Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 530: 530

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảnh Y Nhân ốm Lục Minh, hôn chụt một cái lên mặt anh.Hôm sau, Lục Minh thật sự đưa Cảnh Y Nhân tới bệnh viện thăm Tiết Phương Hoa. Mỗi khi tới bệnh viện Lục Minh chưa từng mua thứ gì, nhưng hôm nay anh đặc biệt mua một lẵng hoa quả màu xanh tới để chúc mừng cô ta biến thành cương thi nghìn năm.Trong phòng bệnh VIP, hai mắt của Tiết Phương Hoa không nhìn được, nhưng cô ta nghe thấy có tiếng đẩy cửa phòng, sau đó có tiếng hai đôi chân đi vào. Hộ lý đang đứng bên cạnh giường đút cháo cho Tiết Phương Hoa nhắc nhở: “Cô Tiết! Ngài Lục và cô Cảnh tới thăm ạ!”Nghe vậy, Tiết Phương Hoa “phụt” một cái, phun cháo ra ngoài. Nếu để Lục Minh nhìn thấy khuôn2mặt này của cô ta, anh không chê cười đến chết mới là lạ. Cô ta vội vàng lấy khăn lông để bên cạnh tay quàng lên đầu, che mặt đi.Chỉ là Lục Minh và Cảnh Y Nhân đã sớm nhìn thấy rồi.Lục Minh thản nhiên đi tới cạnh giường, đặt lẵng hoa quả màu xanh ở tủ đầu giường.“Hôm qua xem ti vi thấy cô bị bệnh nên tới thăm!”Chắc chỉ có Lục Minh mới có thể nói đểu một cách thản nhiên như vậy.Cảnh Y Nhân đứng bên cạnh che miệng, nhìn cái đầu của Tiết Phương Hoa bị quấn trông như cái bánh chưng. “Phương Hoa! Cô có đỡ hơn chút nào không?” Cảnh Y Nhân giả vờ quan tâm hỏi thăm. Tiết Phương Hoa giận tới mức âm thầm nghiến răng, giọng nói trầm thấp truyền6ra từ dưới lớp khăn quàng cổ.“Tôi không sao! Hai người cứ về đi!”Cảnh Y Nhân đưa mắt nhìn Lục Minh, lại nói một câu:“Phương Hoa, cô không cần quá đau lòng, tôi đã nghe bác sĩ nói rồi, chỉ khoảng hai, ba tháng là ổn thôi. Hơn nữa tôi thấy cô như thế trông rất xinh đẹp, màu xanh lục vừa bảo vệ môi trường lại vừa là màu tượng trưng cho sự khỏe mạnh, vừa hay có thể phản ánh được nội tâm của cô nữa!”Cảnh Y Nhân từ trước tới giờ tính tình ngay thẳng, muốn trào phúng thì cứ thế trào phúng.Cô đang mắng nội tâm của Tiết Phương Hoa u ám tối tăm.Tiết Phương Hoa tức muốn bốc khói, chửi ầm lên:“Cảnh Y Nhân, cô có ý gì? Cô thấy đẹp thì tôi sẽ vẽ3cho cô một cái! Có phải cô thấy cô xinh đẹp nên đắc ý đúng không, tôi nói cho cô biết, Cảnh Y Nhân...” Tiết Phương Hoa mở miệng mắng. Lục Minh nhìn cảnh Y Nhân khẽ lắc đầu, ý bảo cô đừng trực tiếp gây chuyện với Tiết Phương Hoa nữa.Hiện giờ Cảnh Y Nhân đang mang thai, anh không muốn cô vô duyên vô cớ bị chọc giận.cảnh Y Nhân hiểu ý của Lục Minh. Cô nắm tay Lục Minh rồi xoay người rời đi. Tiết Phương Hoa tiếp tục mở miệng mắng: “Cảnh Y Nhân, cô có thù oán với tôi à? Lần nào cũng phải châm chọc tối hai câu, làm vậy cô hả hê lắm hả? Mà lần nào tôi cũng nhường cô, cô lại được voi đòi tiền, sao cô có thể ỷ vào9chuyện anh Lục Minh yêu chiều cô mà bắt nạt tôi như vậy...”Mãi cho tới khi Tiết Phương Hoa mắng đã mồm xong, Cảnh Y Nhân cũng không đáp trả câu nào.Tiết Phương Hoa không hiểu ra sao, lại đưa tay ra cạnh giường thăm dò. “Cảnh Y Nhân! Cô không để ý tới người khác là có ý gì? Cô xem thường tôi phải không?” Hộ lý đứng bên cạnh giường cầm bát nhắc nhở. “Cô Tiết! Cô Cảnh và ngài Lục đã đi từ lâu rồi!”“...” Nghe vậy, nhất thời Tiết Phương Hoa lại bùng nổ cơn giận, mặt đỏ gay gắt, hận không thể bốc cả khói trên đỉnh đầu. Cô ta thực sự sắp tức đến muốn nổ tung rồi. Cô ta gào lên với hộ lý: “Sao cô không nói sớm? Cô thấy tôi phí4lời như thế thì cười nhạo tôi đúng không?”“...” Hộ lý đúng là bị oan uổng không để đâu cho hết, cô ta chửi thuận miệng như đang đọc về, hộ lý không có cách nào chen mồm vào được.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Y Nhân ốm Lục Minh, hôn chụt một cái lên mặt anh.

