Truyện tiên hiệp còn gọi là truyện tu tiên hay truyện tu chân kể về quá trình tu luyện của nhân vật chính trải qua rất nhiều khó khăn và vất vả để tu luyện vì tư chất kém hơn so với người khác hoặc không có khả năng tu luyện nhưng nhờ một biến cố hay cơ duyên gặp được bảo vật nên quá trình tu luyện mới bắt đầu.

1. Cấp bậc trong truyện tiên hiệp:

+ Luyện khí: chia làm 9 bậc, đây là thời kỳ đầu của nhân vật chính khi bước chân vào thế giới tu tiên, thể chất mạnh hơn người thường một chút và có thể học một chút phép thuật cơ bản đây là cảnh giới thấp nhất trong giới tu tiên, có thể là đệ tử nội môn hoặc ngoại môn của môn phái.+ Trúc cơ: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Khi đạt tới cảnh giới này coi như đã chạm tới cánh cửa tu chân chân chính đây cũng là một bước rất quan trọng vì đây là căn cơ để xây dựng bước tiến lâu dài trong tương lai. Khi đạt tới cảnh giới này có thể sử dụng phi kiếm để di chuyển và có tư cách để trở thành đệ tử nội môn hoặc trưởng lão trong môn phái.

+ Kim đan: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Khi đạt tới cảnh giới kim đan coi như đã là người tu tiên chân chính, dấu hiệu là linh khí được nén để tạo thành một viên nội đan ở đan điền. Được xưng hô là chân nhân và có thể được chọn là đệ tử thân truyền và có thể chọn núi để mở động phủ.

+ Nguyên anh: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Khi tu luyện đến cảnh giới này gần như là trường sinh bất lão, dấu hiệu là kim đan đã nứt ra và chuyển hoá thành nguyên anh, dạng như bản thể của chính mình có khả năng xuất khiếu và chạy trốn khi bản thể gặp nguy hiểm. Nguyên anh có thể nhập vào một cơ thể khác tẩy xoá linh hồn để chiếm đoạt thân xác. Được xưng là chân quân hoặc lão tổ, có thể lập môn phái và thu nhận đồ đệ.

+ Phân thần: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Đặt tới cấp bậc này thần thức có thể chia thành nhiều phần và trở thành một cá thể độc lập. Phân thân dù có chết đi thì bản thể cũng chỉ bị ảnh hưởng nhẹ, nếu bản thể chết đi thì phân thân có thể tiếp tục tu luyện với tốc độ nhanh chóng để trở thành bản thể. Đây là cảnh giới cao tầng trong giới tu tiên thường là trưởng lão cấp cao của môn phái lớn.

+ Hợp thể: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Khi hợp nhất nguyên anh, thần thức, công lực thành một pháp tướng (dạng người khổng lồ) có uy lực cực lớn nhưng khi sử dụng hao tổn rất nhiều linh lực nên đây thường được coi là sát chiêu cuối cùng. Khi đạt tới cấp bậc này sẽ rất ít khi xuất hiện trừ khi xuất hiện bảo tàng quý hiếm.

+ Đại thừa: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Sức chiến đấu cao nhất của giới tu tiên có khả năng tìm hiểu được một phần quy tắc của thiên địa, sáng tạo ra không gian và bế quan trong thời gian rất lâu, chỉ xuất hiện khi môn phái đối mặt với nguy cơ diệt vong.

+ Độ kiếp: Tuỳ thuộc và sức mạnh hiện có và tội nghiệt sẽ phải chịu các cấp độ sét đánh khác nhau. Nếu trải qua được thì thiên đạo sẽ ban tặng ánh sáng công đức và cho lên tiên giới. Thời kỳ này nhân vật phải chuẩn bị rất nhiều bí kíp và vũ khí để đối phó với lôi kiếp.

2. Linh căn và thể chất khi tu tiên:

- Linh căn: Muốn tu tiên thì bắt buộc phải có linh căn thường được chia thành ngũ hành: kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ. Ngoài ra còn có biến dị linh căn như: băng, lôi, ám...

- Thể chất: Nam thì thường có thể chất thiên về dương như: cửu dương chiến thể, hoả viêm thần thể... Nữ thì thiên về âm như: huyền âm linh thể, băng cơ linh thể... Nữ thường bị bắt về làm lô đỉnh giúp người khác tu luyện. Thể chất thì có thể do trời sinh hoặc ăn nhầm thiên tài địa bảo mà biến dị.

“Cố Thanh —!”

Một tiếng hét giận dữ, người tới đá văng đại môn. Vừa vào đã trượt chân ngã sấp mặt, chữ “Miên” mới bay ra.

“Ấy!” Người trong nhà giật mình chạy ra, vừa lôi vừa dìu hắn, “Đừng dẫm lên thuốc.”

Phù Ngọc Thu như đang bị nhốt trong một hạt cát.

Dưới ánh nắng chói chang, linh lực và hơi ẩm trong không khí đã hoàn toàn khô cạn, khi hít thở chỉ thấy phổi nóng rát đau nhói.

Hàng mi của Phù Ngọc Thu mệt mỏi rũ xuống, mắt cá chân đã khô héo úa vàng.

---•---

Tống Thanh Thời đã chết.

Sau khi chết y đi tới một không gian kỳ lạ, trong không gian đó có một quả cầu tròn màu đỏ nhấp nháy.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mũi đao rỉ sắt đặt trên yết hầu, nhưng A Diên lại không thể động đậy.

Bầu trời vừa giũ sạch tuyết. Tịch dương bên đường chân trời đỏ rực như quả cầu lửa, lớp tuyết mỏng bên rìa sông cũng được mạ một màu đỏ nhàn nhạt, trông thực đẹp
mắt.

Hoàng Nhưỡng giờ trở thành một vấn đề nan giải.

Một vài vị đại năng* Tiên môn đã dùng rất nhiều tiền của để tìm kiếm tung tích của nàng, không ngần ngại lẻn vào Ngọc Hồ Tiên tông, trải qua ngàn khó vạn hiểm liều mạng đem nàng ra ngoài.

Hô hấp dồn dập đến, giống như là sau một khắc liền thở không lên đến. Hai mắt trợn tròn xoe, nháy cũng không nháy mắt nhìn xem cách mình trước thân không đến mười trượng tảng đá xanh chỗ.
Nơi đó nằm ngang không nhúc nhích , mặc cho nước mưa đánh rớt bóng người.

Năm ta tám tuổi cơ duyên gặp được sư phụ.Chẳng hiểu người nhìn ngang dọc, tìm thấy gì trên khuôn mặt lem nhem bụi bẩn không khác gì ăn xin của ta mà nhận làm đồ đệ.Sau đó đem ta về đỉnh Xuy Vũ này.Đây là đỉnh cao nhất trong bốn ngọn núi ở vùng thiên sơn lần lượt có tên là : Đông Phong, Xuy Vũ, Th

“Nghe nói lần này Ngu thượng tiên xuống núi mang về một người phàm không có tiên căn.” Người đệ tử mặc y phục trắng nhìn quanh bốn phía một lượt, không có ai ở đây, quả thực không nhịn được muốn chia sẻ cái bí mật động trời này, bỏ cây chổi xuống  và thì thầm vào tai người đồng môn, “Ta nghe nói,