Tác giả:

Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…

Chương 351: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (36)

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Hòa Ngọc nghỉ ngơi ở trong phòng, Vạn Nhân Trảm chỉ có thể trở về phòng của mình. Chỉ là, gã ngồi được mười phút là không ngồi yên được nữa. Đếm ngược thời gian tử vong treo lơ lửng trên đầu, phó bản không có manh mối gì, chắc cũng chỉ có Hòa Ngọc mới ngủ được.Gã đứng lên: "Không được, ông đây phải tìm ra manh mối, tìm đường thăng cấp, không thể học theo Hòa Ngọc." Thời gian trên đầu gã và Hòa Ngọc như nhau, Eugene có thời gian ít hơn họ. Vì vậy Hòa Ngọc đang chờ Eugene tìm ra manh mối, sau đó họ sẽ ăn theo. Với cả câu bây giờ nghỉ ngơi, tối làm nhiệm vụ chính đó của cậu là có ý gì? Có một nhiệm vụ chính vào ban đêm hay cậu ta đã biết điều gì đó? Vạn Nhân Trảm không hiểu được Hòa Ngọc đang nghĩ gì, vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ.Khi gã đặt tay lên cửa, gã hơi khựng lại, sau đó nắm chặt cây rìu trên tay, trừng mắt nhìn, hung hãn quay đầu: "Ai đó, đi ra đây?"Vừa dứt lời, vài bóng người xuất hiện. Một vài nam nữ trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp, ăn mặc rất mỏng manh đi về phía gã, liên tục nháy mắt với gã. Quỷ hình người. Ở đây vậy mà có quỷ hình người. Trong đó có một nữ quỷ yểu điệu nói: "Quý khách, chúng tôi là quỷ được bà chủ sắp xếp hầu hạ ngài, tôi tên Minh Diễm, ngài muốn làm gì người ta cũng làm được hết đó." Nó vừa nói, vừa lao về phía Vạn Nhân Trảm. Bên cạnh, một thiếu niên điển trai cũng dán sát vào Vạn Nhân Trảm với vẻ mặt ngượng ngùng.Vạn Nhân Trảm giơ tay phải chặn Minh Diễm, lại túm lấy cổ thiếu niên, cẩn thận quan sát bọn họ. Thiếu niên không thở được, Minh Diễm vội vàng nói: "Bà chủ rất coi trọng các vị, vì vậy đã sắp xếp những người đẹp nhất rồi, quý khách cứ yên tâm."Vạn Nhân Trảm tiếp tục xem, một lúc lâu sau mới nhíu mày: "Loè loẹt, quỷ như vậy nhìn là biết không đánh đấm gì được, làm sao có thể sống sót đến bây giờ vậy?"Hai con quỷ: "..." Bọn chúng không phải loại quỷ đánh nhau đó mà.Vạn Nhân Trảm ghét bỏ đẩy con quỷ ra xa: "Yếu quá, không đủ chịu một cái tát của ông đây nữa."Hai con quỷ: "..."Bình luận: "Không hiểu lãng mạn gì hết trơn."Bình luận: "Chơi quỷ, k*ch th*ch quá, đồ ngốc này chỉ có đánh nhau trong đầu thôi, chịu đấy."Bình luận: "Đi xem Hòa Ngọc bên cạnh đi, càng ba chấm hơn nữa kìa!"Gã đang định đi ra ngoài, hình như nghĩ tới cái gì, đồng tử co rụt lại, đột nhiên nhìn về phía Minh Diễm: "Chờ một chút, mày vừa mới nói cái gì? Các vị khách quý, thế nên bên Hòa Ngọc cũng được sắp xếp giống như tụi mày à?"Minh Diễm uất ức gật đầu: "Ừm, bọn họ sẽ hầu hạ cậu chủ thật tốt mà." Nói xong, nó cũng muốn nhào tới.Vạn Nhân Trảm vung rìu, một nhát chặt đứt đầu cả bốn con quỷ xinh đẹp, anh tuấn. Sau đó, gã cầm rìu, đá tung cánh cửa "rầm" một cái, giẫm lên cửa, tức giận xông vào phòng Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc nghỉ ngơi ở trong phòng, Vạn Nhân Trảm chỉ có thể trở về phòng của mình. Chỉ là, gã ngồi được mười phút là không ngồi yên được nữa. 

