Tác giả:

Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi!

Chương 210

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 210: Xem thường “Thôi, không sao đâu, Tinh Giang rấtkhỏe, anh ta cũng sẽ không để ý đâu.” HạNhược Vũ biết là Trần Hạ Thu Phương làmthế vì mình nên nói với vẻ lấy lòng.Trần Hạ Thu Phương còn cố ý giả vờtrách móc: “Cậu biết sự vất vả của tôi làtốt.”“Đúng đó đúng đó, tối nay tôi mời cậuăn cơm nhé.” Hạ Nhược Vũ cũng khôngvạch trần lời nói dối của Trần Hạ ThuPhương.“Cậu nói đó nhé, tôi còn chưa mua đủđồ đâu.”“Được rồi, đi thôi.”Hạ Nhược Vũ nhặt đồ trên đất lên rồikéo Trần Hạ Thu Phương lên lầu.Tinh Giang ra hiệu mấy người sau lưngtiến lên cầm đồ giúp hai người.Còn về phần mấy tên bảo vệ trên mặtđất đã bị người ta ghi tên lại, lúc sau mớitính sổ luôn một lần.Sau lưng hai cô gái có bốn người tùytùng, người chung quanh thấy thế đềunhao nhao tránh ra, điều này khiến cho HạNhược Vũ và Trần Hạ Thu Phương có mộtloại cảm giác mình đang lên mặt.“Chẳng trách mấy người có tiền trên tỉvi thích dẫn theo nhiều vệ sĩ ra ngoài nhưthế này.”Thoải mái, rất thoải mái, vô cùng thoảimái.Đi đường còn mang theo gió.Hạ Nhược Vũ có chút xấu hổ: “Cậukhông cảm thấy phô trương quá à, nếukhông thì tớ bảo Tinh Giang đi về trướcnhé.“Không, tại sao lại thế. Chẳng lẽ cậu đimua đồ còn phải tự xách à, ở đây có nhâncông miễn phí, không dùng thì tiếc.Lúc Trần Hạ Thu Phương nói lời này thìánh mắt âm u lạnh lẽo của Tinh Giang lướtqua, cô ấy cũng trừng mắt nhìn anh ta.Hai người giống như đã ghi thù nhaurồi. Mặc dù Trần Hạ Thu Phương cũngkhông biết vì sao, nhưng cô ấy chỉ cần nhìnTinh Giang là đã thấy ghét!Hạ Nhược Vũ không biết bọn họ đangđấu đá nhau gay gắt, cô gật đầu rồi cũngkhông nói thêm gì.Hạ Nhược Vũ chọn một cửa hàng nhìnkhá hợp mắt rồi đi vào, người bán hàngnhìn mấy người đàn ông đẳng sau lưng haingười thì ngay lập tức tỏ ra niềm nở đi lênhỏi thăm.Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy quần áorất đẹp, cô nhìn thoáng qua giá cả thì lạikhông muốn mua nữa. Mặc dù gia đình HạNhược Vũ cũng xem là khá giả nhưng khimua một cái khăn dệt ở đây cũng phải suynghĩ một chút,Gia đình của Trần Hạ Thu Phương chỉtính là thường thường bậc trung, cô ấy nói:“Mẹ ơi, cái váy này có giá hơn một trăm haichục nghìn USD ư? Cũng không phải là dátvàng thật?”Loại cửa hàng cao cấp như thế nàyđúng thật là nơi chỉ người có tiền mới cóthể đi dạo. Chỉ có người ngốc nhiều tiền,mua đồ không nhìn giá mới mua cái nàythôi.Hạ Nhược Vũ thì hiểu, dù sao mỗi bộquần áo đều là do nhà thiết kế vất vả sángtạo ra, chất liệu và tài liệu họ dùng cũngkhác biệt.Cô từng thấy một cái áo sơ mi củaMạc Du Hải, trên ống tay áo anh dùng đámắt mèo màu xanh để trang trí. Lần đầutiên cô nhìn thấy còn suýt chút nữa làkhông khống chế được ý muốn bứt nóxuống đem bán của mình…Mặc dù Hạ Nhược Vũ hiểu, nhưng khingười bán hàng thấy động tác và lời nóicủa hai người thì lại thay đổi sắc mặt ngaylập tức.Có mấy người hiểu chuyện thì khôngthể hiện ra mặt.Trong đó có một người xinh đẹp nhấttrong tất cả nhân viên bán hàng, mở miệngnói với giọng quái gở: “Cô gì kia, có thể côkhông hiểu rõ sản phẩm của chúng tôi rồi,chất liệu mà chúng tôi dùng đều là tơ tằmcao cấp, trang trí thì dùng vụn kim cương.Hơn nữa đây là tác phẩm của nhà thiết kếnồi tiếng trên thế giới, mỗi một bộ đều là cómột không hai.”Trần Hạ Thu Phương nghe thế thì rấtxấu hổ, nhưng cũng chẳng trách cô ấyđược, tiền lương một năm của cả nhà cô ấycòn chưa tới một trăm hai chục nghìn USD.Tỉnh Giang nhíu mày, nhưng anh takhông nói gì, dù sao thì một người đàn ôngtốt thì không nên so đo với phụ nữ.“Lấy bộ quần áo đắt nhất của các côra đây cho tôi.” Nụ cười trên mặt Hạ NhượcVũ rất bình thường, nhưng có thể thấyđược một chút lạnh lùng trong mắt cô.Người bán hàng không ngờ rằng HạNhược Vũ còn có mặt mũi yêu cầu xem bộquần áo đắt nhất, cô ta mở miệng châmchọc: “Cô gì ơi, chẳng lẽ cô không nghehiểu tiếng người à. Bộ quần áo này đã là rẻnhất trong tiệm chúng tôi rồi. Cô lại muốnxem bộ quần áo đắt nhất, lỡ làm hỏng rồithì hai cô có đền nổi không?”Những người bán hàng khác khôngnói gì, nhưng trong mắt đều ánh lên sự xemthường.Tất cả đều nhìn người bằng nửa conmắt, xem thường người khác, ngay cả mấyngười vệ sĩ sau lưng hai cô cũng chẳngthèm để ý.Nét cười trên mặt Hạ Nhược Vũ càngthêm rực rỡ: “Tôi là khách hàng, các ngườilà nhân viên bán hàng, khách hàng yêu cầuxem quần áo mà các cô không đi lấy. Tôi cóthể đi khiếu nại các cô.”