Nam Tịch vừa dứt điện thoại, nhắn với Kỷ Cảnh Chi rằng cô đang ở tầng trên. Từ ban công trở lại đại sảnh, hơi ấm từ lò sưởi lập tức ùa tới, xua tan làn lạnh se se của đầu xuân. Cô nghiêng người tựa khuỷu tay lên lan can, bàn tay trắng mịn cầm hờ ly nước trái cây, ánh mắt lười biếng quét nhìn tầng dưới. Tiệc rượu đang vào lúc cao trào, tiếng nhạc và tiếng người hòa quyện. Sàn nhảy sôi động, các bộ váy dạ hội cao cấp dưới ánh đèn pha lê bị khúc xạ thành muôn vệt sáng lung linh như mộng. Cô cũng đã ứng phó đủ lâu, chỉ vừa rồi mượn cớ nghe điện thoại để lánh đi một lát cho yên tĩnh. Nhạc Lan đã để mắt đến cô từ lâu. Một cô gái trang điểm nhẹ tênh, nhưng đường nét gương mặt lại nổi bật hơn tất cả những “đóa hoa” rực rỡ phía dưới. Trang phục cũng chẳng khoa trương. Chiếc váy quây ngực màu phấn đào, phần ngực được đính những cụm hoa cùng tông tinh tế. Vạt váy kiểu đuôi cá ngắn trước dài sau, ôm lấy đôi chân dài mảnh khảnh – mềm mại tựa nàng công chúa ngủ trong rừng. Vòng cổ ngọc trai đọng…

Truyện chữ