Tác giả:

 1 “Ông ơi, cho cháu một tháng được không? Cháu muốn tạm biệt bố mẹ nuôi cho đàng hoàng.” Giọng Lục Hằng trầm ổn, nhưng ở đầu dây bên kia, ông nội anh lại xúc động đến phát khóc. Không ngừng nói: “Được, được… Nếu không phải ông bị bệnh, không thể đi máy bay, thì ông đã có thể đến bên cháu rồi, như vậy cháu cũng không cần phải chia tay họ.” Lục Hằng là trẻ mồ côi, năm năm tuổi được nhà họ Lục nhận nuôi. Gần đây, anh tình cờ tìm lại được người thân ruột thịt, nhưng chỉ còn lại một mình ông nội. Sức khỏe ông không tốt, hy vọng anh có thể ở bên cạnh ông ba năm. Lục Hằng nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, ông ạ.” Cúp máy, màn hình lại trở về giao diện ban đầu, một thiệp mời dự tiệc cưới điện tử hiện lên, chói mắt vô cùng. Ngoài bệnh tình của ông, đây cũng là lý do khiến anh quyết định rời đi. Lục Hằng có một bí mật, anh yêu người chị gái cùng lớn lên bên mình, Lục Vãn. Nhà ông nội ở Nam Kinh, nhà họ Lục ở Bắc Kinh. Cách nhau một trời một vực, 1011 cây số, có khi cả năm cũng chẳng gặp được…