Hôm sau, Lục Minh thật sự đưa Cảnh Y Nhân tới bệnh viện thăm Tiết Phương Hoa. Mỗi khi tới bệnh viện Lục Minh chưa từng mua thứ gì, nhưng hôm nay anh đặc biệt mua một lẵng hoa quả màu xanh tới để chúc mừng cô ta biến thành cương thi nghìn năm.

Trong phòng bệnh VIP, hai mắt của Tiết Phương Hoa không nhìn được, nhưng cô ta nghe thấy có tiếng đẩy cửa phòng, sau đó có tiếng hai đôi chân đi vào. Hộ lý đang đứng bên cạnh giường đút cháo cho Tiết Phương Hoa nhắc nhở: “Cô Tiết! Ngài Lục và cô Cảnh tới thăm ạ!”

Nghe vậy, Tiết Phương Hoa “phụt” một cái, phun cháo ra ngoài. Nếu để Lục Minh nhìn thấy khuôn2mặt này của cô ta, anh không chê cười đến chết mới là lạ. Cô ta vội vàng lấy khăn lông để bên cạnh tay quàng lên đầu, che mặt đi.

Chỉ là Lục Minh và Cảnh Y Nhân đã sớm nhìn thấy rồi.

Lục Minh thản nhiên đi tới cạnh giường, đặt lẵng hoa quả màu xanh ở tủ đầu giường.

“Hôm qua xem ti vi thấy cô bị bệnh nên tới thăm!”

Chắc chỉ có Lục Minh mới có thể nói đểu một cách thản nhiên như vậy.

Cảnh Y Nhân đứng bên cạnh che miệng, nhìn cái đầu của Tiết Phương Hoa bị quấn trông như cái bánh chưng. “Phương Hoa! Cô có đỡ hơn chút nào không?” Cảnh Y Nhân giả vờ quan tâm hỏi thăm. Tiết Phương Hoa giận tới mức âm thầm nghiến răng, giọng nói trầm thấp truyền6ra từ dưới lớp khăn quàng cổ.

“Tôi không sao! Hai người cứ về đi!”

Cảnh Y Nhân đưa mắt nhìn Lục Minh, lại nói một câu:

“Phương Hoa, cô không cần quá đau lòng, tôi đã nghe bác sĩ nói rồi, chỉ khoảng hai, ba tháng là ổn thôi. Hơn nữa tôi thấy cô như thế trông rất xinh đẹp, màu xanh lục vừa bảo vệ môi trường lại vừa là màu tượng trưng cho sự khỏe mạnh, vừa hay có thể phản ánh được nội tâm của cô nữa!”