Đếm ngược thời gian tử vong treo lơ lửng trên đầu, phó bản không có manh mối gì, chắc cũng chỉ có Hòa Ngọc mới ngủ được.

Gã đứng lên: "Không được, ông đây phải tìm ra manh mối, tìm đường thăng cấp, không thể học theo Hòa Ngọc." Thời gian trên đầu gã và Hòa Ngọc như nhau, Eugene có thời gian ít hơn họ. Vì vậy Hòa Ngọc đang chờ Eugene tìm ra manh mối, sau đó họ sẽ ăn theo. 

Với cả câu bây giờ nghỉ ngơi, tối làm nhiệm vụ chính đó của cậu là có ý gì? Có một nhiệm vụ chính vào ban đêm hay cậu ta đã biết điều gì đó? 

Vạn Nhân Trảm không hiểu được Hòa Ngọc đang nghĩ gì, vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ.

Khi gã đặt tay lên cửa, gã hơi khựng lại, sau đó nắm chặt cây rìu trên tay, trừng mắt nhìn, hung hãn quay đầu: "Ai đó, đi ra đây?"

Vừa dứt lời, vài bóng người xuất hiện. 

Một vài nam nữ trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp, ăn mặc rất mỏng manh đi về phía gã, liên tục nháy mắt với gã. 

Quỷ hình người. Ở đây vậy mà có quỷ hình người. 

Trong đó có một nữ quỷ yểu điệu nói: "Quý khách, chúng tôi là quỷ được bà chủ sắp xếp hầu hạ ngài, tôi tên Minh Diễm, ngài muốn làm gì người ta cũng làm được hết đó." Nó vừa nói, vừa lao về phía Vạn Nhân Trảm. Bên cạnh, một thiếu niên điển trai cũng dán sát vào Vạn Nhân Trảm với vẻ mặt ngượng ngùng.

Vạn Nhân Trảm giơ tay phải chặn Minh Diễm, lại túm lấy cổ thiếu niên, cẩn thận quan sát bọn họ. Thiếu niên không thở được, Minh Diễm vội vàng nói: "Bà chủ rất coi trọng các vị, vì vậy đã sắp xếp những người đẹp nhất rồi, quý khách cứ yên tâm."

Vạn Nhân Trảm tiếp tục xem, một lúc lâu sau mới nhíu mày: "Loè loẹt, quỷ như vậy nhìn là biết không đánh đấm gì được, làm sao có thể sống sót đến bây giờ vậy?"

Hai con quỷ: "..." Bọn chúng không phải loại quỷ đánh nhau đó mà.

Vạn Nhân Trảm ghét bỏ đẩy con quỷ ra xa: "Yếu quá, không đủ chịu một cái tát của ông đây nữa."

Hai con quỷ: "..."

Bình luận: "Không hiểu lãng mạn gì hết trơn."

Bình luận: "Chơi quỷ, k*ch th*ch quá, đồ ngốc này chỉ có đánh nhau trong đầu thôi, chịu đấy."

Bình luận: "Đi xem Hòa Ngọc bên cạnh đi, càng ba chấm hơn nữa kìa!"

Gã đang định đi ra ngoài, hình như nghĩ tới cái gì, đồng tử co rụt lại, đột nhiên nhìn về phía Minh Diễm: "Chờ một chút, mày vừa mới nói cái gì? Các vị khách quý, thế nên bên Hòa Ngọc cũng được sắp xếp giống như tụi mày à?"

Minh Diễm uất ức gật đầu: "Ừm, bọn họ sẽ hầu hạ cậu chủ thật tốt mà." Nói xong, nó cũng muốn nhào tới.

Vạn Nhân Trảm vung rìu, một nhát chặt đứt đầu cả bốn con quỷ xinh đẹp, anh tuấn. 

Sau đó, gã cầm rìu, đá tung cánh cửa "rầm" một cái, giẫm lên cửa, tức giận xông vào phòng Hòa Ngọc.