Chương 30

Nói Với Gió Về Tình Yêu Của AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình 1 “Ông ơi, cho cháu một tháng được không? Cháu muốn tạm biệt bố mẹ nuôi cho đàng hoàng.” Giọng Lục Hằng trầm ổn, nhưng ở đầu dây bên kia, ông nội anh lại xúc động đến phát khóc. Không ngừng nói: “Được, được… Nếu không phải ông bị bệnh, không thể đi máy bay, thì ông đã có thể đến bên cháu rồi, như vậy cháu cũng không cần phải chia tay họ.” Lục Hằng là trẻ mồ côi, năm năm tuổi được nhà họ Lục nhận nuôi. Gần đây, anh tình cờ tìm lại được người thân ruột thịt, nhưng chỉ còn lại một mình ông nội. Sức khỏe ông không tốt, hy vọng anh có thể ở bên cạnh ông ba năm. Lục Hằng nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, ông ạ.” Cúp máy, màn hình lại trở về giao diện ban đầu, một thiệp mời dự tiệc cưới điện tử hiện lên, chói mắt vô cùng. Ngoài bệnh tình của ông, đây cũng là lý do khiến anh quyết định rời đi. Lục Hằng có một bí mật, anh yêu người chị gái cùng lớn lên bên mình, Lục Vãn. Nhà ông nội ở Nam Kinh, nhà họ Lục ở Bắc Kinh. Cách nhau một trời một vực, 1011 cây số, có khi cả năm cũng chẳng gặp được… Chu Hoài dường như cũng nhớ lại điều gì đó, khẽ cười lạnh một tiếng: “Lục Vãn thật đáng thương. Cô ấy đã đánh mất cậu, cả đời này cũng không thể bù đắp nổi.”Thứ cô mất đi là một tình cảm trong sáng và chân thành nhất.Ngay cả Chu Hoài cũng tự biết mình không thể làm được như thế.Hai người nhìn nhau cười, bao nhiêu oán hận trong quá khứ đều tan theo gió, hoá thành tro bụi.31Kết thúc cuộc gọi video.Lục Hằng nhìn vào màn hình tối đen, ánh mắt hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì.Thẩm Khê chăm chú nhìn anh, trong lòng bỗng dâng lên một chút xót xa.Cô nhẹ giọng nói: “Người phụ bạc chân tình thì mãi mãi sẽ không nhận được chân tình. Nhưng người đã dốc hết lòng thật sự, chỉ cần vượt qua mối nghiệt duyên này, nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.”Lời này có ẩn ý.Hàng mi Lục Hằng khẽ run lên.Anh giả vờ như không có gì, thản nhiên đáp: “Vậy thì tốt, chắc là duyên số của em đang không thể chờ được nữa để tìm đến rồi.”Nghe vậy, Thẩm Khê liếc nhìn Lục Hằng, mặt không biểu cảm nhưng câu nói ra lại vô cùng thẳng thắn: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”Quả là biết đùa.Nhưng không thể phủ nhận, tim Lục Hằng đúng là khẽ rung lên một nhịp.Anh bật cười, cố ý nói: “Cũng chưa chắc đâu.”Nói xong, anh lại tiếp tục xiên nguyên liệu trên tay.Thẩm Khê cũng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, chuyên tâm nướng đồ ăn, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.Bầu không khí mờ ám cứ thế lan tỏa trong không trung.Cách đó không xa, ông nội nheo mắt lại, thở dài cảm thán: “Giới trẻ đúng là khác biệt thật.”Sáng hôm sau.Lục Vãn vẫn quyết định đến gặp Chu Hoài.Nhưng lần này, cô đã nói rõ mọi chuyện.Chu Hoài đang bắt xe thì liếc cô một cái: “Từ nay nước sông không phạm nước giếng, sau này mà tôi còn đến tìm cô, tôi là chó.”Chu Hoài tự biết bản thân mình chỉ là người bình thường, không có lòng dạ cao thượng đến mức vẫn giữ thiện ý với một người phụ nữ tệ bạc.Anh ta chỉ mong từ nay về sau không còn liên quan gì đến nhau nữa.Anh ta cũng thấy Lục Hằng nói đúng, những người luôn tự cho mình là đúng, luôn tự quyết định thay người khác như Lục Vãn cuối cùng ngay cả bản thân mình muốn gì cũng không nắm được.Cả một hồi công sức chỉ như xách giỏ trúc múc nước, chẳng giữ được gì.Chu Hoài lên xe, hạ cửa kính xuống, liếc nhìn Lục Vãn lần cuối.“Lục Vãn, đừng dùng ánh mắt kiểu đó để nhìn tôi.”“Thật ra người đáng thương nhất giữa chúng ta… là chính cô.”Nói xong, Chu Hoài rời đi.Chỉ còn lại Lục Vãn đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh ta mãi vẫn chưa hoàn hồn.Cô đứng thật lâu, rồi mới quay người rời đi.Bầu trời bên ngoài đã tối.Lục Vãn một mình trở về nhà, cô đi vào phòng Lục Hằng, ngồi xuống thật lâu, không nói lời nào.Không biết là đang nghĩ gì.Rất lâu sau, cô mới cử động cơ thể cứng đờ, rút điện thoại ra, bấm gọi cho Lục Hằng.“A lô, chị.”Giọng Lục Hằng vang lên trong điện thoại.Lục Vãn mấp máy môi, khó khăn nói: “A Hằng… chị đã tiễn anh ấy đi rồi.”Đầu bên kia im lặng.Căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ.Lục Vãn lên tiếng, muốn giải thích với Lục Hằng: “Chị và Chu Hoài không có tình cảm. Cưới nhau chỉ là hành hạ lẫn nhau, cho nên…”“Ngay từ đầu chị đồng ý với anh ấy chỉ là để nói với em rằng giữa chúng ta là không thể.”“Chị tiễn Chu Hoài đi rồi… cũng muốn tự mình nói cho em biết chuyện này. Thật ra chị…”Chưa nói hết câu, bên kia đã cắt ngang: “Chị, chị thay đổi rồi.”“Chuyện giữa em và chị không nên lôi người khác vào. Chị muốn từ chối em thì cứ nói thẳng, em sẽ không làm phiền chị.”“Nhưng chị không nên, rõ ràng không yêu lại còn đi lừa gạt người khác, chỉ để khiến em biết khó mà lui.”Ban đầu, Lục Hằng thật sự tin rằng Lục Vãn yêu Chu Hoài, vì vậy mới muốn kết hôn.Nhưng sau khi nhận được cuộc gọi từ mẹ, mọi chuyện mới sáng tỏ.Tất cả những người đàn ông kia, cô đều cố tình ở bên chỉ để làm anh tổn thương, để anh chết tâm.Lục Vãn là có tình cảm với anh nhưng cô lại nhút nhát đến mức không dám thừa nhận.Cho đến khi anh thật sự rời đi, cô mới bàng hoàng nhận ra, rồi muốn quay lại tìm anh.Nhưng cô quên mất một điều…Chưa từng có ai có thể chờ đợi mãi mãi.