“Ái chà, cái cô này sao không nói đạolý nhỉ. Hai cô cũng chẳng mua nổi, lại cònđòi lấy quần áo ra xem, có biết như thế làtốn thời gian lắm không?” Người bán hàngnói thẳng.Trần Hạ Thu Phương muốn nói lại haicâu, nhưng cô ấy nghĩ rằng chẳng cầnthiết, Trần Hạ Thu Phương đưa tay kéo HạNhược Vũ lại rồi nói: “Chúng ta đi thôiNhược Vũ, không cần so đo với loại ngườinày, ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta.”“Nhưng mà Thu Phương này, tôi cứmuốn thế thì sao bây giờ?” Không phải cảmột tòa nhà này đều là của Mạc Du Hảisao, chắc chắn là anh rất giàu có, mua mộtbộ quần áo cũng không thành vấn đề.Cùng lắm thì dùng chuyện khác đền dùMạc Du Hải một chút là được rồi.Hạ Nhược Vũ cũng không thèm đề ýcái cô bán hàng kia, cô rút một tấm thẻ từtrong túi ra rồi giơ lên: “Tấm thẻ này này làthẻ vip của trung tâm thương mại, chỉ cómột tấm. Tôi nói có đúng không?”Thật ra Hạ Nhược Vũ cũng không biết,cô đoán mò mà thôi. Sáng nay trước khiMạc Du Hải đi làm thì có đặt cái này ở tủđầu giường, cô chỉ nghe anh nói một câu gìđó.Nhược Vũ lại rồi nói: “Chúng ta đi thôiNhược Vũ, không cần so đo với loại ngườinày, ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta.”“Nhưng mà Thu Phương này, tôi cứmuốn thế thì sao bây giờ?” Không phải cảmột tòa nhà này đều là của Mạc Du Hảisao, chắc chắn là anh rất giàu có, mua mộtbộ quần áo cũng không thành vấn đề.Cùng lắm thì dùng chuyện khác đền dùMạc Du Hải một chút là được rồi.Hạ Nhược Vũ cũng không thèm đề ýcái cô bán hàng kia, cô rút một tấm thẻ từtrong túi ra rồi giơ lên: “Tấm thẻ này này làthẻ vip của trung tâm thương mại, chỉ cómột tấm. Tôi nói có đúng không?”Thật ra Hạ Nhược Vũ cũng không biết,cô đoán mò mà thôi. Sáng nay trước khiMạc Du Hải đi làm thì có đặt cái này ở tủđầu giường, cô chỉ nghe anh nói một câu gìđó.Tấm thẻ này là thẻ không có hạn mức,chỉ cần ở trong trung tâm thương mại nàythì có thể tùy tiện mua đồ, mua bao nhiêucũng được, xong rồi sẽ có người thống nhấtthanh toán.Loại thẻ này chắc chắn chỉ có mộttấm. Đám người bán hàng vừa nghe tới thẻVip thì đều ngẩn ra. Cô gái rất hung hăngvừa rồi cũng hơi sửng sốt, nhưng cũng chỉlà một chút mà thôi, rất nhanh sau đó cô talại bắt đầu nói với vẻ khinh thường: “Cônghe ở đâu mà biết trung tâm thương mạinày có thẻ Vip, xem ra cô cũng không phảihạng người chưa chuẩn bị gì nhỉ.”“Nhưng mà chỉ dựa vào các cô cũngdám làm giả thẻ Vip à, lá gan cũng lớn đấynhỉ. Chúng tôi có thể báo cảnh sát, kiệncác cô tội làm giả và lừa gạt.”Trong mắt Tinh Giang có chút lạnhChương 210: Xem thườnglùng, lúc nãy anh ta đã định mở miệngnhưng lại bị Hạ Nhược Vũ ngăn lại. Nếukhông thì loại người này đã bị xử lý từ lâurồi.Cả tòa nhà này đều là của cậu chủ,một cái cửa hàng nho nhỏ mà cũng dámvênh váo với mợ chủ, đúng là ngại mìnhsống quá lâu rồi đây.“Cô còn làm được người bán hàng củaquầy chuyên doanh cao cấp cơ đấy, miệngcô ăn phân à, hay sao mà thối thế. Quản lýcủa các cô đâu, tôi muốn khiếu nại.” TrầnHạ Thu Phương nghe thế thì rất tức giận.Vốn mấy người bán hàng còn có chútlo lắng, bọn họ sợ tấm thẻ này là thật.Nhưng khi thấy phản ứng của Hạ NhượcVũ và Trần Hạ Thu Phương thì bọn họ càngchắc chắn ý nghĩ của mình, hai người phụnữ này không có tiền mà còn khoác lác.“Khiếu nại đi, cô đi khiếu nại đi. Rõràng là các cô không có tiền còn muốnphùng má làm người mập. Tôi nói cho cáccô biết, tôi đã gặp rất nhiều người như cáccô rồi.”Hạ Nhược Vũ cũng không nói chuyện,chỉ là sự lạnh lùng trong mắt cô đã bộc lộtâm trạng của cô lúc này.Một bóng người mập mạp chạy thẳngtới, ngay lúc Trần Hạ Thu Phương đang suynghĩ có muốn đạp quả bóng da này một cáikhông.Thì ông ta vội vàng dừng lại, chẳngthèm để ý tới ai, mà cẩn thận cầm lấy tấmthẻ trong tay Hạ Nhược Vũ rồi xem đi xemlại mấy lần. Ông ta vừa xem vừa gật đầu,miệng lầm bẩm: “Đúng thế, chính là tấmthẻ này. Tôi làm việc ở đây lâu như vậynhưng đây là lần đầu tiên thấy có ngườicầm tấm thẻ này tới.”  