Cảnh Y Nhân từ trước tới giờ tính tình ngay thẳng, muốn trào phúng thì cứ thế trào phúng.

Cô đang mắng nội tâm của Tiết Phương Hoa u ám tối tăm.

Tiết Phương Hoa tức muốn bốc khói, chửi ầm lên:

“Cảnh Y Nhân, cô có ý gì? Cô thấy đẹp thì tôi sẽ vẽ3cho cô một cái! Có phải cô thấy cô xinh đẹp nên đắc ý đúng không, tôi nói cho cô biết, Cảnh Y Nhân...” Tiết Phương Hoa mở miệng mắng. Lục Minh nhìn cảnh Y Nhân khẽ lắc đầu, ý bảo cô đừng trực tiếp gây chuyện với Tiết Phương Hoa nữa.

Hiện giờ Cảnh Y Nhân đang mang thai, anh không muốn cô vô duyên vô cớ bị chọc giận.

cảnh Y Nhân hiểu ý của Lục Minh. Cô nắm tay Lục Minh rồi xoay người rời đi. Tiết Phương Hoa tiếp tục mở miệng mắng: “Cảnh Y Nhân, cô có thù oán với tôi à? Lần nào cũng phải châm chọc tối hai câu, làm vậy cô hả hê lắm hả? Mà lần nào tôi cũng nhường cô, cô lại được voi đòi tiền, sao cô có thể ỷ vào9chuyện anh Lục Minh yêu chiều cô mà bắt nạt tôi như vậy...”

Mãi cho tới khi Tiết Phương Hoa mắng đã mồm xong, Cảnh Y Nhân cũng không đáp trả câu nào.

Tiết Phương Hoa không hiểu ra sao, lại đưa tay ra cạnh giường thăm dò. “Cảnh Y Nhân! Cô không để ý tới người khác là có ý gì? Cô xem thường tôi phải không?” Hộ lý đứng bên cạnh giường cầm bát nhắc nhở. “Cô Tiết! Cô Cảnh và ngài Lục đã đi từ lâu rồi!”

“...” Nghe vậy, nhất thời Tiết Phương Hoa lại bùng nổ cơn giận, mặt đỏ gay gắt, hận không thể bốc cả khói trên đỉnh đầu. Cô ta thực sự sắp tức đến muốn nổ tung rồi. Cô ta gào lên với hộ lý: “Sao cô không nói sớm? Cô thấy tôi phí4lời như thế thì cười nhạo tôi đúng không?”

“...” Hộ lý đúng là bị oan uổng không để đâu cho hết, cô ta chửi thuận miệng như đang đọc về, hộ lý không có cách nào chen mồm vào được.