Chu Hoài dường như cũng nhớ lại điều gì đó, khẽ cười lạnh một tiếng: “Lục Vãn thật đáng thương. Cô ấy đã đánh mất cậu, cả đời này cũng không thể bù đắp nổi.”

Thứ cô mất đi là một tình cảm trong sáng và chân thành nhất.

Ngay cả Chu Hoài cũng tự biết mình không thể làm được như thế.

Hai người nhìn nhau cười, bao nhiêu oán hận trong quá khứ đều tan theo gió, hoá thành tro bụi.

31

Kết thúc cuộc gọi video.

Lục Hằng nhìn vào màn hình tối đen, ánh mắt hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Khê chăm chú nhìn anh, trong lòng bỗng dâng lên một chút xót xa.

Cô nhẹ giọng nói: “Người phụ bạc chân tình thì mãi mãi sẽ không nhận được chân tình. Nhưng người đã dốc hết lòng thật sự, chỉ cần vượt qua mối nghiệt duyên này, nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.”

Lời này có ẩn ý.

Hàng mi Lục Hằng khẽ run lên.

Anh giả vờ như không có gì, thản nhiên đáp: “Vậy thì tốt, chắc là duyên số của em đang không thể chờ được nữa để tìm đến rồi.”

Nghe vậy, Thẩm Khê liếc nhìn Lục Hằng, mặt không biểu cảm nhưng câu nói ra lại vô cùng thẳng thắn: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Quả là biết đùa.

Nhưng không thể phủ nhận, tim Lục Hằng đúng là khẽ rung lên một nhịp.

Anh bật cười, cố ý nói: “Cũng chưa chắc đâu.”

Nói xong, anh lại tiếp tục xiên nguyên liệu trên tay.

Thẩm Khê cũng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, chuyên tâm nướng đồ ăn, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.

Bầu không khí mờ ám cứ thế lan tỏa trong không trung.

Cách đó không xa, ông nội nheo mắt lại, thở dài cảm thán: “Giới trẻ đúng là khác biệt thật.”

Sáng hôm sau.

Lục Vãn vẫn quyết định đến gặp Chu Hoài.

Nhưng lần này, cô đã nói rõ mọi chuyện.

Chu Hoài đang bắt xe thì liếc cô một cái: “Từ nay nước sông không phạm nước giếng, sau này mà tôi còn đến tìm cô, tôi là chó.”

Chu Hoài tự biết bản thân mình chỉ là người bình thường, không có lòng dạ cao thượng đến mức vẫn giữ thiện ý với một người phụ nữ tệ bạc.

Anh ta chỉ mong từ nay về sau không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Anh ta cũng thấy Lục Hằng nói đúng, những người luôn tự cho mình là đúng, luôn tự quyết định thay người khác như Lục Vãn cuối cùng ngay cả bản thân mình muốn gì cũng không nắm được.

Cả một hồi công sức chỉ như xách giỏ trúc múc nước, chẳng giữ được gì.

Chu Hoài lên xe, hạ cửa kính xuống, liếc nhìn Lục Vãn lần cuối.

“Lục Vãn, đừng dùng ánh mắt kiểu đó để nhìn tôi.”

“Thật ra người đáng thương nhất giữa chúng ta… là chính cô.”

Nói xong, Chu Hoài rời đi.

Chỉ còn lại Lục Vãn đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh ta mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Cô đứng thật lâu, rồi mới quay người rời đi.

Bầu trời bên ngoài đã tối.

Lục Vãn một mình trở về nhà, cô đi vào phòng Lục Hằng, ngồi xuống thật lâu, không nói lời nào.

Không biết là đang nghĩ gì.

Rất lâu sau, cô mới cử động cơ thể cứng đờ, rút điện thoại ra, bấm gọi cho Lục Hằng.

“A lô, chị.”

Giọng Lục Hằng vang lên trong điện thoại.

Lục Vãn mấp máy môi, khó khăn nói: “A Hằng… chị đã tiễn anh ấy đi rồi.”

Đầu bên kia im lặng.

Căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Lục Vãn lên tiếng, muốn giải thích với Lục Hằng: “Chị và Chu Hoài không có tình cảm. Cưới nhau chỉ là hành hạ lẫn nhau, cho nên…”

“Ngay từ đầu chị đồng ý với anh ấy chỉ là để nói với em rằng giữa chúng ta là không thể.”