Chương 210: Xem thường

 

“Thôi, không sao đâu, Tinh Giang rất

khỏe, anh ta cũng sẽ không để ý đâu.” Hạ

Nhược Vũ biết là Trần Hạ Thu Phương làm

thế vì mình nên nói với vẻ lấy lòng.

Trần Hạ Thu Phương còn cố ý giả vờ

trách móc: “Cậu biết sự vất vả của tôi là

tốt.”

“Đúng đó đúng đó, tối nay tôi mời cậu

ăn cơm nhé.” Hạ Nhược Vũ cũng không

vạch trần lời nói dối của Trần Hạ Thu

Phương.

“Cậu nói đó nhé, tôi còn chưa mua đủ

đồ đâu.”

“Được rồi, đi thôi.”

Hạ Nhược Vũ nhặt đồ trên đất lên rồi

kéo Trần Hạ Thu Phương lên lầu.

Tinh Giang ra hiệu mấy người sau lưng

tiến lên cầm đồ giúp hai người.

Còn về phần mấy tên bảo vệ trên mặt

đất đã bị người ta ghi tên lại, lúc sau mới

tính sổ luôn một lần.

Sau lưng hai cô gái có bốn người tùy

tùng, người chung quanh thấy thế đều

nhao nhao tránh ra, điều này khiến cho Hạ

Nhược Vũ và Trần Hạ Thu Phương có một

loại cảm giác mình đang lên mặt.

“Chẳng trách mấy người có tiền trên tỉ

vi thích dẫn theo nhiều vệ sĩ ra ngoài như

thế này.”

Thoải mái, rất thoải mái, vô cùng thoải

mái.

Đi đường còn mang theo gió.

Hạ Nhược Vũ có chút xấu hổ: “Cậu

không cảm thấy phô trương quá à, nếu

không thì tớ bảo Tinh Giang đi về trước

nhé.

“Không, tại sao lại thế. Chẳng lẽ cậu đi

mua đồ còn phải tự xách à, ở đây có nhân

công miễn phí, không dùng thì tiếc.

Lúc Trần Hạ Thu Phương nói lời này thì

ánh mắt âm u lạnh lẽo của Tinh Giang lướt

qua, cô ấy cũng trừng mắt nhìn anh ta.

Hai người giống như đã ghi thù nhau

rồi. Mặc dù Trần Hạ Thu Phương cũng

không biết vì sao, nhưng cô ấy chỉ cần nhìn

Tinh Giang là đã thấy ghét!

Hạ Nhược Vũ không biết bọn họ đang

đấu đá nhau gay gắt, cô gật đầu rồi cũng

không nói thêm gì.

Hạ Nhược Vũ chọn một cửa hàng nhìn

khá hợp mắt rồi đi vào, người bán hàng

nhìn mấy người đàn ông đẳng sau lưng hai

người thì ngay lập tức tỏ ra niềm nở đi lên

hỏi thăm.

Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy quần áo

rất đẹp, cô nhìn thoáng qua giá cả thì lại

không muốn mua nữa. Mặc dù gia đình Hạ

Nhược Vũ cũng xem là khá giả nhưng khi

mua một cái khăn dệt ở đây cũng phải suy

nghĩ một chút,

Gia đình của Trần Hạ Thu Phương chỉ

tính là thường thường bậc trung, cô ấy nói:

“Mẹ ơi, cái váy này có giá hơn một trăm hai

chục nghìn USD ư? Cũng không phải là dát

vàng thật?”

Loại cửa hàng cao cấp như thế này

đúng thật là nơi chỉ người có tiền mới có

thể đi dạo. Chỉ có người ngốc nhiều tiền,

mua đồ không nhìn giá mới mua cái này

thôi.

Hạ Nhược Vũ thì hiểu, dù sao mỗi bộ

quần áo đều là do nhà thiết kế vất vả sáng

tạo ra, chất liệu và tài liệu họ dùng cũng

khác biệt.

Cô từng thấy một cái áo sơ mi của

Mạc Du Hải, trên ống tay áo anh dùng đá

mắt mèo màu xanh để trang trí. Lần đầu

tiên cô nhìn thấy còn suýt chút nữa là

không khống chế được ý muốn bứt nó

xuống đem bán của mình…

Mặc dù Hạ Nhược Vũ hiểu, nhưng khi

người bán hàng thấy động tác và lời nói

của hai người thì lại thay đổi sắc mặt ngay

lập tức.

Có mấy người hiểu chuyện thì không

thể hiện ra mặt.

Trong đó có một người xinh đẹp nhất

trong tất cả nhân viên bán hàng, mở miệng

nói với giọng quái gở: “Cô gì kia, có thể cô

không hiểu rõ sản phẩm của chúng tôi rồi,

chất liệu mà chúng tôi dùng đều là tơ tằm

cao cấp, trang trí thì dùng vụn kim cương.

Hơn nữa đây là tác phẩm của nhà thiết kế

nồi tiếng trên thế giới, mỗi một bộ đều là có

một không hai.”

Trần Hạ Thu Phương nghe thế thì rất

xấu hổ, nhưng cũng chẳng trách cô ấy

được, tiền lương một năm của cả nhà cô ấy

còn chưa tới một trăm hai chục nghìn USD.

Tỉnh Giang nhíu mày, nhưng anh ta

không nói gì, dù sao thì một người đàn ông

tốt thì không nên so đo với phụ nữ.

“Lấy bộ quần áo đắt nhất của các cô

ra đây cho tôi.” Nụ cười trên mặt Hạ Nhược

Vũ rất bình thường, nhưng có thể thấy

được một chút lạnh lùng trong mắt cô.

Người bán hàng không ngờ rằng Hạ

Nhược Vũ còn có mặt mũi yêu cầu xem bộ

quần áo đắt nhất, cô ta mở miệng châm

chọc: “Cô gì ơi, chẳng lẽ cô không nghe

hiểu tiếng người à. Bộ quần áo này đã là rẻ

nhất trong tiệm chúng tôi rồi. Cô lại muốn

xem bộ quần áo đắt nhất, lỡ làm hỏng rồi

thì hai cô có đền nổi không?”

Những người bán hàng khác không

nói gì, nhưng trong mắt đều ánh lên sự xem

thường.

Tất cả đều nhìn người bằng nửa con

mắt, xem thường người khác, ngay cả mấy

người vệ sĩ sau lưng hai cô cũng chẳng

thèm để ý.

Nét cười trên mặt Hạ Nhược Vũ càng

thêm rực rỡ: “Tôi là khách hàng, các người

là nhân viên bán hàng, khách hàng yêu cầu

xem quần áo mà các cô không đi lấy. Tôi có

thể đi khiếu nại các cô.”

“Ái chà, cái cô này sao không nói đạo

lý nhỉ. Hai cô cũng chẳng mua nổi, lại còn

đòi lấy quần áo ra xem, có biết như thế là

tốn thời gian lắm không?” Người bán hàng

nói thẳng.

Trần Hạ Thu Phương muốn nói lại hai

câu, nhưng cô ấy nghĩ rằng chẳng cần

thiết, Trần Hạ Thu Phương đưa tay kéo Hạ

Nhược Vũ lại rồi nói: “Chúng ta đi thôi

Nhược Vũ, không cần so đo với loại người

này, ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta.”

“Nhưng mà Thu Phương này, tôi cứ

muốn thế thì sao bây giờ?” Không phải cả

một tòa nhà này đều là của Mạc Du Hải

sao, chắc chắn là anh rất giàu có, mua một

bộ quần áo cũng không thành vấn đề.

Cùng lắm thì dùng chuyện khác đền dù

Mạc Du Hải một chút là được rồi.

Hạ Nhược Vũ cũng không thèm đề ý

cái cô bán hàng kia, cô rút một tấm thẻ từ

trong túi ra rồi giơ lên: “Tấm thẻ này này là

thẻ vip của trung tâm thương mại, chỉ có

một tấm. Tôi nói có đúng không?”

Thật ra Hạ Nhược Vũ cũng không biết,

cô đoán mò mà thôi. Sáng nay trước khi

Mạc Du Hải đi làm thì có đặt cái này ở tủ

đầu giường, cô chỉ nghe anh nói một câu gì

đó.

Nhược Vũ lại rồi nói: “Chúng ta đi thôi

Nhược Vũ, không cần so đo với loại người

này, ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta.”

“Nhưng mà Thu Phương này, tôi cứ

muốn thế thì sao bây giờ?” Không phải cả

một tòa nhà này đều là của Mạc Du Hải

sao, chắc chắn là anh rất giàu có, mua một

bộ quần áo cũng không thành vấn đề.

Cùng lắm thì dùng chuyện khác đền dù

Mạc Du Hải một chút là được rồi.

Hạ Nhược Vũ cũng không thèm đề ý

cái cô bán hàng kia, cô rút một tấm thẻ từ

trong túi ra rồi giơ lên: “Tấm thẻ này này là

thẻ vip của trung tâm thương mại, chỉ có

một tấm. Tôi nói có đúng không?”

Thật ra Hạ Nhược Vũ cũng không biết,

cô đoán mò mà thôi. Sáng nay trước khi

Mạc Du Hải đi làm thì có đặt cái này ở tủ

đầu giường, cô chỉ nghe anh nói một câu gì

đó.

Tấm thẻ này là thẻ không có hạn mức,

chỉ cần ở trong trung tâm thương mại này

thì có thể tùy tiện mua đồ, mua bao nhiêu

cũng được, xong rồi sẽ có người thống nhất

thanh toán.

Loại thẻ này chắc chắn chỉ có một

tấm.

 

Đám người bán hàng vừa nghe tới thẻ

Vip thì đều ngẩn ra. Cô gái rất hung hăng

vừa rồi cũng hơi sửng sốt, nhưng cũng chỉ

là một chút mà thôi, rất nhanh sau đó cô ta

lại bắt đầu nói với vẻ khinh thường: “Cô

nghe ở đâu mà biết trung tâm thương mại

này có thẻ Vip, xem ra cô cũng không phải

hạng người chưa chuẩn bị gì nhỉ.”

“Nhưng mà chỉ dựa vào các cô cũng

dám làm giả thẻ Vip à, lá gan cũng lớn đấy

nhỉ. Chúng tôi có thể báo cảnh sát, kiện

các cô tội làm giả và lừa gạt.”

Trong mắt Tinh Giang có chút lạnh

Chương 210: Xem thường

lùng, lúc nãy anh ta đã định mở miệng

nhưng lại bị Hạ Nhược Vũ ngăn lại. Nếu

không thì loại người này đã bị xử lý từ lâu

rồi.

Cả tòa nhà này đều là của cậu chủ,

một cái cửa hàng nho nhỏ mà cũng dám

vênh váo với mợ chủ, đúng là ngại mình

sống quá lâu rồi đây.

“Cô còn làm được người bán hàng của

quầy chuyên doanh cao cấp cơ đấy, miệng

cô ăn phân à, hay sao mà thối thế. Quản lý

của các cô đâu, tôi muốn khiếu nại.” Trần

Hạ Thu Phương nghe thế thì rất tức giận.

