Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 673: Trúng chiêu - Đi rồi quay lại (3)
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… “Không đâu, không đâu, cô chịu ra tay gi3úp đỡ thì nhất định là đã nắm chắc trăm2 phần trăm rồi! Tôi tin cô!” | Giọng nó7i vô cùng vui mừng của Y An Đức vang lê3n sau lưng Nhiếp Nhiên.Tin ư?2Hừ, thấy cô là người có thể dựa dẫm vào nến mới tin tưởng mà thôiNhiếp Nhiên ừ một tiếng khinh thường, lại tiếp tục đi tới gần Khắc Lý“Chị anh hùng.” Khắc Lý ngẩng đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng là vẫn nhớ như in những lời cô nóiNhiếp Nhiên liếc nhìn quả mìn kia, sau đó hỏi một câu, “Có sợ chết không?”“Không sợ.”“Tại sao?” “Bởi vì như thế là có thể gặp được ba mẹ em, em rất nhớ họ!” Đôi mắt sáng ngời của Khắc Lý tràn ngập khao khátTay cầm dao găm của Nhiếp Nhiên khựng lại, cô không ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Nhưng bọn họ sẽ không nhớ nhóc đâu.” “Tại sao ạ?” Chị Y Xá luôn nói với cậu rằng ba mẹ cũng rất nhớ cậu, sao chị anh hùng lại nói là họ không nhớ cậu chứ? “Nhóc không ngoan, không sống cho tốt, cho nên bọn họ sẽ không nhớ nhóc.” Nhiếp Nhiên cẩn thận quan sát quả mìn bị giẫm trúng chỉ còn lộ ra một phần tư, trong lòng đang tính toán xem nên giải quyết như thế nàoKhắc Lý dường như không chấp nhận nên gương mặt nhỏ nhăn nhó, nó nói: “Em ngoan mà, em rất ngoan, lúc nào em cũng ngoan hết!” Nhiếp Nhiên sợ cậu nhóc động đậy sẽ tác động tới quả mìn nên vội vàng nói: “Không được nhúc nhích!” Thân mình Khắc Lý cứng đờ, lại một lần nữa yên tĩnh lại“Nhóc tự tiện xông vào bãi mìn, thế mà là ngoan sao?” Câu của Nhiếp Nhiên khiến cho Khắc Lý chẳng khác nào quả bóng cao su xì hơi, cậu nhóc túm lấy góc áo mình, yếu ớt nói: “Em..em không cố ý mà..Em biết sai rồi...” Vốn dĩ cậu chỉ muốn xem đám chú Kha Lỗ làm việc mà thôi, lại thấy bọn họ đi lại trong bãi mình rất an toàn nên cũng nghĩ sẽ không sao cảThế là để tiết kiệm thời gian cho bọn họ, cậu liền xách thẳng bữa tối xông vào, ai ngờ vừa đi vào đã giẫm trúng mìn.Nhiếp Nhiên thấy nó cúi gằm cái đầu nhỏ xuống, bộ dạng đáng thương thì giọng cũng mềm xuống một chút, “Nếu đã biết mình sai, vậy thì chút nữa khi chị làm việc, nhóc phải giẫm chân nguyên tại chỗ, tuyệt đối không được động đậy một chút nào, đã hiểu chưa?” Khắc Lý tự biết mình có lỗi nên liên tục gật đầu, “Vâng, em nhất định sẽ đứng yên.” Nhiếp Nhiên cầm dao găm đào bùn đất quanh quả mìn ra, động tác tay và tốc độ còn chậm hơn cả lúc dạy đám người kia gỡ mìn rất nhiềuƯớc chừng nửa tiếng sau, cô mới đào được một vòng xung quanh quả mình, thậm chí còn chưa chạm tới vỏ bên ngoài quả mìn nữa.Ước chừng nửa tiếng sau, cô mới đào được một vòng xung quanh quả mình, thậm chí còn chưa chạm tới vỏ bên ngoài quả mìn nữa.
“Không đâu, không đâu, cô chịu ra tay gi3úp đỡ thì nhất định là đã nắm chắc trăm2 phần trăm rồi! Tôi tin cô!” | Giọng nó7i vô cùng vui mừng của Y An Đức vang lê3n sau lưng Nhiếp Nhiên.
Tin ư?2
Hừ, thấy cô là người có thể dựa dẫm vào nến mới tin tưởng mà thôi
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng khinh thường, lại tiếp tục đi tới gần Khắc Lý
“Chị anh hùng.” Khắc Lý ngẩng đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng là vẫn nhớ như in những lời cô nói
Nhiếp Nhiên liếc nhìn quả mìn kia, sau đó hỏi một câu, “Có sợ chết không?”
“Không sợ.”
“Tại sao?” “Bởi vì như thế là có thể gặp được ba mẹ em, em rất nhớ họ!” Đôi mắt sáng ngời của Khắc Lý tràn ngập khao khát
Tay cầm dao găm của Nhiếp Nhiên khựng lại, cô không ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Nhưng bọn họ sẽ không nhớ nhóc đâu.” “Tại sao ạ?” Chị Y Xá luôn nói với cậu rằng ba mẹ cũng rất nhớ cậu, sao chị anh hùng lại nói là họ không nhớ cậu chứ? “Nhóc không ngoan, không sống cho tốt, cho nên bọn họ sẽ không nhớ nhóc.” Nhiếp Nhiên cẩn thận quan sát quả mìn bị giẫm trúng chỉ còn lộ ra một phần tư, trong lòng đang tính toán xem nên giải quyết như thế nào
Khắc Lý dường như không chấp nhận nên gương mặt nhỏ nhăn nhó, nó nói: “Em ngoan mà, em rất ngoan, lúc nào em cũng ngoan hết!” Nhiếp Nhiên sợ cậu nhóc động đậy sẽ tác động tới quả mìn nên vội vàng nói: “Không được nhúc nhích!” Thân mình Khắc Lý cứng đờ, lại một lần nữa yên tĩnh lại
“Nhóc tự tiện xông vào bãi mìn, thế mà là ngoan sao?” Câu của Nhiếp Nhiên khiến cho Khắc Lý chẳng khác nào quả bóng cao su xì hơi, cậu nhóc túm lấy góc áo mình, yếu ớt nói: “Em..
em không cố ý mà..
Em biết sai rồi...” Vốn dĩ cậu chỉ muốn xem đám chú Kha Lỗ làm việc mà thôi, lại thấy bọn họ đi lại trong bãi mình rất an toàn nên cũng nghĩ sẽ không sao cả
Thế là để tiết kiệm thời gian cho bọn họ, cậu liền xách thẳng bữa tối xông vào, ai ngờ vừa đi vào đã giẫm trúng mìn.
Nhiếp Nhiên thấy nó cúi gằm cái đầu nhỏ xuống, bộ dạng đáng thương thì giọng cũng mềm xuống một chút, “Nếu đã biết mình sai, vậy thì chút nữa khi chị làm việc, nhóc phải giẫm chân nguyên tại chỗ, tuyệt đối không được động đậy một chút nào, đã hiểu chưa?” Khắc Lý tự biết mình có lỗi nên liên tục gật đầu, “Vâng, em nhất định sẽ đứng yên.” Nhiếp Nhiên cầm dao găm đào bùn đất quanh quả mìn ra, động tác tay và tốc độ còn chậm hơn cả lúc dạy đám người kia gỡ mìn rất nhiều
Ước chừng nửa tiếng sau, cô mới đào được một vòng xung quanh quả mình, thậm chí còn chưa chạm tới vỏ bên ngoài quả mìn nữa.
Ước chừng nửa tiếng sau, cô mới đào được một vòng xung quanh quả mình, thậm chí còn chưa chạm tới vỏ bên ngoài quả mìn nữa.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… “Không đâu, không đâu, cô chịu ra tay gi3úp đỡ thì nhất định là đã nắm chắc trăm2 phần trăm rồi! Tôi tin cô!” | Giọng nó7i vô cùng vui mừng của Y An Đức vang lê3n sau lưng Nhiếp Nhiên.Tin ư?2Hừ, thấy cô là người có thể dựa dẫm vào nến mới tin tưởng mà thôiNhiếp Nhiên ừ một tiếng khinh thường, lại tiếp tục đi tới gần Khắc Lý“Chị anh hùng.” Khắc Lý ngẩng đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng là vẫn nhớ như in những lời cô nóiNhiếp Nhiên liếc nhìn quả mìn kia, sau đó hỏi một câu, “Có sợ chết không?”“Không sợ.”“Tại sao?” “Bởi vì như thế là có thể gặp được ba mẹ em, em rất nhớ họ!” Đôi mắt sáng ngời của Khắc Lý tràn ngập khao khátTay cầm dao găm của Nhiếp Nhiên khựng lại, cô không ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Nhưng bọn họ sẽ không nhớ nhóc đâu.” “Tại sao ạ?” Chị Y Xá luôn nói với cậu rằng ba mẹ cũng rất nhớ cậu, sao chị anh hùng lại nói là họ không nhớ cậu chứ? “Nhóc không ngoan, không sống cho tốt, cho nên bọn họ sẽ không nhớ nhóc.” Nhiếp Nhiên cẩn thận quan sát quả mìn bị giẫm trúng chỉ còn lộ ra một phần tư, trong lòng đang tính toán xem nên giải quyết như thế nàoKhắc Lý dường như không chấp nhận nên gương mặt nhỏ nhăn nhó, nó nói: “Em ngoan mà, em rất ngoan, lúc nào em cũng ngoan hết!” Nhiếp Nhiên sợ cậu nhóc động đậy sẽ tác động tới quả mìn nên vội vàng nói: “Không được nhúc nhích!” Thân mình Khắc Lý cứng đờ, lại một lần nữa yên tĩnh lại“Nhóc tự tiện xông vào bãi mìn, thế mà là ngoan sao?” Câu của Nhiếp Nhiên khiến cho Khắc Lý chẳng khác nào quả bóng cao su xì hơi, cậu nhóc túm lấy góc áo mình, yếu ớt nói: “Em..em không cố ý mà..Em biết sai rồi...” Vốn dĩ cậu chỉ muốn xem đám chú Kha Lỗ làm việc mà thôi, lại thấy bọn họ đi lại trong bãi mình rất an toàn nên cũng nghĩ sẽ không sao cảThế là để tiết kiệm thời gian cho bọn họ, cậu liền xách thẳng bữa tối xông vào, ai ngờ vừa đi vào đã giẫm trúng mìn.Nhiếp Nhiên thấy nó cúi gằm cái đầu nhỏ xuống, bộ dạng đáng thương thì giọng cũng mềm xuống một chút, “Nếu đã biết mình sai, vậy thì chút nữa khi chị làm việc, nhóc phải giẫm chân nguyên tại chỗ, tuyệt đối không được động đậy một chút nào, đã hiểu chưa?” Khắc Lý tự biết mình có lỗi nên liên tục gật đầu, “Vâng, em nhất định sẽ đứng yên.” Nhiếp Nhiên cầm dao găm đào bùn đất quanh quả mìn ra, động tác tay và tốc độ còn chậm hơn cả lúc dạy đám người kia gỡ mìn rất nhiềuƯớc chừng nửa tiếng sau, cô mới đào được một vòng xung quanh quả mình, thậm chí còn chưa chạm tới vỏ bên ngoài quả mìn nữa.Ước chừng nửa tiếng sau, cô mới đào được một vòng xung quanh quả mình, thậm chí còn chưa chạm tới vỏ bên ngoài quả mìn nữa.