“Chị tiễn Chu Hoài đi rồi… cũng muốn tự mình nói cho em biết chuyện này. Thật ra chị…”

Chưa nói hết câu, bên kia đã cắt ngang: “Chị, chị thay đổi rồi.”

“Chuyện giữa em và chị không nên lôi người khác vào. Chị muốn từ chối em thì cứ nói thẳng, em sẽ không làm phiền chị.”

“Nhưng chị không nên, rõ ràng không yêu lại còn đi lừa gạt người khác, chỉ để khiến em biết khó mà lui.”

Ban đầu, Lục Hằng thật sự tin rằng Lục Vãn yêu Chu Hoài, vì vậy mới muốn kết hôn.

Nhưng sau khi nhận được cuộc gọi từ mẹ, mọi chuyện mới sáng tỏ.

Tất cả những người đàn ông kia, cô đều cố tình ở bên chỉ để làm anh tổn thương, để anh chết tâm.

Lục Vãn là có tình cảm với anh nhưng cô lại nhút nhát đến mức không dám thừa nhận.

Cho đến khi anh thật sự rời đi, cô mới bàng hoàng nhận ra, rồi muốn quay lại tìm anh.

Nhưng cô quên mất một điều…

Chưa từng có ai có thể chờ đợi mãi mãi.

Nói Với Gió Về Tình Yêu Của AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình 1 “Ông ơi, cho cháu một tháng được không? Cháu muốn tạm biệt bố mẹ nuôi cho đàng hoàng.” Giọng Lục Hằng trầm ổn, nhưng ở đầu dây bên kia, ông nội anh lại xúc động đến phát khóc. Không ngừng nói: “Được, được… Nếu không phải ông bị bệnh, không thể đi máy bay, thì ông đã có thể đến bên cháu rồi, như vậy cháu cũng không cần phải chia tay họ.” Lục Hằng là trẻ mồ côi, năm năm tuổi được nhà họ Lục nhận nuôi. Gần đây, anh tình cờ tìm lại được người thân ruột thịt, nhưng chỉ còn lại một mình ông nội. Sức khỏe ông không tốt, hy vọng anh có thể ở bên cạnh ông ba năm. Lục Hằng nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, ông ạ.” Cúp máy, màn hình lại trở về giao diện ban đầu, một thiệp mời dự tiệc cưới điện tử hiện lên, chói mắt vô cùng. Ngoài bệnh tình của ông, đây cũng là lý do khiến anh quyết định rời đi. Lục Hằng có một bí mật, anh yêu người chị gái cùng lớn lên bên mình, Lục Vãn. Nhà ông nội ở Nam Kinh, nhà họ Lục ở Bắc Kinh. Cách nhau một trời một vực, 1011 cây số, có khi cả năm cũng chẳng gặp được… Chu Hoài dường như cũng nhớ lại điều gì đó, khẽ cười lạnh một tiếng: “Lục Vãn thật đáng thương. Cô ấy đã đánh mất cậu, cả đời này cũng không thể bù đắp nổi.”Thứ cô mất đi là một tình cảm trong sáng và chân thành nhất.Ngay cả Chu Hoài cũng tự biết mình không thể làm được như thế.Hai người nhìn nhau cười, bao nhiêu oán hận trong quá khứ đều tan theo gió, hoá thành tro bụi.31Kết thúc cuộc gọi video.Lục Hằng nhìn vào màn hình tối đen, ánh mắt hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì.Thẩm Khê chăm chú nhìn anh, trong lòng bỗng dâng lên một chút xót xa.Cô nhẹ giọng nói: “Người phụ bạc chân tình thì mãi mãi sẽ không nhận được chân tình. Nhưng người đã dốc hết lòng thật sự, chỉ cần vượt qua mối nghiệt duyên này, nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.”Lời này có ẩn ý.Hàng mi Lục Hằng khẽ run lên.Anh giả vờ như không có gì, thản nhiên đáp: “Vậy thì tốt, chắc là duyên số của em đang không thể chờ được nữa để tìm đến rồi.”Nghe vậy, Thẩm Khê liếc nhìn Lục Hằng, mặt không biểu cảm nhưng câu nói ra lại vô cùng thẳng thắn: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”Quả là biết đùa.Nhưng không thể phủ nhận, tim Lục Hằng đúng là khẽ rung lên một nhịp.Anh bật cười, cố ý nói: “Cũng chưa chắc đâu.”Nói xong, anh lại tiếp tục xiên nguyên liệu trên tay.Thẩm Khê cũng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, chuyên tâm nướng đồ ăn, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.Bầu không khí mờ ám cứ thế lan tỏa trong không trung.Cách đó không xa, ông nội nheo mắt lại, thở dài cảm thán: “Giới trẻ đúng là khác biệt thật.”Sáng hôm sau.Lục Vãn vẫn quyết định đến gặp Chu Hoài.Nhưng lần này, cô đã nói rõ mọi chuyện.Chu Hoài đang bắt xe thì liếc cô một cái: “Từ nay nước sông không phạm nước giếng, sau này mà tôi còn đến tìm cô, tôi là chó.”Chu Hoài tự biết bản thân mình chỉ là người bình thường, không có lòng dạ cao thượng đến mức vẫn giữ thiện ý với một người phụ nữ tệ bạc.Anh ta chỉ mong từ nay về sau không còn liên quan gì đến nhau nữa.Anh ta cũng thấy Lục Hằng nói đúng, những người luôn tự cho mình là đúng, luôn tự quyết định thay người khác như Lục Vãn cuối cùng ngay cả bản thân mình muốn gì cũng không nắm được.Cả một hồi công sức chỉ như xách giỏ trúc múc nước, chẳng giữ được gì.Chu Hoài lên xe, hạ cửa kính xuống, liếc nhìn Lục Vãn lần cuối.“Lục Vãn, đừng dùng ánh mắt kiểu đó để nhìn tôi.”“Thật ra người đáng thương nhất giữa chúng ta… là chính cô.”Nói xong, Chu Hoài rời đi.Chỉ còn lại Lục Vãn đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh ta mãi vẫn chưa hoàn hồn.Cô đứng thật lâu, rồi mới quay người rời đi.Bầu trời bên ngoài đã tối.Lục Vãn một mình trở về nhà, cô đi vào phòng Lục Hằng, ngồi xuống thật lâu, không nói lời nào.Không biết là đang nghĩ gì.Rất lâu sau, cô mới cử động cơ thể cứng đờ, rút điện thoại ra, bấm gọi cho Lục Hằng.“A lô, chị.”Giọng Lục Hằng vang lên trong điện thoại.Lục Vãn mấp máy môi, khó khăn nói: “A Hằng… chị đã tiễn anh ấy đi rồi.”Đầu bên kia im lặng.Căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ.Lục Vãn lên tiếng, muốn giải thích với Lục Hằng: “Chị và Chu Hoài không có tình cảm. Cưới nhau chỉ là hành hạ lẫn nhau, cho nên…”“Ngay từ đầu chị đồng ý với anh ấy chỉ là để nói với em rằng giữa chúng ta là không thể.”“Chị tiễn Chu Hoài đi rồi… cũng muốn tự mình nói cho em biết chuyện này. Thật ra chị…”Chưa nói hết câu, bên kia đã cắt ngang: “Chị, chị thay đổi rồi.”“Chuyện giữa em và chị không nên lôi người khác vào. Chị muốn từ chối em thì cứ nói thẳng, em sẽ không làm phiền chị.”“Nhưng chị không nên, rõ ràng không yêu lại còn đi lừa gạt người khác, chỉ để khiến em biết khó mà lui.”Ban đầu, Lục Hằng thật sự tin rằng Lục Vãn yêu Chu Hoài, vì vậy mới muốn kết hôn.Nhưng sau khi nhận được cuộc gọi từ mẹ, mọi chuyện mới sáng tỏ.Tất cả những người đàn ông kia, cô đều cố tình ở bên chỉ để làm anh tổn thương, để anh chết tâm.Lục Vãn là có tình cảm với anh nhưng cô lại nhút nhát đến mức không dám thừa nhận.Cho đến khi anh thật sự rời đi, cô mới bàng hoàng nhận ra, rồi muốn quay lại tìm anh.Nhưng cô quên mất một điều…Chưa từng có ai có thể chờ đợi mãi mãi.

Chương 30