bán bún đứng bên cạnh liếc nhìn điện thoại di động của cậu, tò mò hỏi: “Chơi đến cấp mấy rồi?” Lâm Chiếu Hạc nói: “Một vạn ba nghìn không trăm sáu mươi bảy…” Ông chủ nghe vậy lắc đầu, “Chao ôi, người trẻ tuổi thật sự không có kiên nhẫn mà, tôi đã chơi đến hơn ba mươi vạn rồi.” Lâm Chiếu Hạc không quan tâm sự khinh thường của ông chủ, sau khi chơi hơn bảy vạn cấp cuối cùng chỉ có thể hối thúc đội ngũ phát triển sớm cập nhật thêm, khá là nhàm chán. Chủ quán đã mở quán bán ở đây gần một năm, cả xóm ai cũng biết bún bò của ông ấy ngon. Tô bún trên tay Lâm Chiếu Hạc vừa mới ra lò đã bốc khói nghi ngút, nước súp đậm đà với sợi mì trắng như tuyết, phủ ớt xanh và vài lát thịt bò điểm thêm một ít hành lá cắt khúc rắc lên trên khiến mọi người có cảm giác thèm ăn. Lâm Chiếu Hạc gắp một đũa lớn cho vào miệng, nhai vài lần rồi nuốt xuống, đang định ăn miếng thứ hai thì nghe…
Tác giả: