Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 530: Bị giam vào phòng tối - Mọi người không phục (1)
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Kiều lạnh lùng cau mày lại.Nghiêm Hoài Vũ tức giận: “Cho dù không thay đổi thì tôi cũng cảm thấy loại cướp biển như gã cho dù ra ngoài cũng làm chuyện xấu, còn không bằng chết ở đây cho xong, coi là trút giận cho dân đảo nơi này.” Nhiếp Nhiên nhìn anh ta: “Nếu gã chết, chúng ta ra khơi bằng cách nào?” “Ra khơi? Tại sao chúng ta phải ra khơi?” Nghiêm Hoài Vũ không hiểu.Lúc này Kiều Duy khoác vai Nghiêm Hoài Vũ: “Không ra khơi thì trở về bằng cách nào? Chẳng lẽ cậu định ở lại đây cả đời à?” “Không phải nhóm người Diệp Tuệ Văn đã đi tìm cứu viện sao?” Cổ Lâm hỏi.“Đúng vậy, đã đi tìm cứu viện rồi, chúng ta cần gì phải ra khơi nữa.” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt nói: “Đến lúc đó tôi đi trước, mọi người cứ ở lại đợi là được.” Nghiêm Hoài Vũ lập tức lắc đầu, “Như vậy sao được! Chúng ta cùng đến, đương nhiên phải cùng đi mới đúng.” Nhiếp Nhiên bắt đầu dặn dò từng người, “Vẫn là quy tắc cũ, mọi người cầm súng mai phục ở lối vào, nếu như có con cá nào lọt lưới thì giết cho tôi.” Sau đó lại nói với Mã Tường và Cổ Lâm: “Hai người đến cổng thôn, đề phòng có tên nào đó xông vào.” Gió biển thổi vù vù, thời gian chậm rãi trôi qua.Cuối cùng, sau hơn một tiếng, trên mặt biển mơ hồ thấy một chiếc thuyền đang từ từ đến gần.Sử Tử dựa theo yêu cầu Nhiếp Nhiên dặn dò, bảo mọi người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị, còn gã thì vui mừng chạy tới nghênh đón.“Đại ca, cuối cùng anh cũng về rồi!” Phất Lội khấp khểnh đi từ trên thuyền xuống, cười hỏi: “Cái thằng này, sao lại chỉ có một mình mày, nhị ca đâu?” sử Tử kinh ngạc hỏi: “Đại ca, chân anh làm sao thế?” Phất Lôi: “Bị thương nhẹ thôi, không có gì.Nhị ca đâu?” Sử Tử kiếm một cái cớ, “Hôm qua nhị ca về nói bứt rứt trong người, bây giờ vẫn còn đang ngủ ở bên trong, em không dám quấy rầy.” “Ha! Lão nhị ăn tim hùm gan báo rồi à, tao về mà nó còn không ra! Đi, gọi nó ra đây!” Phất Lội chống nạnh giục gã.Sử Tử giật mình.Gã không ngờ Phất Lôi lại đòi gặp Mạc Lực.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Kiều lạnh lùng cau mày lại.Nghiêm Hoài Vũ tức giận: “Cho dù không thay đổi thì tôi cũng cảm thấy loại cướp biển như gã cho dù ra ngoài cũng làm chuyện xấu, còn không bằng chết ở đây cho xong, coi là trút giận cho dân đảo nơi này.” Nhiếp Nhiên nhìn anh ta: “Nếu gã chết, chúng ta ra khơi bằng cách nào?” “Ra khơi? Tại sao chúng ta phải ra khơi?” Nghiêm Hoài Vũ không hiểu.Lúc này Kiều Duy khoác vai Nghiêm Hoài Vũ: “Không ra khơi thì trở về bằng cách nào? Chẳng lẽ cậu định ở lại đây cả đời à?” “Không phải nhóm người Diệp Tuệ Văn đã đi tìm cứu viện sao?” Cổ Lâm hỏi.“Đúng vậy, đã đi tìm cứu viện rồi, chúng ta cần gì phải ra khơi nữa.” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt nói: “Đến lúc đó tôi đi trước, mọi người cứ ở lại đợi là được.” Nghiêm Hoài Vũ lập tức lắc đầu, “Như vậy sao được! Chúng ta cùng đến, đương nhiên phải cùng đi mới đúng.” Nhiếp Nhiên bắt đầu dặn dò từng người, “Vẫn là quy tắc cũ, mọi người cầm súng mai phục ở lối vào, nếu như có con cá nào lọt lưới thì giết cho tôi.” Sau đó lại nói với Mã Tường và Cổ Lâm: “Hai người đến cổng thôn, đề phòng có tên nào đó xông vào.” Gió biển thổi vù vù, thời gian chậm rãi trôi qua.Cuối cùng, sau hơn một tiếng, trên mặt biển mơ hồ thấy một chiếc thuyền đang từ từ đến gần.Sử Tử dựa theo yêu cầu Nhiếp Nhiên dặn dò, bảo mọi người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị, còn gã thì vui mừng chạy tới nghênh đón.“Đại ca, cuối cùng anh cũng về rồi!” Phất Lội khấp khểnh đi từ trên thuyền xuống, cười hỏi: “Cái thằng này, sao lại chỉ có một mình mày, nhị ca đâu?” sử Tử kinh ngạc hỏi: “Đại ca, chân anh làm sao thế?” Phất Lôi: “Bị thương nhẹ thôi, không có gì.Nhị ca đâu?” Sử Tử kiếm một cái cớ, “Hôm qua nhị ca về nói bứt rứt trong người, bây giờ vẫn còn đang ngủ ở bên trong, em không dám quấy rầy.” “Ha! Lão nhị ăn tim hùm gan báo rồi à, tao về mà nó còn không ra! Đi, gọi nó ra đây!” Phất Lội chống nạnh giục gã.Sử Tử giật mình.Gã không ngờ Phất Lôi lại đòi gặp Mạc Lực.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Kiều lạnh lùng cau mày lại.Nghiêm Hoài Vũ tức giận: “Cho dù không thay đổi thì tôi cũng cảm thấy loại cướp biển như gã cho dù ra ngoài cũng làm chuyện xấu, còn không bằng chết ở đây cho xong, coi là trút giận cho dân đảo nơi này.” Nhiếp Nhiên nhìn anh ta: “Nếu gã chết, chúng ta ra khơi bằng cách nào?” “Ra khơi? Tại sao chúng ta phải ra khơi?” Nghiêm Hoài Vũ không hiểu.Lúc này Kiều Duy khoác vai Nghiêm Hoài Vũ: “Không ra khơi thì trở về bằng cách nào? Chẳng lẽ cậu định ở lại đây cả đời à?” “Không phải nhóm người Diệp Tuệ Văn đã đi tìm cứu viện sao?” Cổ Lâm hỏi.“Đúng vậy, đã đi tìm cứu viện rồi, chúng ta cần gì phải ra khơi nữa.” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt nói: “Đến lúc đó tôi đi trước, mọi người cứ ở lại đợi là được.” Nghiêm Hoài Vũ lập tức lắc đầu, “Như vậy sao được! Chúng ta cùng đến, đương nhiên phải cùng đi mới đúng.” Nhiếp Nhiên bắt đầu dặn dò từng người, “Vẫn là quy tắc cũ, mọi người cầm súng mai phục ở lối vào, nếu như có con cá nào lọt lưới thì giết cho tôi.” Sau đó lại nói với Mã Tường và Cổ Lâm: “Hai người đến cổng thôn, đề phòng có tên nào đó xông vào.” Gió biển thổi vù vù, thời gian chậm rãi trôi qua.Cuối cùng, sau hơn một tiếng, trên mặt biển mơ hồ thấy một chiếc thuyền đang từ từ đến gần.Sử Tử dựa theo yêu cầu Nhiếp Nhiên dặn dò, bảo mọi người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị, còn gã thì vui mừng chạy tới nghênh đón.“Đại ca, cuối cùng anh cũng về rồi!” Phất Lội khấp khểnh đi từ trên thuyền xuống, cười hỏi: “Cái thằng này, sao lại chỉ có một mình mày, nhị ca đâu?” sử Tử kinh ngạc hỏi: “Đại ca, chân anh làm sao thế?” Phất Lôi: “Bị thương nhẹ thôi, không có gì.Nhị ca đâu?” Sử Tử kiếm một cái cớ, “Hôm qua nhị ca về nói bứt rứt trong người, bây giờ vẫn còn đang ngủ ở bên trong, em không dám quấy rầy.” “Ha! Lão nhị ăn tim hùm gan báo rồi à, tao về mà nó còn không ra! Đi, gọi nó ra đây!” Phất Lội chống nạnh giục gã.Sử Tử giật mình.Gã không ngờ Phất Lôi lại đòi gặp Mạc Lực.