“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3083

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đáng kinh ngạc không chỉ dừng tại đây, Nguyệt Vi Vi còn chưa ra khỏi trận truyền tống, Vũ Hạo Thiên đã bước ra với vẻ mặt mỉm cười.  “Lại là một yêu nghiệt Nam Vực!”  “Điên rồi, tổng cộng chỉ có tám suất mà Nam Vực đã chiếm mất ba”.  “Khá đáng sợ, họ vượt mặt cả Huyền Vực”.  Tiếng ồ lên vọng lại từ bốn phía, lần này không chỉ Lôi Xích, ngay cả Cao Trường Thiên cũng trở nên khác thường.  Hạnh phúc đến quá đột ngột, Thanh Đồ trưởng lão sửng sốt, kích động đến mức run rẩy, nhưng khi nhìn về phía Vũ Hạo Thiên thì ánh mắt hơi phức tạp, ngay cả Vũ Hạo Thiên cũng giành được suất.  Nếu Lâm Nhất không giành được thì không ổn lắm, ít nhất thì thanh danh mà hắn có được ở Nam Vực đều sẽ tan thành bọt biển.  “Lâm ca ca vẫn chưa ra ngoài sao?”  Nguyệt Vi Vi nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lâm Nhất bèn hỏi nhóm người Khương Tử Diệp.  Nhóm người Khương Tử Diệp nghiêm túc đáp: “Hắn gặp Diêm Ma, hai người đánh nhau kịch liệt đến mức làm thủng bức màn ánh sáng, không thể nhìn thấy hình ảnh trong đó nữa. Nhưng trước khi hình ảnh biến mất, Lâm đại ca là người chiếm ưu thế, Diêm Ma bị thương rất nặng”.  Phương Hàn Lạc tiếp lời: “Trước đó nghe nói các trưởng lão Thánh Minh nói rằng đây là trận chiến định mệnh gì đó, trông họ rất căng thẳng”.  “Trận chiến định mệnh?”  Nguyệt Vi Vi chau mày, vội vàng hỏi.  Phương Hàn Lạc giải thích cặn kẽ cho Nguyệt Vi Vi về ý nghĩa của trận chiến định mệnh, sắc mặt nàng ta dần trở nên nặng nề. Sau khi nghe xong, nàng ta lặng lẽ liếc nhìn Vũ Hạo Thiên, suy tư.  Xem ra rất có thể là đúng, Lâm ca ca đang gánh chịu nhân quả của Kiếm Tông.  Tiếng xì xào trên đỉnh núi dần nhỏ lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía trận truyền tống, linh hoả cuối cùng trong trận đại diện cho suất cuối cùng.  Không có gì để nghi ngờ, suất cuối cùng chắc chắn sẽ thuộc về Lâm Nhất hoặc Diêm Ma.  Hai người mãi vẫn chưa ra chứng tỏ trận chiến trong đó khá kịch liệt, thậm chí có thể nói là khốc liệt. Rất có thể đã phân thắng bại, sinh tử cũng đã định.   Trận chiến gánh chịu định mệnh của Nam Vực đã được định sẵn là đầy sóng gió.  “Không biết cuối cùng là ai sẽ thắng?”  “Chắc là Lâm Nhất, dù sao thì trước khi bức màn sáng vỡ nát, Lâm Nhất cũng đang chiếm ưu thế”.  “Khó nói lắm, ý chí Giết Chóc rất kì lạ, nó thậm chí có thể cắn nuốt máu của bản thân để vượt giới hạn vào thời khắc mấu chốt”.  Trong những tiếng bàn tán này, trận truyền tống sáng lên, phóng thích chân nguyên dao động vô cùng đáng sợ ngay trước mắt rất nhiều người.  Ầm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đáng kinh ngạc không chỉ dừng tại đây, Nguyệt Vi Vi còn chưa ra khỏi trận truyền tống, Vũ Hạo Thiên đã bước ra với vẻ mặt mỉm cười.  “Lại là một yêu nghiệt Nam Vực!”  “Điên rồi, tổng cộng chỉ có tám suất mà Nam Vực đã chiếm mất ba”.  “Khá đáng sợ, họ vượt mặt cả Huyền Vực”.  Tiếng ồ lên vọng lại từ bốn phía, lần này không chỉ Lôi Xích, ngay cả Cao Trường Thiên cũng trở nên khác thường.  Hạnh phúc đến quá đột ngột, Thanh Đồ trưởng lão sửng sốt, kích động đến mức run rẩy, nhưng khi nhìn về phía Vũ Hạo Thiên thì ánh mắt hơi phức tạp, ngay cả Vũ Hạo Thiên cũng giành được suất.  Nếu Lâm Nhất không giành được thì không ổn lắm, ít nhất thì thanh danh mà hắn có được ở Nam Vực đều sẽ tan thành bọt biển.  “Lâm ca ca vẫn chưa ra ngoài sao?”  Nguyệt Vi Vi nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lâm Nhất bèn hỏi nhóm người Khương Tử Diệp.  Nhóm người Khương Tử Diệp nghiêm túc đáp: “Hắn gặp Diêm Ma, hai người đánh nhau kịch liệt đến mức làm thủng bức màn ánh sáng, không thể nhìn thấy hình ảnh trong đó nữa. Nhưng trước khi hình ảnh biến mất, Lâm đại ca là người chiếm ưu thế, Diêm Ma bị thương rất nặng”.  Phương Hàn Lạc tiếp lời: “Trước đó nghe nói các trưởng lão Thánh Minh nói rằng đây là trận chiến định mệnh gì đó, trông họ rất căng thẳng”.  “Trận chiến định mệnh?”  Nguyệt Vi Vi chau mày, vội vàng hỏi.  Phương Hàn Lạc giải thích cặn kẽ cho Nguyệt Vi Vi về ý nghĩa của trận chiến định mệnh, sắc mặt nàng ta dần trở nên nặng nề. Sau khi nghe xong, nàng ta lặng lẽ liếc nhìn Vũ Hạo Thiên, suy tư.  Xem ra rất có thể là đúng, Lâm ca ca đang gánh chịu nhân quả của Kiếm Tông.  Tiếng xì xào trên đỉnh núi dần nhỏ lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía trận truyền tống, linh hoả cuối cùng trong trận đại diện cho suất cuối cùng.  Không có gì để nghi ngờ, suất cuối cùng chắc chắn sẽ thuộc về Lâm Nhất hoặc Diêm Ma.  Hai người mãi vẫn chưa ra chứng tỏ trận chiến trong đó khá kịch liệt, thậm chí có thể nói là khốc liệt. Rất có thể đã phân thắng bại, sinh tử cũng đã định.   Trận chiến gánh chịu định mệnh của Nam Vực đã được định sẵn là đầy sóng gió.  “Không biết cuối cùng là ai sẽ thắng?”  “Chắc là Lâm Nhất, dù sao thì trước khi bức màn sáng vỡ nát, Lâm Nhất cũng đang chiếm ưu thế”.  “Khó nói lắm, ý chí Giết Chóc rất kì lạ, nó thậm chí có thể cắn nuốt máu của bản thân để vượt giới hạn vào thời khắc mấu chốt”.  Trong những tiếng bàn tán này, trận truyền tống sáng lên, phóng thích chân nguyên dao động vô cùng đáng sợ ngay trước mắt rất nhiều người.  Ầm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đáng kinh ngạc không chỉ dừng tại đây, Nguyệt Vi Vi còn chưa ra khỏi trận truyền tống, Vũ Hạo Thiên đã bước ra với vẻ mặt mỉm cười.  “Lại là một yêu nghiệt Nam Vực!”  “Điên rồi, tổng cộng chỉ có tám suất mà Nam Vực đã chiếm mất ba”.  “Khá đáng sợ, họ vượt mặt cả Huyền Vực”.  Tiếng ồ lên vọng lại từ bốn phía, lần này không chỉ Lôi Xích, ngay cả Cao Trường Thiên cũng trở nên khác thường.  Hạnh phúc đến quá đột ngột, Thanh Đồ trưởng lão sửng sốt, kích động đến mức run rẩy, nhưng khi nhìn về phía Vũ Hạo Thiên thì ánh mắt hơi phức tạp, ngay cả Vũ Hạo Thiên cũng giành được suất.  Nếu Lâm Nhất không giành được thì không ổn lắm, ít nhất thì thanh danh mà hắn có được ở Nam Vực đều sẽ tan thành bọt biển.  “Lâm ca ca vẫn chưa ra ngoài sao?”  Nguyệt Vi Vi nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lâm Nhất bèn hỏi nhóm người Khương Tử Diệp.  Nhóm người Khương Tử Diệp nghiêm túc đáp: “Hắn gặp Diêm Ma, hai người đánh nhau kịch liệt đến mức làm thủng bức màn ánh sáng, không thể nhìn thấy hình ảnh trong đó nữa. Nhưng trước khi hình ảnh biến mất, Lâm đại ca là người chiếm ưu thế, Diêm Ma bị thương rất nặng”.  Phương Hàn Lạc tiếp lời: “Trước đó nghe nói các trưởng lão Thánh Minh nói rằng đây là trận chiến định mệnh gì đó, trông họ rất căng thẳng”.  “Trận chiến định mệnh?”  Nguyệt Vi Vi chau mày, vội vàng hỏi.  Phương Hàn Lạc giải thích cặn kẽ cho Nguyệt Vi Vi về ý nghĩa của trận chiến định mệnh, sắc mặt nàng ta dần trở nên nặng nề. Sau khi nghe xong, nàng ta lặng lẽ liếc nhìn Vũ Hạo Thiên, suy tư.  Xem ra rất có thể là đúng, Lâm ca ca đang gánh chịu nhân quả của Kiếm Tông.  Tiếng xì xào trên đỉnh núi dần nhỏ lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía trận truyền tống, linh hoả cuối cùng trong trận đại diện cho suất cuối cùng.  Không có gì để nghi ngờ, suất cuối cùng chắc chắn sẽ thuộc về Lâm Nhất hoặc Diêm Ma.  Hai người mãi vẫn chưa ra chứng tỏ trận chiến trong đó khá kịch liệt, thậm chí có thể nói là khốc liệt. Rất có thể đã phân thắng bại, sinh tử cũng đã định.   Trận chiến gánh chịu định mệnh của Nam Vực đã được định sẵn là đầy sóng gió.  “Không biết cuối cùng là ai sẽ thắng?”  “Chắc là Lâm Nhất, dù sao thì trước khi bức màn sáng vỡ nát, Lâm Nhất cũng đang chiếm ưu thế”.  “Khó nói lắm, ý chí Giết Chóc rất kì lạ, nó thậm chí có thể cắn nuốt máu của bản thân để vượt giới hạn vào thời khắc mấu chốt”.  Trong những tiếng bàn tán này, trận truyền tống sáng lên, phóng thích chân nguyên dao động vô cùng đáng sợ ngay trước mắt rất nhiều người.  Ầm!  

Chương 3083