Vốn mấy người bán hàng còn có chút

lo lắng, bọn họ sợ tấm thẻ này là thật.

Nhưng khi thấy phản ứng của Hạ Nhược

Vũ và Trần Hạ Thu Phương thì bọn họ càng

chắc chắn ý nghĩ của mình, hai người phụ

nữ này không có tiền mà còn khoác lác.

“Khiếu nại đi, cô đi khiếu nại đi. Rõ

ràng là các cô không có tiền còn muốn

phùng má làm người mập. Tôi nói cho các

cô biết, tôi đã gặp rất nhiều người như các

cô rồi.”

Hạ Nhược Vũ cũng không nói chuyện,

chỉ là sự lạnh lùng trong mắt cô đã bộc lộ

tâm trạng của cô lúc này.

Một bóng người mập mạp chạy thẳng

tới, ngay lúc Trần Hạ Thu Phương đang suy

nghĩ có muốn đạp quả bóng da này một cái

không.

Thì ông ta vội vàng dừng lại, chẳng

thèm để ý tới ai, mà cẩn thận cầm lấy tấm

thẻ trong tay Hạ Nhược Vũ rồi xem đi xem

lại mấy lần. Ông ta vừa xem vừa gật đầu,

miệng lầm bẩm: “Đúng thế, chính là tấm

thẻ này. Tôi làm việc ở đây lâu như vậy

nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người

cầm tấm thẻ này tới.”

 

 