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Hòa Ngọc nghỉ ngơi ở trong phòng, Vạn Nhân Trảm chỉ có thể trở về phòng của mình. Chỉ là, gã ngồi được mười phút là không ngồi yên được nữa. Đếm ngược thời gian tử vong treo lơ lửng trên đầu, phó bản không có manh mối gì, chắc cũng chỉ có Hòa Ngọc mới ngủ được.Gã đứng lên: "Không được, ông đây phải tìm ra manh mối, tìm đường thăng cấp, không thể học theo Hòa Ngọc." Thời gian trên đầu gã và Hòa Ngọc như nhau, Eugene có thời gian ít hơn họ. Vì vậy Hòa Ngọc đang chờ Eugene tìm ra manh mối, sau đó họ sẽ ăn theo. Với cả câu bây giờ nghỉ ngơi, tối làm nhiệm vụ chính đó của cậu là có ý gì? Có một nhiệm vụ chính vào ban đêm hay cậu ta đã biết điều gì đó? Vạn Nhân Trảm không hiểu được Hòa Ngọc đang nghĩ gì, vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ.Khi gã đặt tay lên cửa, gã hơi khựng lại, sau đó nắm chặt cây rìu trên tay, trừng mắt nhìn, hung hãn quay đầu: "Ai đó, đi ra đây?"Vừa dứt lời, vài bóng người xuất hiện. Một vài nam nữ trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp, ăn mặc rất mỏng manh đi về phía gã, liên tục nháy mắt với gã. Quỷ hình người. Ở đây vậy mà có quỷ hình người. Trong đó có một nữ quỷ yểu điệu nói: "Quý khách, chúng tôi là quỷ được bà chủ sắp xếp hầu hạ ngài, tôi tên Minh Diễm, ngài muốn làm gì người ta cũng làm được hết đó." Nó vừa nói, vừa lao về phía Vạn Nhân Trảm. Bên cạnh, một thiếu niên điển trai cũng dán sát vào Vạn Nhân Trảm với vẻ mặt ngượng ngùng.Vạn Nhân Trảm giơ tay phải chặn Minh Diễm, lại túm lấy cổ thiếu niên, cẩn thận quan sát bọn họ. Thiếu niên không thở được, Minh Diễm vội vàng nói: "Bà chủ rất coi trọng các vị, vì vậy đã sắp xếp những người đẹp nhất rồi, quý khách cứ yên tâm."Vạn Nhân Trảm tiếp tục xem, một lúc lâu sau mới nhíu mày: "Loè loẹt, quỷ như vậy nhìn là biết không đánh đấm gì được, làm sao có thể sống sót đến bây giờ vậy?"Hai con quỷ: "..." Bọn chúng không phải loại quỷ đánh nhau đó mà.Vạn Nhân Trảm ghét bỏ đẩy con quỷ ra xa: "Yếu quá, không đủ chịu một cái tát của ông đây nữa."Hai con quỷ: "..."Bình luận: "Không hiểu lãng mạn gì hết trơn."Bình luận: "Chơi quỷ, k*ch th*ch quá, đồ ngốc này chỉ có đánh nhau trong đầu thôi, chịu đấy."Bình luận: "Đi xem Hòa Ngọc bên cạnh đi, càng ba chấm hơn nữa kìa!"Gã đang định đi ra ngoài, hình như nghĩ tới cái gì, đồng tử co rụt lại, đột nhiên nhìn về phía Minh Diễm: "Chờ một chút, mày vừa mới nói cái gì? Các vị khách quý, thế nên bên Hòa Ngọc cũng được sắp xếp giống như tụi mày à?"Minh Diễm uất ức gật đầu: "Ừm, bọn họ sẽ hầu hạ cậu chủ thật tốt mà." Nói xong, nó cũng muốn nhào tới.Vạn Nhân Trảm vung rìu, một nhát chặt đứt đầu cả bốn con quỷ xinh đẹp, anh tuấn. Sau đó, gã cầm rìu, đá tung cánh cửa "rầm" một cái, giẫm lên cửa, tức giận xông vào phòng Hòa Ngọc.

Chương 351: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (36)