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảnh Y Nhân ốm Lục Minh, hôn chụt một cái lên mặt anh.Hôm sau, Lục Minh thật sự đưa Cảnh Y Nhân tới bệnh viện thăm Tiết Phương Hoa. Mỗi khi tới bệnh viện Lục Minh chưa từng mua thứ gì, nhưng hôm nay anh đặc biệt mua một lẵng hoa quả màu xanh tới để chúc mừng cô ta biến thành cương thi nghìn năm.Trong phòng bệnh VIP, hai mắt của Tiết Phương Hoa không nhìn được, nhưng cô ta nghe thấy có tiếng đẩy cửa phòng, sau đó có tiếng hai đôi chân đi vào. Hộ lý đang đứng bên cạnh giường đút cháo cho Tiết Phương Hoa nhắc nhở: “Cô Tiết! Ngài Lục và cô Cảnh tới thăm ạ!”Nghe vậy, Tiết Phương Hoa “phụt” một cái, phun cháo ra ngoài. Nếu để Lục Minh nhìn thấy khuôn2mặt này của cô ta, anh không chê cười đến chết mới là lạ. Cô ta vội vàng lấy khăn lông để bên cạnh tay quàng lên đầu, che mặt đi.Chỉ là Lục Minh và Cảnh Y Nhân đã sớm nhìn thấy rồi.Lục Minh thản nhiên đi tới cạnh giường, đặt lẵng hoa quả màu xanh ở tủ đầu giường.“Hôm qua xem ti vi thấy cô bị bệnh nên tới thăm!”Chắc chỉ có Lục Minh mới có thể nói đểu một cách thản nhiên như vậy.Cảnh Y Nhân đứng bên cạnh che miệng, nhìn cái đầu của Tiết Phương Hoa bị quấn trông như cái bánh chưng. “Phương Hoa! Cô có đỡ hơn chút nào không?” Cảnh Y Nhân giả vờ quan tâm hỏi thăm. Tiết Phương Hoa giận tới mức âm thầm nghiến răng, giọng nói trầm thấp truyền6ra từ dưới lớp khăn quàng cổ.“Tôi không sao! Hai người cứ về đi!”Cảnh Y Nhân đưa mắt nhìn Lục Minh, lại nói một câu:“Phương Hoa, cô không cần quá đau lòng, tôi đã nghe bác sĩ nói rồi, chỉ khoảng hai, ba tháng là ổn thôi. Hơn nữa tôi thấy cô như thế trông rất xinh đẹp, màu xanh lục vừa bảo vệ môi trường lại vừa là màu tượng trưng cho sự khỏe mạnh, vừa hay có thể phản ánh được nội tâm của cô nữa!”Cảnh Y Nhân từ trước tới giờ tính tình ngay thẳng, muốn trào phúng thì cứ thế trào phúng.Cô đang mắng nội tâm của Tiết Phương Hoa u ám tối tăm.Tiết Phương Hoa tức muốn bốc khói, chửi ầm lên:“Cảnh Y Nhân, cô có ý gì? Cô thấy đẹp thì tôi sẽ vẽ3cho cô một cái! Có phải cô thấy cô xinh đẹp nên đắc ý đúng không, tôi nói cho cô biết, Cảnh Y Nhân...” Tiết Phương Hoa mở miệng mắng. Lục Minh nhìn cảnh Y Nhân khẽ lắc đầu, ý bảo cô đừng trực tiếp gây chuyện với Tiết Phương Hoa nữa.Hiện giờ Cảnh Y Nhân đang mang thai, anh không muốn cô vô duyên vô cớ bị chọc giận.cảnh Y Nhân hiểu ý của Lục Minh. Cô nắm tay Lục Minh rồi xoay người rời đi. Tiết Phương Hoa tiếp tục mở miệng mắng: “Cảnh Y Nhân, cô có thù oán với tôi à? Lần nào cũng phải châm chọc tối hai câu, làm vậy cô hả hê lắm hả? Mà lần nào tôi cũng nhường cô, cô lại được voi đòi tiền, sao cô có thể ỷ vào9chuyện anh Lục Minh yêu chiều cô mà bắt nạt tôi như vậy...”Mãi cho tới khi Tiết Phương Hoa mắng đã mồm xong, Cảnh Y Nhân cũng không đáp trả câu nào.Tiết Phương Hoa không hiểu ra sao, lại đưa tay ra cạnh giường thăm dò. “Cảnh Y Nhân! Cô không để ý tới người khác là có ý gì? Cô xem thường tôi phải không?” Hộ lý đứng bên cạnh giường cầm bát nhắc nhở. “Cô Tiết! Cô Cảnh và ngài Lục đã đi từ lâu rồi!”“...” Nghe vậy, nhất thời Tiết Phương Hoa lại bùng nổ cơn giận, mặt đỏ gay gắt, hận không thể bốc cả khói trên đỉnh đầu. Cô ta thực sự sắp tức đến muốn nổ tung rồi. Cô ta gào lên với hộ lý: “Sao cô không nói sớm? Cô thấy tôi phí4lời như thế thì cười nhạo tôi đúng không?”“...” Hộ lý đúng là bị oan uổng không để đâu cho hết, cô ta chửi thuận miệng như đang đọc về, hộ lý không có cách nào chen mồm vào được.

Chương 530: 530