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu AnhTác giả: HườngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống.“Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấntrên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấygiọng nói của người phụ nữ, thân hình caolớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tútrở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồnghơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữvốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bấttỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phongcách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mởmắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trêntrần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừngmắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bêncạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toànthân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bốirối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Chương 210: Xem thường “Thôi, không sao đâu, Tinh Giang rấtkhỏe, anh ta cũng sẽ không để ý đâu.” HạNhược Vũ biết là Trần Hạ Thu Phương làmthế vì mình nên nói với vẻ lấy lòng.Trần Hạ Thu Phương còn cố ý giả vờtrách móc: “Cậu biết sự vất vả của tôi làtốt.”“Đúng đó đúng đó, tối nay tôi mời cậuăn cơm nhé.” Hạ Nhược Vũ cũng khôngvạch trần lời nói dối của Trần Hạ ThuPhương.“Cậu nói đó nhé, tôi còn chưa mua đủđồ đâu.”“Được rồi, đi thôi.”Hạ Nhược Vũ nhặt đồ trên đất lên rồikéo Trần Hạ Thu Phương lên lầu.Tinh Giang ra hiệu mấy người sau lưngtiến lên cầm đồ giúp hai người.Còn về phần mấy tên bảo vệ trên mặtđất đã bị người ta ghi tên lại, lúc sau mớitính sổ luôn một lần.Sau lưng hai cô gái có bốn người tùytùng, người chung quanh thấy thế đềunhao nhao tránh ra, điều này khiến cho HạNhược Vũ và Trần Hạ Thu Phương có mộtloại cảm giác mình đang lên mặt.“Chẳng trách mấy người có tiền trên tỉvi thích dẫn theo nhiều vệ sĩ ra ngoài nhưthế này.”Thoải mái, rất thoải mái, vô cùng thoảimái.Đi đường còn mang theo gió.Hạ Nhược Vũ có chút xấu hổ: “Cậukhông cảm thấy phô trương quá à, nếukhông thì tớ bảo Tinh Giang đi về trướcnhé.“Không, tại sao lại thế. Chẳng lẽ cậu đimua đồ còn phải tự xách à, ở đây có nhâncông miễn phí, không dùng thì tiếc.Lúc Trần Hạ Thu Phương nói lời này thìánh mắt âm u lạnh lẽo của Tinh Giang lướtqua, cô ấy cũng trừng mắt nhìn anh ta.Hai người giống như đã ghi thù nhaurồi. Mặc dù Trần Hạ Thu Phương cũngkhông biết vì sao, nhưng cô ấy chỉ cần nhìnTinh Giang là đã thấy ghét!Hạ Nhược Vũ không biết bọn họ đangđấu đá nhau gay gắt, cô gật đầu rồi cũngkhông nói thêm gì.Hạ Nhược Vũ chọn một cửa hàng nhìnkhá hợp mắt rồi đi vào, người bán hàngnhìn mấy người đàn ông đẳng sau lưng haingười thì ngay lập tức tỏ ra niềm nở đi lênhỏi thăm.Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy quần áorất đẹp, cô nhìn thoáng qua giá cả thì lạikhông muốn mua nữa. Mặc dù gia đình HạNhược Vũ cũng xem là khá giả nhưng khimua một cái khăn dệt ở đây cũng phải suynghĩ một chút,Gia đình của Trần Hạ Thu Phương chỉtính là thường thường bậc trung, cô ấy nói:“Mẹ ơi, cái váy này có giá hơn một trăm haichục nghìn USD ư? Cũng không phải là dátvàng thật?”Loại cửa hàng cao cấp như thế nàyđúng thật là nơi chỉ người có tiền mới cóthể đi dạo. Chỉ có người ngốc nhiều tiền,mua đồ không nhìn giá mới mua cái nàythôi.Hạ Nhược Vũ thì hiểu, dù sao mỗi bộquần áo đều là do nhà thiết kế vất vả sángtạo ra, chất liệu và tài liệu họ dùng cũngkhác biệt.Cô từng thấy một cái áo sơ mi củaMạc Du Hải, trên ống tay áo anh dùng đámắt mèo màu xanh để trang trí. Lần đầutiên cô nhìn thấy còn suýt chút nữa làkhông khống chế được ý muốn bứt nóxuống đem bán của mình…Mặc dù Hạ Nhược Vũ hiểu, nhưng khingười bán hàng thấy động tác và lời nóicủa hai người thì lại thay đổi sắc mặt ngaylập tức.Có mấy người hiểu chuyện thì khôngthể hiện ra mặt.Trong đó có một người xinh đẹp nhấttrong tất cả nhân viên bán hàng, mở miệngnói với giọng quái gở: “Cô gì kia, có thể côkhông hiểu rõ sản phẩm của chúng tôi rồi,chất liệu mà chúng tôi dùng đều là tơ tằmcao cấp, trang trí thì dùng vụn kim cương.Hơn nữa đây là tác phẩm của nhà thiết kếnồi tiếng trên thế giới, mỗi một bộ đều là cómột không hai.”Trần Hạ Thu Phương nghe thế thì rấtxấu hổ, nhưng cũng chẳng trách cô ấyđược, tiền lương một năm của cả nhà cô ấycòn chưa tới một trăm hai chục nghìn USD.Tỉnh Giang nhíu mày, nhưng anh takhông nói gì, dù sao thì một người đàn ôngtốt thì không nên so đo với phụ nữ.“Lấy bộ quần áo đắt nhất của các côra đây cho tôi.” Nụ cười trên mặt Hạ NhượcVũ rất bình thường, nhưng có thể thấyđược một chút lạnh lùng trong mắt cô.Người bán hàng không ngờ rằng HạNhược Vũ còn có mặt mũi yêu cầu xem bộquần áo đắt nhất, cô ta mở miệng châmchọc: “Cô gì ơi, chẳng lẽ cô không nghehiểu tiếng người à. Bộ quần áo này đã là rẻnhất trong tiệm chúng tôi rồi. Cô lại muốnxem bộ quần áo đắt nhất, lỡ làm hỏng rồithì hai cô có đền nổi không?”Những người bán hàng khác khôngnói gì, nhưng trong mắt đều ánh lên sự xemthường.Tất cả đều nhìn người bằng nửa conmắt, xem thường người khác, ngay cả mấyngười vệ sĩ sau lưng hai cô cũng chẳngthèm để ý.Nét cười trên mặt Hạ Nhược Vũ càngthêm rực rỡ: “Tôi là khách hàng, các ngườilà nhân viên bán hàng, khách hàng yêu cầuxem quần áo mà các cô không đi lấy. Tôi cóthể đi khiếu nại các cô.”“Ái chà, cái cô này sao không nói đạolý nhỉ. Hai cô cũng chẳng mua nổi, lại cònđòi lấy quần áo ra xem, có biết như thế làtốn thời gian lắm không?” Người bán hàngnói thẳng.Trần Hạ Thu Phương muốn nói lại haicâu, nhưng cô ấy nghĩ rằng chẳng cầnthiết, Trần Hạ Thu Phương đưa tay kéo HạNhược Vũ lại rồi nói: “Chúng ta đi thôiNhược Vũ, không cần so đo với loại ngườinày, ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta.”“Nhưng mà Thu Phương này, tôi cứmuốn thế thì sao bây giờ?” Không phải cảmột tòa nhà này đều là của Mạc Du Hảisao, chắc chắn là anh rất giàu có, mua mộtbộ quần áo cũng không thành vấn đề.Cùng lắm thì dùng chuyện khác đền dùMạc Du Hải một chút là được rồi.Hạ Nhược Vũ cũng không thèm đề ýcái cô bán hàng kia, cô rút một tấm thẻ từtrong túi ra rồi giơ lên: “Tấm thẻ này này làthẻ vip của trung tâm thương mại, chỉ cómột tấm. Tôi nói có đúng không?”Thật ra Hạ Nhược Vũ cũng không biết,cô đoán mò mà thôi. Sáng nay trước khiMạc Du Hải đi làm thì có đặt cái này ở tủđầu giường, cô chỉ nghe anh nói một câu gìđó.Nhược Vũ lại rồi nói: “Chúng ta đi thôiNhược Vũ, không cần so đo với loại ngườinày, ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta.”“Nhưng mà Thu Phương này, tôi cứmuốn thế thì sao bây giờ?” Không phải cảmột tòa nhà này đều là của Mạc Du Hảisao, chắc chắn là anh rất giàu có, mua mộtbộ quần áo cũng không thành vấn đề.Cùng lắm thì dùng chuyện khác đền dùMạc Du Hải một chút là được rồi.Hạ Nhược Vũ cũng không thèm đề ýcái cô bán hàng kia, cô rút một tấm thẻ từtrong túi ra rồi giơ lên: “Tấm thẻ này này làthẻ vip của trung tâm thương mại, chỉ cómột tấm. Tôi nói có đúng không?”Thật ra Hạ Nhược Vũ cũng không biết,cô đoán mò mà thôi. Sáng nay trước khiMạc Du Hải đi làm thì có đặt cái này ở tủđầu giường, cô chỉ nghe anh nói một câu gìđó.Tấm thẻ này là thẻ không có hạn mức,chỉ cần ở trong trung tâm thương mại nàythì có thể tùy tiện mua đồ, mua bao nhiêucũng được, xong rồi sẽ có người thống nhấtthanh toán.Loại thẻ này chắc chắn chỉ có mộttấm. Đám người bán hàng vừa nghe tới thẻVip thì đều ngẩn ra. Cô gái rất hung hăngvừa rồi cũng hơi sửng sốt, nhưng cũng chỉlà một chút mà thôi, rất nhanh sau đó cô talại bắt đầu nói với vẻ khinh thường: “Cônghe ở đâu mà biết trung tâm thương mạinày có thẻ Vip, xem ra cô cũng không phảihạng người chưa chuẩn bị gì nhỉ.”“Nhưng mà chỉ dựa vào các cô cũngdám làm giả thẻ Vip à, lá gan cũng lớn đấynhỉ. Chúng tôi có thể báo cảnh sát, kiệncác cô tội làm giả và lừa gạt.”Trong mắt Tinh Giang có chút lạnhChương 210: Xem thườnglùng, lúc nãy anh ta đã định mở miệngnhưng lại bị Hạ Nhược Vũ ngăn lại. Nếukhông thì loại người này đã bị xử lý từ lâurồi.Cả tòa nhà này đều là của cậu chủ,một cái cửa hàng nho nhỏ mà cũng dámvênh váo với mợ chủ, đúng là ngại mìnhsống quá lâu rồi đây.“Cô còn làm được người bán hàng củaquầy chuyên doanh cao cấp cơ đấy, miệngcô ăn phân à, hay sao mà thối thế. Quản lýcủa các cô đâu, tôi muốn khiếu nại.” TrầnHạ Thu Phương nghe thế thì rất tức giận.Vốn mấy người bán hàng còn có chútlo lắng, bọn họ sợ tấm thẻ này là thật.Nhưng khi thấy phản ứng của Hạ NhượcVũ và Trần Hạ Thu Phương thì bọn họ càngchắc chắn ý nghĩ của mình, hai người phụnữ này không có tiền mà còn khoác lác.“Khiếu nại đi, cô đi khiếu nại đi. Rõràng là các cô không có tiền còn muốnphùng má làm người mập. Tôi nói cho cáccô biết, tôi đã gặp rất nhiều người như cáccô rồi.”Hạ Nhược Vũ cũng không nói chuyện,chỉ là sự lạnh lùng trong mắt cô đã bộc lộtâm trạng của cô lúc này.Một bóng người mập mạp chạy thẳngtới, ngay lúc Trần Hạ Thu Phương đang suynghĩ có muốn đạp quả bóng da này một cáikhông.Thì ông ta vội vàng dừng lại, chẳngthèm để ý tới ai, mà cẩn thận cầm lấy tấmthẻ trong tay Hạ Nhược Vũ rồi xem đi xemlại mấy lần. Ông ta vừa xem vừa gật đầu,miệng lầm bẩm: “Đúng thế, chính là tấmthẻ này. Tôi làm việc ở đây lâu như vậynhưng đây là lần đầu tiên thấy có ngườicầm tấm thẻ này tới.”  

Chương 210